Tu La Sắc Đạo

Chương 25: Bất Đắc Dĩ (1)



Một quãng thời gian trôi đi, Bắc Minh Dạ tốn gần hết lượng hồn lực bên trong mình, hắn vội vàng thu công lại, hiển nhiên Lý Vân Anh cũng đã thu công theo hắn, lượng hồn lực của hai người truyền vào cũng chỉ đủ để hòa tan nửa viên Trị Thương Đan kia. Sau đó, Bắc Minh Dạ nhẹ nhàng để Huyết Hồng Ảnh nằm xuống nền đá, nhíu mày nhìn nàng.

" Bao lâu tỷ ấy sẽ hồi phục?"

Lý Vân Anh lên tiếng hỏi, giọng nàng tràn ngập sự lo lắng.

" Rất nhanh thôi, loại đan dược này có công hiệu nhanh lắm."

Bắc Minh Dạ nhàn nhạt đáp.

Quả nhiên như những lời Bắc Minh Dạ nói, Trị Thương Đan nhanh chóng tan đi trong người của Huyết Hồng Ảnh, dược lực chia năm xẻ bảy đi khắp mọi nơi trên cơ thể của nàng, những thương tổn nhanh chóng được chữa trị.

" Tiếp theo chúng ta cần phải làm gì hả Ánh Nhi?"

Bắc Minh Dạ truyền âm hỏi.

" Tiếp theo là chữa trị cho đan điền và võ hồn, nó bắt buộc phải có lượng hồn lực lớn đủ để khỏa lấp vào những vết nứt kia, hiển nhiên võ hồn của nàng tổn thương không ít nên lượng hồn lực cũng có thể nhiều hơn nữa!"

Ánh Nhi truyền âm đáp.

" Vậy bắt buộc ta và nàng phải song tu hay sao!"

Bắc Minh Dạ nhíu mày, hắn tuy không ngại về cái loại gọi là song tu này nhưng Huyết Hồng Ảnh thì lại khác, nàng là một thân xử nữ, nếu song tu hắn sẽ lấy mất cái quý giá nhất của nàng, chuyện này hắn không thể làm khi chưa có sự cho phép của nàng.

" Cái này là bắt buộc rồi! Bởi vì võ hồn của thiếu gia là loại võ hồn đặc thù, lượng hồn lực của nó không hề ít, thậm chí còn tương đương với một Võ Sư. Nếu lúc này dùng nó làm vật trung gian chữa trị cho nàng, đó là điều rất tốt!"

Ánh Nhi nhẹ nhàng nói.

" Nhưng mà..."

Bắc Minh Dạ định nói tiếp, thế nhưng Ánh Nhi lại không cho hắn tiếp lời, nàng nói:

" Nếu bây giờ thiếu gia không chữa trị cho nàng, đan điền và võ hồn sẽ mang có vết thương ẩn, ảnh hưởng rất lớn về việc nàng ta tu luyện về sau!"

Bắc Minh Dạ nghe xong liền không phản bác được gì, hắn thở dài một hơi, giọng điệu bất lực nói:

" Nàng nói vậy thì ta cũng hết cách, thôi thì đành phải làm vậy, nếu nàng ta sau này có hận ta thì ta cũng đành chịu!"

Sau đó hắn nhìn Lý Vân Anh, hít sâu một hơi dài rồi nói:

" Lý tiểu thư, bây giờ ta nói với nàng nghe điều này, chuyện này rất quan trọng đối với Huyết Hồng Ảnh!"

Nghe được những lời lẽ nghiêm túc của Bắc Minh Dạ, Lý Vân Anh biết những thứ hắn sắp nói ắt hẳn là rất quan trọng, nàng gật đầu đáp:

" Ngươi nói đi!"

Hít...

Bắc Minh Dạ hít sâu một hơi ổn định tâm tình, hắn nhìn Huyết Hồng Ảnh đang nằm trên nền đá lạnh, trịnh trọng nói:

" Huyết Hồng Ảnh bị thương tổn ở đan điền và võ hồn, hai nơi này là căn cơ quan trọng nhất của võ giả, nàng chắc cũng biết!"

Ừm...

Lý Vân Anh gật gật đầu.

Xoạt...

Bất giác, Bắc Minh Dạ phóng ra một viên ngọc châu, ngay lập tức, ba người biến mất khỏi hang động, để lại một không gian tĩnh lặng với ngọn lửa đỏ đang cháy chơi vơi.

Bụp...

Trong một vùng không gian khác, ba người Bắc Minh Dạ xuất hiện, họ nhẹ nhàng tiếp đất, xung quanh trống trải với một mảnh đất nằm chơi vơi giữa trời. Lý Vân Anh kinh ngạc nhìn xung quanh, nàng lên tiếng:

" Đây là đâu vậy?"

Bắc Minh Dạ ôm Huyết Hồng Ảnh trên tay, hắn nhẹ nhàng để nàng nằm xuống, sau đó trả lời:

" Đây là trong không gian pháp bảo của ta, nó tách biệt với thế giới bên ngoài, chỉ cần Võ Vương không dùng thần thức dò xét thì không ai biết nó tồn tại."

" Không gian pháp bảo...?"

Lý Vân Anh trố mắt nhìn hắn, miệng nhỏ kinh ngạc há ra để lộ hàm răng trắng sữa. Đùa sao, không gian pháp bảo có thể chứa đựng được con người ít nhất cũng là Địa Cấp, mà một món Địa Cấp này lại tương đương một món Thiên Cấp Hồn Binh hay Hồn Bảo các loại đấy, chẳng lẽ tên Bắc Minh Dạ này là thiên tài của một thế gia nào đó hay sao!

Kiểm tra sơ qua cơ thể của Huyết Hồng Ảnh, Bắc Minh Dạ gật gật đầu, sau đó đứng dậy, nhãn đồng màu vàng lóe lên một tia lạnh lẽo, hồn lực trong người xông thẳng ra ngoài. Sau lưng hắn, một mảnh hắc ám to lớn bao trùm, song nhãn đỏ chói vô cảm nhìn vào khoảng không.

" Cái này... cái này..."

Lý Vân Anh kinh ngạc, hai mắt nàng mở to, vẻ mặt sợ hãi, cơ thể không tự chủ lùi về phía sau, trong thâm tâm dấy lên một nỗi sợ không thể nào kể được, nàng lắp bắp chỉ tay vào mảng hắc ám sau lưng Bắc Minh Dạ:

" Nó... nó là gì vậy...?"

Bắc Minh Dạ lúc này cũng chú ý tới võ hồn sau lưng của mình, hắn chậm rãi đáp:

" Là võ hồn của ta, hiện tại ta không biết nó là gì nên gọi là Hắc Ám Võ Hồn, xem ra nó lại to hơn lần trước nhiều rồi!"

Lý Vân Anh nghe hắn nói xong, khóe miệng vẫn còn run rẩy, những giọt mồ hôi đọng lại trên vầng trán của nàng. Nàng bỗng chốc nhận thấy áp lực cực kỳ, võ hồn của nàng như gặp phải thiên địch mà run rẩy bên trong.

Bắc Minh Dạ nhìn nàng một hồi lâu, sau đó nói:

" Nàng có hồn thạch ở đó không?"

Lý Vân Anh gật đầu, nàng đáp:

" Phụ thân ta cho ta được khoảng hai mươi viên hồn thạch hạ phẩm, không biết ngươi cần nó để làm gì?"

Bắc Minh Dạ sáng mắt, hắn trực tiếp nói:

" Mau đưa cho ta mau lên!"

Lý Vân Anh khó hiểu nhìn hắn, nhưng vẫn nghe lời mà lấy ra từ trong nhẫn hai mươi viên hồn thạch hạ phẩm, nàng đưa cho hắn rồi nói:

" Đây là hai mươi viên hạ phẩm hồn thạch? Ngươi cần nó để làm gì?"

Bắc Minh Dạ đưa tay nhận hai mươi viên hồn thạch, sau đó để cạnh Huyết Hồng Ảnh, hắn nhìn Lý Vân Anh rồi nói:

" Nơi này hồn lực đậm đặc hơn so với bình thường, nàng mau chóng đả toạ hấp thụ nó đi!"

Bắc Minh Dạ nói.

" Tại sao ta lại phải đả toạ? Chẳng lẽ có việc gì mà không cho ta nhìn?"

Lý Vân Anh nhướng mày hỏi, chẳng lẽ việc trị thương cho Huyết Hồng Ảnh, hắn không để nàng xem hay sao!

" Nếu nàng muốn xem thì cứ tự nhiên, nhưng ta nói trước việc trị thương này không phải dành cho con nít xem đâu!"

Bắc Minh Dạ dùng giọng lưu manh nói, sau đó hắn cởi lấy y phục của mình. Thân thể tráng kiện của một thiếu niên xuất hiện giữa ánh sáng nhân tạo, cơ bắp rắn rỏi với từng đường cơ chỉ có thể tạc ra từ tranh vẽ, lồng ngực tròn với tám múi bụng xếp chồng lên nhau, tấm lưng rộng cân xứng hai bên qua đường đốt sống lưng.

" Ngươi... ngươi định làm gì tỷ ấy?"

Lý Vân Anh nào có phải thiếu nữ ngây thơ, khi Bắc Minh Dạ cởi y phục của hắn ra nàng liền có dự cảm xấu rồi.

" Dĩ nhiên là song tu cùng nàng ta rồi!"

Câu trả lời nhàn nhạt khiến Lý Vân Anh kinh ngạc, nàng tròn xoe mắt nhìn hắn, vẻ mặt không dám tin.

" Chứ nàng nghĩ làm cách nào để chữa trị võ hồn và đan điền của Huyết Hồng Ảnh! Nếu không phải thần dược hay thánh đan thì cũng đừng mong có thể giúp nàng ta trở về lúc ban đầu! Chậm trễ việc trị liệu võ hồn, về sau ảnh hưởng rất lớn đối với việc tu luyện trong tương lai, nàng muốn thấy nàng ta một ngày đột phá cảnh giới nhưng võ hồn trọng thương khiến nàng ta chỉ đứng lại ở bình cảnh."

Bắc Minh Dạ lạnh lùng nói.

" Nhưng... ta... không..."

Lý Vân Anh lắp bắp trả lời.

" Không cái gì! Chính mắt hôm nay nàng thấy được thế giới này tàn nhẫn đến mức nào! Nếu không phải vì Huyết Hồng Ảnh tu vi Võ Tông, có khi bị tên Mặc Vô Dục đó giết chết trước khi ta kịp ra tay cứu! Thế giới mạnh được yếu thua, nàng muốn nàng ta cứ ở mãi một cảnh giới không phát triển thì nàng tự đi mà làm!"

Bắc Minh Dạ nói như muốn rống lên, sau đó cười lạnh:

" Cũng phải, nàng là tiểu thư khuê các, có bao giờ bước ra khỏi cái phủ đệ nhỏ bé kia đâu mà biết thế giới này như thế nào!"

Từng lời nói, từng câu từ của Bắc Minh Dạ hung hăng như đánh vào lồng ngực của Lý Vân Anh khiến nàng cảm thấy khó thở, khoé mắt đỏ ửng lên, giọt nước bên trong bắt đầu tràn ra.

" Ta... ta mặc kệ ngươi..."

Lý Vân Anh hét to, sau đó bỏ chạy khỏi chỗ này.

" Chậc, có vẻ như mình hơi nặng lời rồi thì phải!"

Bắc Minh Dạ chậc lưỡi, nhưng hắn là như vậy, tính cách lạnh lùng hung dữ đó ăn sâu vào trong máu của hắn, thứ mà thượng đế đã để vào trong người hắn khi sinh ra hắn.

" Bỏ đi, không cần quan tâm nàng ấy nữa!"

Bắc Minh Dạ ngồi xuống bên cạnh Huyết Hồng Ảnh, chuẩn bị dùng song tu để chữa trị cho nàng.

...Còn tiếp...