Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ

Chương 3: Thành Công Khai Huyệt !



Editor: Kingofbattle

Người khác chỉ cần ăn ba gốc Nguyệt Quang Thảo là có thể khai huyệt, mà hắn thì cần ít nhất 30 gốc.

Cơm tối cũng không cần ăn, nuốt vào 30 gốc Nguyệt Quang Thảo chắc chắn sẽ no rách bụng, thậm chí là đi không nổi.

Chuyện này không khỏi khiến cho hắn sinh ra sợ hãi, chỉ có ăn thử Nguyệt Quang Thảo mới biết thứ này khó ăn đến mức nào.

Ăn hết một đống Nguyệt QuangThảo, tuyệt đối có thể lấy đi một nửa mạng cùi của hắn.

Nhưng khó khăn tới mức nào cũng phải thử.

"Chơi liều ăn nhiều!"

Phong Vân nhắm hai mắt lại, sắc mặt nhăn nhó đưa Nguyệt Quang Thảo vào trong miệng, bắt đầu nhai nuốt...

Thống khố chịu đựng sẽ chỉ khiến gian trôi qua càng chậm, từng gốc Nguyệt Quang Thảo bỏ vào mồm, hắn chỉ cảm thấy vị đắng, cũng sớm quên mất thời gian đang trôi qua, cố gắng chịu đựng đau khổ.

Dần dần, số lượng Nguyệt Quang Thảo trên bàn liên tục giảm bớt.

Đến lúc nuốt xuống gốc 57, bụng của hắn đã căng phồng, thì rốt cuộc dưới bụng Phong Vân truyền đến một loại cảm giác nóng rực, giống như có một luồng khí nóng hội tụ dưới rốn của hắn, rốt cuộc trên mặt hắn lộ vẻ kinh ngạc.

Mặc dù đây là lần đầu hắn cảm nhận được, nhưng hắn biết rằng, linh huyệt của mình đã mở ra.

"Cuối cùng cũng thành công?"

Phong Vân kích động muốn hét to một tiếng, nhưng lại cố gắng nhịn xuống.

Dùng số lượng tài nguyên để tạo ra thành quả, không có gì đáng mừng.



Nhìn số lượng Nguyệt Quang Thảo trên bàn chỉ còn lại chưa đến một nửa, trong lòng hắn có chút khó chịu.

Tiêu hao 57 gốc Nguyệt Quang Thảo mới thành công khai huyệt, kém chút nữa làm hắn chết no, chuyện này đã vượt ngoài dự đoán của hắn.

Có thể đoán được, nếu như không có Thần Đỉnh, xác suất hắn thành công khai huyệt đúng là thấp đến đáng thương.

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, cũng cuối cùng đã tới thời gian gia tộc kiểm tra kết quả, hơn trăm thiếu niên thiếu nữ 15 tuổi đã tập trung trước từ đường.

Có người vẻ mặt khinh thường, có người lại lộ ra sắc mặt sầu khổ, chỉ dựa vào nét mặt của bọn họ, cũng đủ để đoán ra, người nào khai huyệt thành công.

Một vị tộc trưởng cao tuổi, thân mặc trang sức cồng kềnh, ngồi ở giữa từ đường, ánh mắt uy nghiêm lướt qua đám thiếu niên.

"Rất tốt, có tất cả 82 người mở ra linh huyệt, số lượng vượt xa lần trước."

"Mở ra linh huyệt, cũng có nghĩa là các ngươi đã trở thành cổ sư, cũng nên tìm kiếm Linh Trùng cho mình."

"Con Linh Trùng đầu tiên các ngươi không cần phải lo lắng, theo quy củ của gia tộc, gia tộc sẽ trợ cấp miễn phí cho các ngươi một con Linh Trùng khi các ngươi trở thành cổ sư, giúp đỡ các ngươi vượt qua giai đoạn khó khăn nhất."

"Nhưng Linh Trùng cũng được phân chia mạnh yếu, hiện tại gia tộc chỏ có hai con Linh Trùng thượng phẩm, mười ba con Linh Trùng trung phẩm, còn lại tất cả đều là Linh Trùng hạ phẩm."

"Vì để cho công bằng, mỗi tháng mọi người đều nhận được ba khối Linh Thạch dùng để tu luyện, hai vị thiên tài nào nhanh nhất đột phá Tụ Linh trung kỳ sẽ nhận được Linh Trùng thượng phẩm."

"Mười hai người tiếp theo sẽ nhận được Linh Trùng trung phẩm, ai đột phá trước sẽ được ưu tiên lựa chọn trước, tới trước được trước. Mặt khác, sau khi đột phá Tụ Linh trung kỳ mỗi người sẽ được phân phối một chỗ Dược Viên, cũng ưu tiên cho người đột phá nhanh nhất."

Tộc trưởng vừa dứt lời, đám thiên tài phía dưới đã đỏ mắt, ý chí chiến đấu dâng trào.

Có thể dự kiến, đứng trước phần thưởng như vậy, còn có ai dám lười biếng tu luyện, thượng phẩm Linh Trùng chỉ có hai con, ai lại không dám liều mạng ?

Hai người đứng đầu sẽ trở thành mục tiêu của tất cả mọi người, cạnh tranh rất kịch liệt.

Chỉ có Phong Vân vẫn giữ được bình tĩnh.



Lời của Tộc trưởng nhìn qua thì rất công bằng, kì thực Linh Trùng thượng phẩm đã dự định cho hai gã thiên tài tam phẩm.

Trong tình huống mọi người đều sở hữu tài nguyên như nhau, nhất định là người có tư chất cao hơn sẽ chiếm ưu thế về tốc độ tu luyện, đây là chuyện không cần bàn cãi.

Hắn đã tự mình trải nghiệm qua, nên biết rằng căn bản là nỗ lực không thể xóa đi chênh lệch với thiên tài.

Nếu như ngươi trông cậy bọn hắn sẽ lười biếng, chuyện đó nhất định là đang nằm mộng giữa ban ngày.

Nhưng mà hắn chính là một ngoại lệ, Thần Đỉnh có tác dụng nhân đôi vật phẩm, mỗi tháng những người khác chỉ có ba khối Linh Thạch, nhưng có thể có vô tận, muốn dùng bao nhiêu thì dùng bấy nhiêu, căn bản không cần tiết kiệm như những người khác.

Chỉ cần có tài nguyên vô hạn đập vào người, chẳng lẽ tốc độ tu luyện của hắn còn chậm hơn hai gã tam phẩm thiên tài kia sao?

Ánh mắt Phong Vân lộ ra vẻ suy tư.

Đúng lúc này, tộc trưởng đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, chỉ thấy trên bầu trời bỗng nhiên xuất hiện một con giáp trùng màu đen khổng lồ, đang bay đến gần, vang lên tiếng kêu ông ông, rất nhanh đã thu hút sự chú ý của mọi người.

Cho đến khi nó đến gần, mọi người mới phát hiện có một người đứng trên lưng giáp trùng.

Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cổ trùng nào to đến vậy ?

Có lẽ mỗi người đều gặp qua cổ trùng to lớn, nhưng cổ trùng lớn tới mức này thì thật sự là bọn họ mới thấy lần đầu.

Phong Vân cũng thấy làm kỳ lạ.

"Hóa ra là Vương đan sư đại giá quang lâm, không biết ngài muốn làm gì ?"

Sau khi nhận ra người đến là ai, tộc trưởng hạ thấp tư thái nói ra.

Nghe được hai chữ đan sư này, Phong Vân lập tức tỉnh táo lại.