Tu La Sắc Đạo

Chương 10: Khúc Mắc Trong Lòng



Bước tới phòng ăn, Bắc Minh Dạ vừa vào cửa thì đưa mắt nhìn, thân ảnh bạch y đã xuất hiện trong tầm mắt của hắn.

Nàng vẫn như vậy, một thân bạch y chăm chỉ từng chút với từng món ăn tuyệt mỹ, đôi ngọc thủ nõn nà điều khiển ngọn lửa một cách điêu luyện, nét mặt thành thục của nữ nhân trải qua phong ba cuộc đời pha trộn chút gì đó có tuổi trẻ thanh xuân.

Cộp... cộp...

Bắc Minh Dạ tiến tới chiếc bàn ăn ngày nào, hắn chống cằm nghiêng đầu sang một bên, mắt không dời khỏi Uyển Ngọc Khanh bất cứ phút giây nào kể từ hắn tiến vào trong căn phòng này.

Uyển Ngọc Khanh cũng biết hắn đã tiến vào, nhưng vẫn im lặng không nói gì, những chuyện xảy ra đêm hôm qua khiến nàng không biết nên đối diện với hắn như thế nào!

Và rồi thời gian trôi đi, một người vẫn chăm chú làm bữa sáng, người còn lại thì nhìn chằm chằm vào người đang làm bữa sáng kia, như muốn dán cả đôi mắt lên cơ thể của người đó!

...

Thời gian trôi rất nhanh, chẳng mấy chốc mà bữa sáng của Bắc Minh Dạ cũng hoàn thành, Uyển Ngọc Khanh bê đến vài món ăn để lên bàn.

" Con mau ăn đi."

Nhẹ nhàng để chúng lên bàn, Uyển Ngọc Khanh nhìn hắn rồi nói, sau đó xoay người bước tới bồn rửa.

Bắc Minh Dạ thấy vậy thì nhún nhún vai, hắn mặc kệ mấy đĩa thức ăn trên bàn mà tiến tới chỗ Uyển Ngọc Khanh, hai tay từ phía sau ôm lấy nàng, hắn thì thào:

" Tại sao lại né tránh con? Chẳng phải đêm qua người cuốn lấy con không buông đó sao!"

Sau đó, hắn kề mũi tới vùng cổ trắng ngần, hắn hít lấy từng đợt không khí nhẹ mà trong đó có kèm theo mùi hương dịu nhẹ như loài hoa lài trên người nàng, nó khiến hắn thập phần mê say.

Uyển Ngọc Khanh nghe xong thì cả người run lên, nàng buồn phiền nói:

" Dạ nhi, hãy quên chuyện đêm qua đi! Ta có lỗi với con, và cũng có lỗi với phụ thân con, ta... ta là một người mẹ lăng loàn... "

Nói xong thì nàng ôm mặt của mình mà nức nở, từng giọt nước mắt cứ thế rơi xuống trên đôi gò má hồng hào ấy!

Bắc Minh Dạ nghe xong thì nhíu đôi mày lại, không biết lấy đâu ra sức lực mà hắn xoay người nàng lại, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, miệng thốt lên:

" Mẫu thân... thế là những cảm xúc lúc đó là sai sao... chúng ta có quyền tự quyết định đúng sai mà... mẫu thân người là không muốn sao... cảm xúc dạt dào khi mà tinh hoa của con ở bên trong của người... cảm giác dương vật của con nằm trọn vẹn trong âm đạo bé nhỏ kia... đó là sai hay sao... Nếu thật sự là sai thì hãy để nó sai đi... để cái sai đó làm chúng ta cảm thấy sung sướng mà không quan tâm đến bất kỳ ai khác ngoài chúng ta..."

Bị những lời nói cảm xúc của con trai công kích, Uyển Ngọc Khanh chẳng biết đáp lại thế nào, lý trí nàng dần dần sụp đổ. Nói nàng không cảm giác khi làm tình với hắn ư, tất cả chỉ là những lời giả dối, những câu từ giả tạo để phản biện cho sự thật tối hôm qua, chính cơ thể của nàng và tâm trí của bản thân nàng đều hưng phấn đến cực độ, nỗi cô đơn và hiu quanh suốt gần mười mấy năm qua khiến trái tim nàng trở nên yếu ớt và khi gặp phải một ngọn lửa nhỏ khiến nó hoà tan đi lúc nào không hay.

" Chẳng cần phải để ý miệng người đời nói như thế nào, chẳng cần biết suy nghĩ của bọn họ ra sao, chuyện là do chúng ta quyết định, ngay cả ông Trời cũng không có quyền phán xét chúng ta!"

Bắc Minh Dạ lại nói tiếp.

Từng câu từng chữ đanh thép kia cứ vang vảng bên tai, Uyển Ngọc Khanh lúc này thì xong rồi, bức tường thành mang tên "lý trí" đã sụp đổ hoàn toàn, cái ranh giới mẫu tử loạn luân kia bị đánh tan nát không còn mảnh nào!

" Cho nên..."

Bắc Minh Dạ định nói thêm thì một ngón tay tinh tế đã chặn miệng của hắn lại, thanh âm nhẹ nhàng như nước chảy mây trôi vang lên:

" Ta... ta biết con muốn tốt cho ta, ta cũng biết mình đã có một loại cảm xúc vượt qua thứ gọi là tình mẫu tử đối với con! Và con nói đúng, cảm xúc của chúng ta chỉ có thể do chúng ta quyết định, người ngoài không có quyền gì mà phán xét..."

Bắc Minh Dạ nghe xong thì thở phào, trong lòng nhẹ nhõm đi phần nào, hắn mỉm cười nhìn nàng.

Lúc nãy đi trên hành lang, hắn đã phải nghĩ vô số câu từ, một tên tuy tình trường thuộc cấp bậc lão làng nhưng nắm bắt tâm lý của nữ nhân đã có một con thì hắn chưa biết xử lý như thế nào! Nhưng may mắn thay hắn đã làm được.

" Con về chỗ ăn sáng đi! Chúng nguội hết rồi!"

Uyển Ngọc Khanh nhẹ nhàng xoa đầu hắn, sau đó xoay người làm tiếp việc đang dang dở. Thế nhưng chưa kịp xoa người đi thì một đôi môi thô ráp tiến tới môi nàng!

Chụt... chụt... chụt...

Bắc Minh Dạ nào có bỏ lỡ cơ hội này, hắn nhào tới đè nàng xuống sàn, hắn đưa môi tới mà mút mạnh lấy.

Chụt... ưm... ưm... chụt... chụt...

Uyển Ngọc Khanh hơi bất ngờ, nhưng sau đó nàng cũng cuốn theo hắn, nàng nhắm mắt tận hưởng.

Và rồi đôi môi đỏ như cánh hoa của nàng bị Bắc Minh Dạ hôn lấy hôn để, hắn thậm chí còn không thấy đủ mà cạy miệng nàng, đưa lưỡi vào trong tìm kiếm thứ gì đó.

Chụt... ưm... ưm... chụt... chụt...

Hai con mãng xà tìm thấy nhau, chúng cuốn vào nhau liên tục, cả hai trao nhau từng giọt ngọc dịch, nụ hôn đó kéo dài cho đến khi Uyển Ngọc Khanh thiếu khí.

Thấy nàng thiếu khí, Bắc Minh Dạ luyến tiếc rời khỏi môi nàng, một sợi bạc trắng như kết nối lấy hai người giờ lại tách ra, Bắc Minh Dạ kề tới, miệng thì thào vào vành tai mẫn cảm:

" Con làm nhé?"

Nói xong thì hai tay đã để lên vòng một căng tròn.

Ừm...

Uyển Ngọc Khanh không biết trả lời thế nào, nàng đành gật đầu ừm một tiếng, rồi xấu hổ xoay mặt sang một bên.

Bắc Minh Dạ thấy vậy thì mỉm cười, hắn chậm chạp hôn lấy từng nơi, từ vành tai mẫn cảm đến vùng trán tinh tế, sau đó là chóp mũi cao và đích đến cuối cùng là vùng cổ trắng ngần. Bàn tay hắn cũng không hề rảnh rỗi mà gỡ từng nút buộc trên y phục.

Xoạt...

Chẳng mất quá nhiều thời gian, Bắc Minh Dạ rốt cục cũng cởi xong các nút, hắn nhẹ nhàng đưa tay mở y phục sang hai bên.

Cảnh tượng tuyệt mỹ đập thẳng vào mắt, đôi gò bồng căng tròn nằm sau lớp yếm đỏ, hai hạt anh đào cương lên chỉa thẳng tạo thành hai vết cộm nhỏ nhắn, vùng bụng phẳng lì với lỗ rốn tinh tế, eo thon một vòng tay cũng có thể ôm trọn.

" Vẫn tuyệt, vẫn đẹp, vẫn hoàn hảo..."

Bắc Minh Dạ đưa tay sờ mó hai quả đồi, cảm giác căng tròn mềm mềm thích thú không thể tả, mặc dù đêm qua đùa nghịch đủ trò hay bú mút nó nhiều lần nhưng hắn vẫn thấy mọi thứ cứ như lần đầu chứng kiến.

Ư... ư...

Uyển Ngọc Khanh dùng tay che miệng, nàng rên ư ử qua cổ họng, thân thể dần dần nóng lên do bị kích thích.

Xoạt...

Không chờ đợi lâu, Bắc Minh Dạ kéo lấy yếm đỏ, vòng một hùng vĩ như được giải thoát mà bật ra, chúng trắng trẻo và căng tròn, cùng với hai hạt anh đào nhỏ đã bắt đầu cương cứng.

Chùn chụt...

Há miệng ngậm lấy một bên, Bắc Minh Dạ mút chùn chụt hạt đào nhỏ, hắn như một đứa trẻ trong vòng tay mẹ mà hút sữa, thế nhưng hắn khác ở những đứa trẻ ở chỗ dùng răng cạ cạ vào hạt đào đó.

Ư... đừng... đừng cắn... ưm... hơ... nhột... nhột lắm...

Uyển Ngọc Khanh nhẹ giọng rên nói, cảm xúc từ vùng ngực lan tới khiến nàng sướng quá, bên dưới không tự chủ mà bắt đầu rĩ nước rồi.

Khoan... đã... đừng...

Thế nhưng, hành động tiếp theo của Bắc Minh Dạ làm nàng trợn mắt lên, vội vã dùng tay ngăn cản hắn.

Bắc Minh Dạ ngửa đầu lên, hắn khó hiểu hỏi:

... Tại sao?...

Trong khi đó, một bàn tay đã đặt lên vùng tam giác thần bí, tuy chỉ cách một lớp vải dày nhưng quả thật hắn đã để tay lên chúng.

... Ta... ta chưa sẵn sàng a... ư... ư...

Uyển Ngọc Khanh vội nói, nhưng sau đó lại rên lên hai tiếng khi Bắc Minh Dạ mút mút hạt đào trên ngực, bên còn lại cùng bị hắn dùng tay vừa xe vừa kéo khiến dục cảm vừa kiềm hãm lại bùng lên.

Mẫu thân cứ buông thả... người thấy không... nó đã cứng rồi...

Bắc Minh Dạ dùng cánh tay còn lại nắm lấy tay nàng, hắn để ngọc thủ nõn nà kia lên đũng quần, nơi mà con quái vật đã cương cứng sẵn sàng xuất trận.

... Nhưng... ư...

Uyển Ngọc Khanh cố gằng tìm cách kéo dài, nhưng Bắc Minh Dạ không cho nàng cơ hội đó, hắn thừa lúc nàng sơ ý thì tay kia đã xuyên vào trong quần dài của nàng lúc nào không hay, nó tìm đến chỗ tư mật đang rĩ nước của nàng mà kích thích.

Ặc...

Và kết quả là Uyển Ngọc Khanh bị kích thích bất ngờ, nàng lên đỉnh ngay khi hắn chạm tới cửa động của nàng, dịch thủy bên trong bắn ra trong tay hắn.

... Còn tiếp...

Tối qua do bận hảo tửu cùng với các vị bằng hữu nên không viết được. Hôm nay toàn thân mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng viết cho mọi người, chiều nay update hai chương nữa nha.