Từ Hôm Nay Trở Đi Nuôi Cổ

Chương 8: Phong Vô Nguyệt (2)



Editor: Kingofbattle

Dù sao hắn chỉ mới Tụ Linh kỳ, thiên tài cùng thế hệ vẫn còn đang bôn ba tìm kiếm linh trùng thứ nhất, hắn có dư giả thời gian để tiêu phí.

Đồng thời trong thời gian nửa năm này, hắn cũng nghiên cứu triệt để cái Thần Đỉnh này, sau khi trích huyết nhận chủ, hắn phát hiện mình có thể tùy ý thu phóng Thần Đỉnh, do đó hắn có thể bỏ đồ vật có thể tích lớn hơn.

Tiếp theo, Thần Đỉnh nhân đôi vật phẩm có liên quan trực tiếp tới giá trị vật phẩm, càng là vật quý hiếm thì thời gian chờ đợi càng lâu.

Duy chỉ có một chuyện khiến cho hắn không hài lòng, chính là tuy Thần Đỉnh này có công năng khá nghịch thiên, có thể nhân đôi vật phẩm mà không cần tốn gì, nhưng vật nghịch thiên cũng có hạn chế.

Đầu tiên chính là không thể biến ra vật còn sống, sau khi bỏ linh trùng vào Thần Đỉnh cũng không có nhân đôi, nhưng mà trứng linh trùng lại có thể, mặc dù tinh huyết có thể thúc đẩy giai đoạn ấp trứng, tinh huyết cũng có thể thông qua Thần Đỉnh mà nhân lên vô hạn.

Nhưng mà điểm hạn chế này quá lớn, nên biết rằng linh trùng có thể đẻ trứng, nhưng mà cổ trùng thì lại không.

Tạo ra Cổ Trùng đã trái với ý trời, nên thế giới này đã tước đoạt đi khả năng sinh sản của nó, chỉ có thể thông qua luyện cổ mà thu được.

Ngay từ đầu hắn đã muốn lén lút bỏ Kim Thiền Cổ của Vương đan sư vào Thần Đỉnh, ý định biến ra một vạn con Kim Thiền Cổ, sau đó mới trả lại.

Nhưng mà hắn quá mơ mộng, Thần Đỉnh không thể nhân lên vật còn sống, cổ trùng cũng không đẻ trứng, nếu hắn muốn một con cổ trùng, cho dù bản thân sở hữu Thần Đỉnh, cũng chỉ có thể dùng lượng lớn tài liệu tự mình luyện cổ.

Hạn chế thứ hai của Thần Đỉnh chính là không có hiệu quả đối với vật phẩm đã luyện chế, ví dụ như linh đan, linh khí, cổ trùng.



Muốn biến ra một vạn viên thần đan, một vạn chuôi thần khí, căn bản là mơ mộng hão huyền, nếu như có thể làm vậy thì quá ảnh hưởng đến sự cân bằng của thế giới.

Vốn là dựa theo suy nghĩ của hắn, không cần lãng phí nhiều thời gian để học luyện đan, dù sao chỉ cần tìm một viên đan dược, vứt vào Thần Đỉnh là được rồi.

Nhưng mà sau khi thí nghiệm, hắn mới nhận ra mình quá ảo tưởng sức mạnh, sau vài lần Vương đan sư kiểm tra tồn kho, thì rất hài lòng đối với biểu hiện của Phong Vân, khen hắn trung thực, cũng thưởng cho hắn một ít đan dược tăng tiến linh lực.

Sau vài lần Phong Vân bỏ linh đan vào Thần Đỉnh, chỉ có thể cho ra một kết luận, Thần Đỉnh không có tác dụng đối với luyện chế phẩm. ( luyện chế phẩm : vật phẩm luyện chế)

Luyện chế phẩm ám chỉ những thành phẩm nghịch thiên do người tạo ra, còn những vật phẩm luyện chế đơn giản như pho tượng, thức ăn, mỹ tửu thì không thuộc luyện chế phẩm.

Hạn chế thứ hai này trực tiếp ép buộc hắn phải đi lên con đường luyện đan, luyện khí.

Dựa vào tài liệu vô hạn để luyện tập, thì thành tựu trên hai loại nghề nghiệp này của hắn cũng không thấp.

Bất quá tài liệu quá nhiều cũng khiến hắn thấy phiền phức, tốc độ nhân đôi vật phẩm bình thường của Thần Đỉnh quá là nhanh, từ ba tháng trước thì Túi Dục Trùng của hắn đã căng phồng.

Hắn lại không dám bỏ quá nhiều đồ vào phòng ngủ, chỉ có thể bắt Thần Đỉnh thất nghiệp, đình chỉ công tác của nó.

Khẳng định là không thể nhân đôi Túi Dục Trùng, cho dù có thể hắn cũng không dám mang quá nhiều, nếu không mọi người có thể nhìn ra hắn giàu có, từ đó mà sinh ra tâm tư đen tối.

Huống chi dưới loại tình huống này, cho dù có thêm mười Túi Dục Trùng cũng như muối bỏ biển, chỉ một thời gian ngắn là đầy tiếp.

Bởi vậy gần đây hắn khá buồn bực, phải mau chóng tìm kiếm trang bị trữ vật cỡ lớn.



Ngay tại lúc Phong Vân sầu thúi ruột vì tìm kiếm trữ vật cỡ lớn, thì Phong Vô Nguyệt đi tới trước cửa.

Phong Vô Nguyệt chính là một trong hai gã thiên tài tam phẩm, bình thường hai người chưa từng chào hỏi nhau, bỗng nhiên hôm nay đến tận cửa, khiến cho Phong Vân có chút khó hiểu.

Sau khi Phong Vân mời hắn vào phòng liền đi thẳng vào vấn đề : "Không biết tộc huynh đại giá quang lâm là muốn làm gì? "

Cả người Phong Vô Nguyệt đầy ngân sức, tay cầm một cây quạt xếp, bộ dáng phong độ nhẹ nhàng, ngược lại giống như rất quen thuộc, nếu như không phải Phong Vân nhớ rằng hai bên chưa từng chào hỏi, thì thật cho rằng hai người là hão hữu tri kỷ nhiều năm.

"Tộc đệ quá khách khí, ngày đó ta và ngươi chia tay, đã trôi qua sáu tháng, mãi cho đến hôm nay mới gặp được ngươi, ngược lại là vi huynh không đúng. "

"Tộc huynh có việc gì, cứ nói đừng ngại, nếu ta giúp được nhất định sẽ không chối từ, ta chuẩn bị đi dược viên hái một ít linh dược, sau đó còn phải gieo hạt, không có thời gian ôn chuyện cùng tộc huynh. "

Phong Vân cũng không muốn lãng phí thời gian, thời gian của hắn rất quý giá.

"Ngược lại tộc đệ đúng là bận rộn, bất quá tuy vất vả, có lẽ thu hoạch cũng không nhỏ ? Dù sao thì số lượng hạt giống được linh dược sinh ra là không thể đếm được, có không gian rất lớn để thao tác, cho dù mỗi lần trộm một hạt giống, tích luỹ lâu dần cũng là con số không nhỏ đi? "

Phong Vô Nguyệt thấp giọng nói, ý tứ sâu xa.

Nghe thấy vậy, Phong Vân hơi nhíu mày, xem như đã rõ ý đồ của tên này.

Đúng là số lượng hạt giống do linh dược sinh ra không phải cố định, có khi nhiều khi ít, hắn luôn phụ trách công việc này, không khó để lấy trộm vài hạt giống.