Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ

Chương 41: Hảo Tiểu Tử !



Editor: Kingofbattle

Hắn đột nhiên nghĩ đến muốn áp súc thú hỏa này, khẳng định phải có phương pháp đặc thù, nếu không có phương pháp áp súc thú hỏa, cho dù hắn có mua về cũng vô dụng.

Hắn chỉ hỏi rất bình thường, rốt cục lại chọc giận lão già.

Hỏi đông hỏi tây nửa ngày trời, kết quả cuối cùng chỉ mua một đoạn thú hỏa, hiện tại lại không muốn thú hoả, cho dù tính tình lão già có tốt đến đâu cũng không nhịn được.

"Tiểu tử, có phải ngươi tới đây để chọc tức lão phu hay không? Rốt cuộc là ngươi có mua hay không? Lão giả quát to.

"Sao lão lại tức giận? Nếu như bí pháp áp súc thú hỏa không phải bí truyền, tất nhiên là ta muốn mua rồi, nếu không thì khỏi mua bán gì nữa. " Phong Vân bất đắc dĩ nói.

"Luyện Hoả Pháp của Viêm tộc là do tổ tiên truyền lại, tự nhiên là thứ bí truyền, cái này còn phải hỏi sao ?" Lão giả không kiên nhẫn nói.

Nghe thấy vậy, Phong Vân hơi thất vọng, thế giới này rất khó đạt được đồ vật bí truyền, cho dù ngươi có trả giá cao bao nhiêu cũng vô dụng, Vương đan sư đến Phong gia trại đỏi hỏi thời gian dài như vậy, chẳng phải cũng không đổi được cổ phương độc môn của Phong thị hay sao?

"Thật sự là không bán sao? Ta trả một ngàn khối linh thạch. ”

"Năm ngàn khối, một vạn khối có được không?"

"Hai vạn khối, hai vạn khối cũng được chứ?"



"Ba vạn, nếu ba vạn cũng không được thì tạm biệt."

Phong Vân dò hỏi trả giá vài lần, mãi cho đến ba vạn linh thạch thì hắn mới dừng lại, tuy rằng hắn vẫn có thể tiếp tục ra giá, nhưng nếu quá bạo tay thì sẽ khiến kẻ khác để mắt tới hắn.

Huống chi có trả giá cao hơn cũng chưa chắc mua được, dù sao cũng là đồ bí truyền, há có thể dùng một chút linh thạch là mua được?

"Ngươi còn đang chọc cười lão phu sao? Ngay cả Thập Tầng Hoả ngươi cũng không nỡ mua, có thể xuất ra ba vạn linh thạch ư ? Nếu như ngươi có thể móc ra ba vạn linh thạch, thì chính tay ta sẽ bán Luyện Hỏa Pháp Viêm tộc cho ngươi thế nào? ”

Nào biết Phong Vân nói cả buổi, căn bản lão già cũng không tin lời của hắn, y phục trên người Phong Vân quá tầm thường, bộ dáng thì phong trần mệt mỏi, nào giống kẻ có tiền.

"Lão có chắc về những gì mình nói hay không? bây giờ lão thu hồi những lời vẫn còn kịp, mặt khác lão phải chắc chắn mình có thể làm chủ việc mua bán Luyện Hỏa Pháp của Viêm tộc, ta cũng không muốn bị toàn bộ Viêm tộc đuổi giết. "Phong Vân nửa tin nửa ngờ nói ra.

"Hừ, lão phu nói như đinh đóng cột, lão phu mua bán cả đời, lại chưa từng đổi ý dù chỉ một lần."

"Luyện Hoả Pháp đúng là bí thuật độc môn của tộc ta, nhưng có rất nhiều Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư đều cần hỏa diễm đặc biệt, vì thế mà bọn họ thường xuyên tới tận cửa đòi hỏi phương pháp ngưng luyện Tầng Hoả."

"Nhiều Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư như vậy, tự nhiên là Viêm tộc chúng ta không đắc tội nổi, hơn vạn năm qua, Luyện Hỏa Pháp của Viêm tộc đã sớm truyền ra ngoài rất nhiều lần."

"Cho tới bây giờ, số người biết Luyện Hoả Pháp Viêm tộc đã không ít, thêm một người cũng không nhiều, thiếu một người cũng không ít, Viêm tộc đã sớm buông lỏng mức độ bảo mật đối với Luyện Hoả Pháp, cho dù ta có bán cho ngươi cũng không gây phiền phức gì lớn."



"Lão đã nói như vậy ta cũng yên tâm." Phong Vân ném một cái túi chứa đầy linh thạch về phía lão già, lại nói: "Linh thạch ở trong túi, mau mang Luyện Hoả Pháp ra đây. ”

"Cái gì?" Lão giả trợn trắng mắt, sau đó vội vàng mở túi ra, khi nhìn thấy số lượng linh thạch ở bên trong, trong lòng liền cả kinh, sau đó liền cảm thấy xúc động muốn hộc máu, trong lòng cảm thấy hối hận.

Hắn thật không nghĩ tới, bộ dáng Phong Vân trẻ tuổi mà lại có nhiều tiền đến vậy, bằng không thì làm sao hắn dám hứa hẹn như thế.

Giá trị của Luyện Hoả Pháp không chỉ ba vạn linh thạch, Luyện Đan Sư, Luyện Khí Sư đến Viêm tộc đều là hạng người giàu có nứt vách, đều dùng bảo vật để giao dịch Luyện Hoả Pháp của Viêm tộc.

Cho dù dùng linh thạch giao dịch, cơ hồ đều là mấy chục vạn linh thạch, nào có ba vạn linh thạch liền đổi được? Căn bản là không có giá này.

Xem như hắn là người giao dịch lỗ vốn nhất, nếu tin này truyền ra ngoài phỏng chừng sẽ bị toàn bộ tộc nhân cười chết.

"Hảo tiểu tử, có phải giả bộ nghèo khó để lừa ta đúng hay không? Lời ta nói như đinh đóng cột, nếu ngươi đã lấy ra ba vạn linh thạch, Luyện Hoả Pháp này chính là của ngươi, tạm biệt không tiễn. ”

Lão giả ném một quyển trục về phía Phong Vân, tuy rằng hắn lỗ vốn, nhưng lần mua bán này không cần vốn, hắn cũng lười tính toán.

Phong Vân vội vàng nhận lấy quyển trục, chỉ nhìn sơ qua liền thu vào Nạp Giới, chuyến đi đến chợ đêm lần này, chỉ tính riêng bảo vật này đã đủ đáng giá.

Kế tiếp, Phong Vân tiếp tục lui tới mấy quầy hàng lớn, lần này hắn nghiêm túc hơn nhiều, bất quá rõ ràng vận may chỉ đến một lần, hắn không còn thấy thứ gì đáng giá nữa.

Tất cả đồ vật trên quầy hàng đều là đồ vứt đi, có lẽ có thứ tốt, nhưng đã sớm bị người mua sạch.