Tu La Sắc Đạo

Chương 16: Mẫu Thân Rời Đi (2)



Tối hôm đó, khi ánh nguyệt đã nằm trên đỉnh đầu, bầu không khí tĩnh lặng bao trùm hết thảy mọi ngõ ngách, tiếng dế đêm khuya vang vọng qua từng khe cỏ nhỏ, tiếng gió đung đưa nhẹ nhàng các phiến lá mỏng manh ngoài kia.

Bên trong căn biệt phủ nhỏ nhắn của đôi mẫu thân Bắc Minh Dạ, hai người không lấy một mảnh vai che thân ôm lấy nhau, hơi thở hòa nguyện vào nhau lan tỏa trong không gian chật hẹp. Nửa đêm, Uyển Ngọc Khanh tỉnh lại, nàng chậm rãi rời khỏi giường, mặc lấy một bộ y phục nào đó rồi đi tới phòng bếp, bắt đầu làm bữa sáng cho Bắc Minh Dạ.

" Tiểu thư, chúng ta đi thôi!"

Một tên hắc y nhân xuất hiện sau lưng, hắn quỳ một chân xuống nói.

Uyển Ngọc Khanh không đáp lại, nàng tiếp tục làm bữa sáng cho con trai mình. Tên thuộc hạ thấy vậy đành phải im lặng, nhìn nàng làm bữa sáng cho tiểu thiếu gia.

Thời gian trôi qua lại rất nhanh, chẳng mấy chốc đã làm xong bữa sáng, Uyển Ngọc Khanh để nó lại trên bàn rồi trờ lại phòng ngủ, song nhãn tuyệt mỹ có chút buồn bã nhìn lấy Bắc Minh Dạ, nàng nhẹ giọng:

" Dạ nhi, mẫu thân xin lỗi vì không thể để con nói lời từ biệt! Hiện tại ta cần phải trở lại gia tộc, không thể mang con theo cùng, con đừng trách mẫu thân ích kỷ! Nếu sau này, ông Trời thương xót sẽ để mẫu tử chúng ta gặp lại nhau!"

Nói xong thì liếc nhìn tên thuộc hạ một cái, giọng ra lệnh rồi rời đi.

" Đi thôi!!"

Tên thuộc gật đầu, hắn nhanh chân đuổi theo. Nhìn bóng lưng cô đơn của Uyển Ngọc Khanh rời đi, bóng đen chỉ biết thở dài. Hắn nhìn lấy thiếu niên đang còn ngủ say trong căn phòng kia mà nói:

" Tiểu thiếu gia, hiệp định mười ba năm chăm sóc ngươi bây giờ đã kết thúc. Ngươi tốt nhất đừng có phụ lòng tiểu thư đã nuôi ngươi khôn lớn, cho người tất cả những gì mà một vị mẫu thân hay một nữ nhân cần có! Nếu ngươi phụ lòng tiểu thư, ta cả đời này chắc chắn không tha cho ngươi!"

Rồi hắn cũng biến mất, để lại một căn phòng yên tĩnh.

...

Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời ló dạng ra khỏi đỉnh núi nhỏ, từng sợi ánh sáng vàng lóe chiếu xuyên qua khung cửa sổ, thanh âm của bầy tiểu tước trên cành cây vang dội trong không gian yên bình.

Trong căn phòng, Bắc Minh Dạ thân thể không lấy mảnh vải che thân, tia sáng chiếu vào gương mặt trẻ con kia khiến hắn khó chịu mà nhíu chặt đôi mày, chậm rãi mở đôi mắt, hắn nhìn xung quanh.

" Mẫu thân đâu rồi?"

Đêm phóng túng vừa qua, hắn lại một lần nữa không nhìn thấy mẫu thân của mình, nhưng dường như hắn đã quen thuộc cách Uyển Ngọc Khanh dậy sớm nên cũng chẳng có ngạc nhiên gì. Sau đó, hắn đứng dậy, mặc y phục vào và tiến đến phòng ăn thường ngày.

Bộp... bộp... bộp...

Thế nhưng, khi hắn tiến đến phòng ăn, đôi mày kiếm bỗng nhiên nhíu lại, hắn chậm rãi bước vào trong.

Đập vào mắt hắn là một khoảng không gian tĩnh lặng, không còn lấy một chút hơi ấm, trên bàn chỉ là một bữa sáng đã nguội từ lâu, nơi bếp lửa đã tàn đi ánh lửa thiêng liêng ngày nào!

" Mẫu thân đâu rồi?"

Cảm giác bất an tràn ngập trong cơ thể, Bắc Minh Dạ vội vàng đi tìm, biểu cảm cực kỳ khó chịu và tràn ngập sự lo lắng.

Thế nhưng, kết quả vẫn không thay đổi, biệt phủ của hai người giờ đây chỉ còn lại một mình hắn, bóng dáng thân thuộc kia như bốc hơi khỏi nhân gian, không còn một chút gì của nàng còn tồn tại ở tại nơi này!

" Vậy đêm qua những lời nàng nói là lời cuối cùng hay sao!"

Thẩn thờ ngồi bệch xuống đất, Bắc Minh Dạ ngơ ngác nhìn vào khoảng không, song nhãn không còn chút tiêu cự nào. Hắn tuy chỉ xuyên không đến đây không lâu, nhưng tình cảm ấm áp mà Uyển Ngọc Khanh dành cho hắn khiến tâm can hắn xao xuyến, thứ tình cảm mà kiếp trước hắn không có được, giờ đây đột ngột biến mất khiến hắn cảm thấy hoảng loạn vô cùng.

" Người ấy đã rời đi vào lúc nửa đêm! Thiếu gia đừng tìm nữa!"

Ánh Nhi xuất hiện bên cạnh, nàng nhìn con người đang ngồi thẩn thờ kia mà lên tiếng.

" Aizzzzzz..., nhưng tại sao rời đi mà lại không nói với ta một tiếng cơ chứ!"

Bắc Minh Dạ nhanh chóng lấy lại tinh thần, hắn thở dài nói. Bắc Minh Dạ quả thật không nghĩ rằng mẫu thân mình lại rời đi sớm đến như thế, ngay cả bản thân hắn cũng không kịp thích ứng!

" Thiếu gia đừng buồn! Hợp rồi tan ai cũng phải trải qua, sau này thực lực đã đỉnh tiêm thì người có thể gặp lại mẫu thân của mình!"

Ánh Nhi bên cạnh an ủi.

" Ừm!"

Bắc Minh Dạ gật đầu, hắn hít sâu một hơi rồi tìm đến bàn ăn, nơi mà những món ngon hắn thích nhất đã trở nên nguội lạnh tự bao giờ. Hắn chậm rãi ăn nó, cố gắng tìm lại chút hơi ấm còn lại của mẫu thân mình.

...

Giữa trưa, Bắc Minh Dạ đã xuất hiện ở trước cửa biệt phủ của mình, hắn ngoái đầu nhìn lại nơi hạnh phúc tràn đầy hơi ấm tình mẫu tử kia một lần, nơi đã cho hắn chút ấm áp tình thương của người mẹ mà hắn chưa được nếm trải lần nào, giờ đây hắn sắp phải rời đi!

" Tạm biệt, căn nhà thân yêu của ta! Sớm muộn gì ta cũng sẽ trở lại!"

Cầm lấy túi hành lý, Bắc Minh Dạ điềm tĩnh, hắn rời đi mà ngoái đầu nhìn lại, hắn giờ đây cần tìm đến một nơi để hắn có thể tu luyện, nơi có thể giúp hắn trở nên mạnh hơn ở hiện tại, đó là Học Viện Bá Vương.

" Còn khoảng 9 tháng nữa là đến ngày Bá Vương Học Viện chiêu sinh, bây giờ cần phải nâng thực lực mạnh hơn để có thể vượt qua kỳ chiêu sinh kia, không biết Ánh nhi có ý kiến gì không?"

Bắc Minh Dạ lên tiếng hỏi.

" Hmmmm..., Có thể hướng về Minh Châu Sơn Lâm! Tuy nó chỉ là một nhánh của Sâm Lâm Vạn Trượng nhưng thảo dược yêu thú không thiếu, đó có thể là nơi thích hợp nhất cho thiếu gia lúc này!"

Ánh Nhi ngồi trên vai nói.

" Vậy thì hướng về Minh Châu Sơn Lâm thôi!"

Bắc Minh Dạ cùng Ánh nhi hai người hướng về Minh Châu Sâm Lâm, một cánh rừng khá lớn cách bọn họ khoảng mấy dặm đường.

...

Một ngày đã trôi qua, Bắc Minh Dạ không hề biết mệt mỏi, hắn cứ thế đi cả ngày lẫn đêm từng bước tiến đến Minh Châu Sâm Lâm . Mặc lên mình một bộ y phục thường dân, khoác lên vai một cái túi hành lý cỡ nhỏ, người ngoài không hề để ý tới hắn nhiều cho lắm.

" Còn bao lâu nữa chúng ta sẽ đến Minh Châu Sâm Lâm?"

Bắc Minh Dạ lên tiếng hỏi.

" Sắp tới rồi, chỉ cần bước ra khỏi cánh cổng của tiểu trấn này là bước vào địa phận của Minh Châu Sâm Lâm."

Ánh Nhi lên tiếng trả lời.

" Quả nhiên nó xa thật! Hai trăm dặm đi cả một ngày một đêm liền mới tới được đích!"

Bắc Minh Dạ thở dài. Hắn đây không nghĩ đến hai trăm dặm nó lại xa đến như vậy, nếu so ra ở tiền thế thì bằng từ Thành phố Hồ Chí Minh xuống địa bàn Sông Cửu Long a.

" Bởi vì thiếu gia không thể thi triển liên tục với Vô Ảnh Bộ! Thêm vào đó lại không có khả năng phi hành như các cấp bậc Võ Hoàng nên hai trăm dặm đúng là có chút xa so với người!"

Ánh Nhi chậm rãi nói.

" Ý của nàng là cấp bậc Võ Hoàng trở lên có thể bay trên trời sao! Còn dưới Võ Hoàng thì không được à?"

Bắc Minh Dạ bắt đầu tò mò. Hắn không phải không biết khả năng phi hành là gì, đó là một loại khả năng giúp con người có thể bay lượn trên trời, tốc độ như sao xẹt, mấy trăm dặm hay mấy nghìn dặm dường như chỉ bằng một cái chớp mắt.

" Không thể! Bởi vì dưới cấp Hoàng không hề có khả năng phi hành, dù có võ hồn đặc thù cũng không đủ hồn lực để duy trì trạng thái đó! Cho nên rất ít ai có thể phi hành khi chưa đột phá Võ Hoàng!"

Ánh Nhi lắc đầu.

" Vậy pháp bảo phi hành thì sao?"

Bắc Minh Dạ hỏi tiếp.

" Cái thứ đó quá mức xa xỉ! Chỉ với một Địa cấp pháp bảo phi hành đã bằng giá với một Thiên cấp pháp bảo bình thường, thậm chí có hơn chứ không hề kém! Một cái pháp bảo phi hành dường như bằng cả tài sản của một thế lực trung lưu ở Đại Việt Đế Quốc!"

Ánh Nhi nhẹ giọng đáp.

" Chậc... chậc..., chẳng lẽ cái thế giới này lại hiếm loại pháp bảo đó đến vậy sao!"

Bắc Minh Dạ chậc chậc lưỡi. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, luyên thuyên mọi kiểu cho đến khi...

" Tránh... tránh ra..."

Một tiếng hét thất thanh của nữ nhân từ phía sau vang lên, Bắc Minh Dạ lúc này đang suy nghĩ thứ gì đấy, tai của hắn như phong bế thính giác cho nên không nghe được tiếng hét sau lưng. Đến khi hắn phát giác được sắp có chuyện xảy ra thì...

Ầmmmm...

Một cú húc cực mạnh đập vào lưng của Bắc Minh Dạ, hắn cứ như vậy mà bay đi rồi đập vào một bức tường, khoé miệng không nhịn được phun ra một ngụm huyết.

" Cmn, là kẻ nào đui mù thế!"

Bắc Minh Dạ ôm lấy lồng ngực của mình, hắn hét lớn. Cmn, nếu hắn không tập luyện thể lực và cải tạo cơ thể thì cú húc bất ngờ kia chắc chắn tiễn hắn đi chầu ông bà rồi, chứ không phải phun một ngụm huyết mà thôi.

Hừ... hừ... hừ...

Tiếng thở phì phò của một con dã thú vang lên, Bắc Minh Dạ giương đôi mắt của mình lên mà nhìn.

Đập vào mắt hắn là một thiếu nữ cỡ tuổi hắn đang cưỡi một con độc giác thú, nàng lo lắng rời khỏi lưng rồi tiến đến hỏi thăm:

" Ngươi có sao không?"

Thiếu nữ lên tiếng.

" Ngươi nghĩ thế nào? Một cú húc của con thú kia khiến ta phải phun huyết, xương khớp tê rần không ít. Ngươi nghĩ ta liệu có sao không?"

Bắc Minh Dạ tức giận nói. Hắn bây giờ còn cảm giác được lồng ngực của mình đang đau đớn dữ dội, khuôn ngực lõm vào trong, chắc hẳn gãy mất một hai cọng xương sườn rồi.

" Ta không có cố ý, tại ngươi không nghe ta hét chứ bộ! Với lại con thú cưỡi của ta nó không nghe sự điều khiển của ta nên nó lỡ húc vào ngươi."

Thiếu nữ vội chối tội.

" Hừ, hôm nay là ngày gì thế không biết! Chưa gì ra đường đã phải đo đất rồi!"

Bắc Minh Dạ hừ một tiếng, hắn đưa mắt nhìn kỹ thiếu nữ trước mặt.

Ấn tượng đầu tiên của hắn là cô nàng này quả thật rất đẹp, tuy dung nhan không đạt tới cảnh giới khuynh quốc khuynh thành như mẫu thân hắn nhưng chí ít cũng thuộc hạng nữ tử có phần tư sắc, ưa nhìn. Đôi mắt đen láy lo lắng nhìn hắn, đôi môi nhỏ mím lại. Bộ hồng y cẩm phục bó sát cơ thể, ngực nhỏ hơi nhô ra, vòng eo thon gọn đủ một người ôm.

" Đây là con yêu thú gì?"

Bắc Minh Dạ nhìn con yêu thú trước mặt, thân hình độ sộ to tướng với chiếc sừng trên đầu, nhìn hao hao giống con tê giác ở tiền kiếp.

" Là Độc Giác Thú, Nhị giai yêu thú! Con này thường được võ giả thuần hoá để làm thú cưỡi hoặc là kéo xe, chúng có khả năng kéo được một vạn cân hàng hóa đi leo đồi hay xuống núi, sức mạnh cơ bắp là không phải bàn cãi. Tuy nhiên chỉ có các gia tộc trấn thủ ở các trung trấn hay thế gia hiển hách mới đủ khả năng đem con này ra làm vật kéo xe."

Ánh nhi trả lời.

" Thảo nào nó húc một cái đau điếng như vậy! Xương khớp lão tử như muốn gãy đôi ra!"

Bắc Minh Dạ xoa xoa cái lưng đau nhói của mình, hắn nhíu mày khó chịu.

" Nếu lúc nãy nàng ta không kéo kịp con Độc Giác Thú này lại thì thiếu gia không chỉ bị thương nhẹ như thế này đâu! Ngài chỉ là một Võ Đồ Ngũ Trọng bình thường, một con Nhị giai yêu thú một húc cũng đủ tiễn ngài đi chầu diêm vương từ khi nào rồi."

Ánh Nhi nhìn hắn, nàng nhún nhún vai.

" Ngươi có sao không? Hay để ta đưa ngươi đi gặp Luyện Dược Sư!"

Thiếu nữ thấy hắn đứng dậy liền vội nói, gương mặt lo lắng nhìn thiếu niên đang chịu đau đớn mà xoay sở đứng lên. Đây là lần đầu nàng rời khỏi nhà, chưa gì đã gây tai nạn rồi!

" Khỏi, cám ơn Lý tiểu thư đã quan tâm. Tại hạ vẫn ổn."

Bắc Minh Dạ đứng lên, hắn chịu đau đớn trên người mà từ chối, nói xong thì vác tay nải của mình lên, chậm rãi rời đi.

" Tại sao ngươi biết ta là đại tiểu thư của Lý gia?"

Thiếu nữ bất ngờ hỏi. Từ lúc đầu nàng vẫn chưa tiết lộ mình là ai mà!

" Đoán người cần phải khó khăn như vậy sao!"

Bắc Minh Dạ liếc mắt xuống nhìn vào chiếc ngọc bội khắc chữ Lý đang được đeo ở hông, hắn hờ hững đáp. Sau đó nói tiếp:

" Bây giờ ta có thể đi được chưa ?"

Rồi hắn bước từng bước chậm rãi tiến về phía trước, vùng ngực khá thốn nhưng thời gian không cho phép hắn nán lại chỗ này.

" Không được, để ta đưa ngươi đi gặp Luyện Dược Sư! Thương thế của ngươi là do ta làm, để ta giúp ngươi."

Thiếu nữ họ Lý nghe vậy liền ôm tay hắn lại, nào ngờ hắn kêu la oai oái như heo bị thọc tiết.

" Ah... mau buông ra... ngươi đang giết ta đấy hả!"

Bắc Minh Dạ thốn tới tận rốn, bả vai đang đau nhức kịch liệt bị nàng kìm lại khiến hắn đau không thể tả.

" Ah... ta xin lỗi... "

Thiếu nữ vội thả tay hắn ra, nàng lắp bắp nói. Nàng không nghĩ mình lại ôm trúng chỗ bị thương của hắn.

" Cáo từ!"

Bắc Minh Dạ cũng không để ý tới nàng nữa, hắn hừ giọng một tiếng rồi xoay người rời đi.

" Khoan đã, nhưng ngươi đang bị thương!"

Thiếu nữ lại ôm tay hắn thêm một lần.

" Ah... đau... đau quá!"

Bắc Minh Dạ kêu như heo bị thọc tiết, vùng vai bị kéo căng khiến cơn đau lại đau thêm mấy lần.

"Ah... ta xin lỗi..."

Bắc Minh Dạ xoay người đi tiếp, gương mặt u oán thầm chửi trời mắng đất. Cmn, hôm nay là ngày xui xẻo nhất cuộc đời của hắn rồi đó biết không! Sáng ra thì mẫu thân rời đi, định bụng vào Minh Châu Sơn Lâm lịch luyện vài tháng để chuẩn bị cho kỳ tuyển sinh sắp tới thì bị con hàng này cho heo một sừng ủi một phát muốn chấn thương sọ não.

" Ngươi định đi đâu, ngươi đang bị thương mà!"

Thiếu nữ lại thêm một lần nữa ôm lấy tay hắn.

" Ah... đau quá... mau buông ta ra..."

Bắc Minh Dạ lại kêu lên, và thiếu nữ kia lại thả ra. Hai người cứ thế giằng co nhau suốt một tiếng đồng hồ.

...

Một lát sau, Bắc Minh Dạ khuôn mặt đen như đít nồi ngồi trên lưng con Độc Giác Thú, trước mắt hắn là thiếu nữ đang chỉ huy con Độc Giác Thú tiến về phía trước.

*" Không ngờ cũng có ngày mình phải thoả hiệp với một nữ tử, mà khốn nạn hơn là nàng ta lại cưỡi con Độc Giác Thú húc mình!"

Bắc Minh Dạ làu bàu trong đầu, hắn sờ sờ bên sườn phải, nơi đau đớn nhất mà hắn đang phải chịu bây giờ.

" Ngươi muốn đi đâu?"

Thiếu nữ lên tiếng hỏi.

" Đến Học Viện Bá Vương."

Bắc Minh Dạ lạnh nhạt trả lời.

" Ngươi cũng đến đăng kí nhập học à?"

Thiếu nữ hỏi tiếp.

" Không lẽ đến đó ngắm cảnh!"

Bắc Minh Dạ hơi bực bội nói. Con hàng này sao lại nhiều chuyện thế nhỉ!

" Nhưng mà chín tháng nữa mới tới ngày chiêu sinh của Học Viện Bá Vương kia mà! Hôm nay ngươi đến đó làm gì?"

Thiếu nữ tò mò. Nàng cũng là tiểu thư con nhà danh giá, việc Học Viện Bá Vương sắp chiêu sinh vào ngày lễ tháng năm nào nàng không biết sao được.

" Tới đó xem trước không được hay sao hả!"

Bắc Minh Dạ không còn nhẫn nại, hắn nhướng mày tỏ vẻ khó chịu nói.

" Nhưng ngươi hiện tại đã tới cảnh giới nào vậy? Là Võ Sĩ hay Võ Sư?"

Lý Vân Anh lại nói tiếp.

" Ngươi có thể im đi được không? Hỏi gì mà hỏi lắm vậy!"

Bắc Minh Dạ lườm nàng. Đúng là nữ nhân, miệng hỏi không ngớt một tiếng nào!

" Ta chỉ tò mò tí thôi mà!"

Lý Vân Anh chu môi đáp.

" Ngươi biết tò mò sẽ dẫn đến hậu quả không tốt cho ngươi hay không! Tốt nhất là đừng hỏi ta thêm bất kỳ điều gì nữa!"

Bắc Minh Dạ lạnh lùng nói.

" Không cho người ta hỏi thì thôi, có cần phải cáu gắt thế không!"

Lý Vân Anh bất mãn xoay người. Hắn đã nói như vậy thì nàng cũng không đếm xỉa gì tới hắn nữa.

Hai người một thú nhanh chóng tiến tới một trạm Luyện Dược Sư gần nhất, ánh mặt Trời chói chang chiếu rọi xuống biên trấn nhỏ, tia sáng mang nhiệt lượng kinh khủng như muốn đốt cháy làn da của chúng sinh.

* Còn tiếp...*