Tu La Sắc Đạo

Chương 12: Vị Khách Bất Ngờ



Thời gian cứ thế trôi đi như vô định, nó không ngừng lại bất kỳ lúc nào, con người cũng vì thế mà thay đổi nhanh chóng. Bắc Minh Dạ suốt một tuần lễ vừa qua, hắn vẫn chăm chỉ tu luyện không hề bỏ sót bất kỳ giây phút nào, ban ngày hắn tập luyện võ kỹ với Không Thạch cứng cáp và hấp thu hồn lực tự nhiên, ban đêm thì song tu với mẫu thân Uyển Ngọc Khanh, hai người quần nhau liên tiếp mấy hiệp liền trong mỗi đêm.

Và thành quả từ một tuần lễ vừa qua đó là hắn đột phá liên thêm một tiểu cảnh giới, tu vi lên Võ Đồ Ngũ Trọng nhưng sức mạnh lại không khác gì so với một Võ Đồ Lục Trọng hay thất trọng, nếu như gặp phải một Lục Trọng Võ Đồ hắn cũng tự tin dám chiến một trận. Hai võ kỹ mà hệ thống mang đến gồm Tinh Linh Quyền Thú và Vô Ảnh Bộ hắn cũng tu luyện rất nhiều, tuy chưa đạt đến mức lô hỏa thuần thanh nhưng cũng có thể gọi là hoàn hảo so với một Võ Đồ.

Tu vi biến chuyển ắt thể hình cũng thay đổi, một tên nhóc yếu ớt gầy gò ngày nào chỉ trong bảy ngày đã gần như lột xác, một thân thiếu niên mười ba tuổi cao một thước bảy tấc từ chân lên đỉnh đầu, từng múi cơ chắc nịt hiện rõ trên cơ thể này, khuôn mặt hiện rõ vẻ kiên định cùng một chút sự lạnh lùng vốn có, đôi mắt vàng đồng sáng như sao, ngay cả Uyển Ngọc Khanh cũng kinh ngạc trước sự thay đổi của con trai mình.

...

Tối đến, Bắc Minh Dạ sau mỗi một ngày luyện công mệt mỏi thì đều nằm ngủ trên giường lớn, hắn toàn thân trần như nhộng ôm lấy thân ảnh tuyệt hảo kia mà đánh một giấc ngon lành, gương mặt còn nét non nớt của trẻ vị thành niên đang úp vào hai quả đồi hùng vĩ, miệng ngậm một bên mút chùn chụt trong vô thức, hai cánh tay vòng qua eo nhỏ, thân dưới gác lên vùng đùi mềm mịn kia.

Nằm đối diện, Uyển Ngọc Khanh cũng không một mảnh vải, nàng nhẹ nhàng hắn vào lòng, nàng cưng chiều hắn để hắn có thể thoải mái mà ôm lấy nàng, bên dưới là con cự long to dài cả hai tấc nằm trọn bên trong âm hộ.

Hai người cứ ôm nhau ngủ như vậy cho đến khi Uyển Ngọc Khanh tỉnh lại vào lúc nửa đêm, nàng ngước nhìn qua con trai một lúc rồi nhẹ nhàng gỡ tay hắn ra, để hắn ngủ ngon lành trên chiếc giường. Còn nàng chậm rãi ngồi dậy, khoác lên mình một áo choàng màu trắng che kín những bộ phận nhạy cảm, nàng phất phất mái tóc đen tuyền của mình rồi rời phòng không hề tạo ra tiếng động nào.

"..."

Chậm rãi từng bước chân trên hành lang, Uyển Ngọc Khanh giờ đây lại trở nên thần bí lạ thường, ánh mắt lạnh lùng như hàn băng, gương mặt thiên sứ không hề có chút cảm xúc nào, nàng hướng về phía cuối hành lang và dừng chân.

Xoạt...

" Tiểu thư!!!"

Một bóng đen không biết từ đâu xuất hiện, hắc y nhân một chân quỳ xuống trước mặt của Uyển Ngọc Khanh, giọng nam nữ không rõ vang lên:

" Ông ấy không chờ đợi nổi rồi sao?"

Uyển Ngọc Khanh nhìn tên thuộc hạ dưới chân, giọng điệu lạnh nhạt vô cảm đáp.

" Tiểu thư, người đừng làm khó lão gia nữa! Ông ấy đã cho người mười mấy năm có thể chăm sóc cho tiểu thiếu gia, bây giờ phía bên Vũ Hồn Điện tạo ra sức ép bắt buộc người phải trở về bên đó!"

Tên hắc y nhân nói với giọng bất lực, hắn là một trong những tâm phúc của Uyển gia, có một vài chuyện hắn không thể không làm theo mệnh lệnh. Nội tình của Uyển gia bao năm nay rất phức tạp, nhị tiểu thư Uyển gia tài sắc vẹn toàn lại chưa chồng mà có con, chuyện này trên dưới cả Uyển gia ai ai cũng biết nhưng không ai dám nói một lời vì mệnh lệnh của người đứng đầu Uyển gia; cũng chính lão gia chủ Uyển gia đã đưa Uyển Ngọc Khanh đến một nơi xa xôi cách xa Thành Gia Định mà dưỡng thai sinh con, nhưng sau khi sinh thì bắt buộc phải trở về gia tộc. Tuy nhiên, Uyển Ngọc Khanh lại đưa ra điều lệ, phải cho nàng nuôi dưỡng con trai đến lúc nó có thể đi vào Học Viện Bá Vương một trong tam đại học viện của cả Đại Việt Đế Quốc.

Hiện tại đã mười ba năm, Bắc Minh Dạ giờ đây đã trở thành một thiếu niên, tuy tu luyện có phần trễ hơn nhưng nếu như trước mười lăm tuổi có thể đột phá đến cảnh giới Võ Sư sẽ có thể gia nhập học viện, nếu cố gắng ắt tiền đồ sẽ vô hạn, nhưng tình hình hiện tại thì Uyển Ngọc Khanh chỉ còn đúng vài năm nữa là đã phải rời xa con trai mình.

" Ta biết! Nhưng sau khi Dạ nhi tiến thân vào Học Viện Bá Vương, lúc đó ta sẽ cùng người trở về!"

Uyển Ngọc Khanh giọng điệu kiên định nói, nàng bây giờ muốn ở cạnh hắn dù chỉ có được vài năm.

" Không thể, sư phụ của người là trưởng lão Vũ Hồn Điện hiện tại đang cần người trở về trợ giúp, nghe đâu bà ấy đã bị phản phệ trong lúc đột phá Võ Tôn, cả người tổn hại nặng nề ắt khó sống quá một năm!"

Tên thuộc hạ lắc lắc đầu.

" Ngươi nói sao? Sư phụ bị phản phệ?"

Nghe tin sư phụ mình bị phản phệ trong lúc đột phá, Uyển Ngọc Khanh điềm tĩnh tiến tới, giọng điệu hơi gấp gáp.

" Phải, tin này chính xác được do cao tầng Vũ Hồn Điện đưa đến cho gia chủ, nếu không thì tại sao phải kêu tiểu thư trở về vào lúc này!"

Tên thuộc hạ gật đầu xác nhận.

Uyển Ngọc Khanh im lặng, nàng đắn đo suy nghĩ liệu có nên trở về vào lúc này gặp sư phụ hay ở lại với nhi tử của mình thêm hai năm, quyết định lúc này quả thật rất khó khăn.

" Tiểu thư còn lo cho tiểu thiếu gia ạ? Cậu ấy đã thức tỉnh võ hồn, tuy không có thể đánh giá được phẩm chất nhưng xem ra nó rất lợi hại, hơn nữa chỉ trong vòng gần hai tuần lễ thức tỉnh đã đột phá đến Võ Đồ Ngũ Trọng, lại thêm hai loại võ kỹ không rõ lai lịch mà tiểu thiếu gia tập luyện mỗi ngày rất lạ nhưng uy lực lại không thua kém so với Địa cấp cả! Nói không chừng sau lưng tiểu thiếu gia có cao nhân chỉ điểm, người đừng quá lo lắng!"

Tên thuộc hạ lên tiếng, mấy bữa nay hắn đã cùng tiểu thư theo dõi tiểu thiếu gia, những ngày qua hắn chứng kiến gần như không thể tin vào được mắt của mình. Một người từng mang danh phế vật không thể thức tỉnh võ hồn suốt ba năm, ngày nay vừa thức tỉnh võ hồn kỳ lạ lại đột phá Võ Đồ Ngũ Trọng chỉ trong mấy mươi ngày, ngay cả một thiên tài ở Uyển gia cũng chưa thể nào có thiên phú khủng bố như vậy!

" Ừm, tuy biết như vậy nhưng thế giới này đầy rẫy mọi hiểm nguy, thực lực vi tôn, ta không dám để con trai mình mạo hiểm như vậy!"

Với bản năng của một người mẹ, Uyển Ngọc Khanh biết vậy nhưng thế giới mạnh được yếu thua, con trai nàng chân ướt chân ráo bước vào rất dễ bị kẻ khác khi dễ, tính mạng không phải lúc nào cũng có thể bảo toàn được!

" Tiểu thư đừng có nghĩ như vậy! Thế giới này tuy khốc liệt nhưng thiếu gia cần phải trải qua để có thể đạt thành tựu về sau. Người đừng có quá lo lắng, ta tin rằng thiếu gia rất có thành tựu đỉnh cao, nếu như có thể thì thêm mấy mươi năm nữa sẽ là cường giả đỉnh tiêm của gia tộc chúng ta!"

Tên thuộc hạ khuyên ngăn.

" Để ngày mai ta gặp Võ Minh Nguyệt, ta sẽ nói với nàng ta một vài chuyện!"

Uyển Ngọc Khanh nói.

" Võ Minh Nguyệt? Ý của người là???"

Nghe đến cái tên kia, tên thuộc hạ bỗng nhiên rung lên một cái, hắn chậm rãi nói.

" Phải, ta sẽ giao Bắc Minh Dạ cho nàng ta chăm sóc!"

Uyển Ngọc Khanh gật đầu, nàng hướng mắt về phía xa xăm.

" Không thể! Người giao tiểu thiếu gia cho nàng ta thì có khác gì đem thiếu gia vào địa ngục đâu chứ!"

Tên thuộc hạ lập tức nói, vẻ mặt kinh hoàng. Hắn làm sao không biết cái tên Võ Minh Nguyệt kia là gì cơ chứ! Nàng ta là một nữ nhân tàn bạo nhất của Học Viện Bá Vương, nữ vương của cấp Sơ - Trung, nghe đến danh xưng thôi đã khiến người ta khiếp sợ.

" Tuy vậy còn đỡ hơn để thằng bé lạc trôi ở ngoài mà không có tin tức gì!"

Uyển Ngọc Khanh nói.

"..."

Tên thuộc hạ không biết nói gì, hắn đành phải cầu may cho tiểu thiếu gia nhà mình.

" Được rồi, nếu không còn việc gì nữa thì lui đi, Dạ nhi đang cần ta trở về!"

Nhận thấy bản thân đã rời đi khá lâu, Uyển Ngọc Khanh nhìn tên thuộc hạ rồi nói.

" Vậy... vậy thuộc hạ xin phép cáo lui!"

Tên thuộc hạ đáp, sau đó tan biến trong màn đêm, dường như chưa từng xuất hiện vậy!

Tên thuộc hạ đã rời đi, Uyển Ngọc Khanh nhìn lên trời cao, nơi mà những ngôi sao đang tỏa sáng chói, nàng lẩm bẩm:

" Chàng ơi, con chúng ta nó đã lớn, thằng bé bây giờ là thiếu niên mười ba tuổi rồi, chỉ còn hai năm nữa là vào Học Viện Bá Vương, tiền đồ ắt hẳn sẽ cao to như chàng! Còn về phần thiếp, sư phụ đã sắp phải lìa đời, thiếp phải trở về sớm để gặp người. Nếu chàng cho quan sát con trai chúng ta, hãy dõi theo Dạ nhi, đừng để thằng bé gặp phải nguy hiểm gì!"

Nói xong thì nàng đi vào mà không biết trên trời, có một vì sao sáng lên rực rỡ!

...

Ò... ó... o...

Tiếng gáy cỏn bầy tiểu kê vang lên, ánh mặt Trời bắt đầu hừng đông, mọi thứ đang chuẩn bị cho một ngày mới. Lúc này đây, Bắc Minh Dạ đang còn nằm chiêm bao, hắn toàn thân trần như nhộng nằm trong chăn, không gian yên tĩnh chỉ ngoài tiếng động lạ phát ra.

Ục... ục...

Tiếng động lạ phát ra khiến Bắc Minh Dạ nhíu mày, hắn mơ hồ cảm nhận được có thứ gì đó đang mơn trớn thằng em của hắn. Khoé mi cố gắng nhướng lên, đôi mắt vàng đồng chưa tỉnh ngủ mà nhìn xuống phía dưới.

" Gì thế này?"

Bắc Minh Dạ ngớ người, bên dưới hắn là Uyển Ngọc Khanh đang dùng miệng của mình chăm sóc dương vật của hắn. Chiếc lưỡi như con mãng xà xoắn quanh thân côn, khoé miệng thơm tho phun nuốt liên tục, hai hòn bi bên dưới được đôi ngọc thủ nõn nà vuốt ve một cách cực kỳ chuyên tâm.

Ah...

Bắc Minh Dạ không nhịn được liền rên lên một tiếng, hắn sung sướng ngước đầu lên trần nhà, dang hông ra hết cỡ để nàng có thể chăm sóc thằng em của hắn một cách dễ dàng nhất.

Ục... ục... ục...

Uyển Ngọc Khanh biết hắn đã tỉnh dậy, nàng nhanh chóng nhấp nhả khúc côn dài trong miệng mình, dùng lưỡi xoắn quanh thân côn tạo nên ma sát khiến Bắc Minh Dạ sướng tới từng sợi thần kinh. Nàng dùng tay của mình kéo lấy bàn tay hắn đưa vào trong bầu ngực hùng vỹ của nàng.

Ah... mới sáng sớm mà mẫu thân làm con sướng quá...

Bắc Minh Dạ kêu lên, hắn lấy hai tay nhào nặn mạnh bạo đôi bầu ngực kia thành đủ hình dạng trong tay mình.

Ục... ục... nếu sướng thì mau ra đi...

Uyển Ngọc Khanh ngưng nhịp nói với hắn, sau đó tiếp tục công việc của mình.

Ah... thế thì con không kiềm chế nữa... con muốn nhấp rồi...

Bắc Minh Dạ vịn lấy đầu nàng, hông hắn nhấp từng cái một, dương vật đưa vào sâu trong miệng của Uyển Ngọc Khanh cho đến khi hai hòn bi đen dập nhẹ vào đôi môi của nàng.

Ục... ục... ục...

Uyển Ngọc Khanh há rộng miệng để dương vật của hắn dễ dàng ra vào, nàng đưa tay xoa nắn hai hòn bi để hắn sướng mà mau ra hơn, tay còn lại thì nhào nặn bầu ngực của mình.

Ah... con ra đây... miệng của mẫu thân tuyệt vời quá... phụt...

Bắc Minh Dạ cuối cùng cũng không kiềm chế được, hắn sung sướng kêu lên vài tiếng và nhấp một cái thật sâu rồi bắt hết tinh hoa vào trong miệng nàng.

Ực... con ra nhiều thế...

Uyển Ngọc Khanh vội nuốt sạch tinh hoa của hắn vào trong miệng mình, yêu kiều nhìn hắn mà nói.

" Ây da, làm sao để con hết yêu người đây!"

Bắc Minh Dạ kéo nàng lên nằm trên người mình, tay đưa vào trong ngực xoa nắn rồi lên tiếng.

" Được rồi, mau đi tắm rửa sơ rồi thay đồ đi ông tướng!"

Uyển Ngọc Khanh nhéo má hắn, nhẹ giọng bảo.

" Tuân lệnh mẫu thân đại nhân!"

Bắc Minh Dạ hôn lên môi nàng rồi đi vào trong nhà tắm.

Nhìn bóng lưng bước vào phòng tắm, Uyển Ngọc Khanh mỉm cười rạng rỡ, nàng gấp lại chăn nệm rồi chỉnh đốn y phục, sau đó rời khỏi phòng.

...

Tắm rửa một cách nhanh chóng, Bắc Minh Dạ vội mặc lấy y phục, sau đó nhanh chân ra khỏi phòng mà tới phòng ăn. Nhưng Bắc Minh Dạ đi được một lúc thì nghe có tiếng trong phòng khách, hắn ngó đầu nhìn vào thấy mẫu thân đang ngồi nói chuyện, đối diện nàng là một nữ nhân khác.

Bắc Minh Dạ hơi nhướng mày, hắn tiến vào trong rồi đến ngồi cạnh Uyển Ngọc Khanh. Hắn lên tiếng hỏi:

" Ai thế mẫu thân?"

" Đây là hiệu trưởng của khối sơ cấp ở Học Viện Bá Vương, hiệu trưởng Võ Minh Nguyệt.

Uyển Ngọc Khanh chậm rãi trả lời hắn.

" Võ Minh Nguyệt?"

...Còn tiếp...