Tu La Sắc Đạo

Chương 29: Sài Thành (1)



Thời gian trôi như dòng chảy của giang hà, một tháng trôi qua chỉ trong một cái nháy mắt, giờ đây ngày mà thiếu niên anh tài trên khắp Nam Kỳ đổ xô về nơi này, giống như đang chờ đợi sự kiện gì đó!

Hiện tại trời vừa hừng sáng, tuy nhiên dòng người tiến vào Sài Thành lại tấp nập lạ thường, bọn họ nối đuôi nhau kéo dài tận mấy mươi dặm liền, vẻ mặt ai ai cũng hớn hở, đa phần đều là thanh nam thiếu nữ!

Phía đằng xa, cách toà thành lớn ước chừng hai dặm về phía Tây, một thiếu niên đang ngóng nhìn về đó, gương mặt trác kiệt tỏ vẻ lạnh lùng, song nhãn màu vàng đồng tĩnh lặng, hắc y không một tí gió mà bay, nhìn như một cái thế thiên tài.

Thiếu niên này không ai khác chính là Bắc Minh Dạ, giờ đây hắn đã là một Võ Sĩ Hậu Kỳ. Chỉ hơn một tháng kể từ ngày hắn rời khỏi biệt phủ của mình, hắn đã đột phá từ Võ Đồ Ngũ Trọng lên đến Võ Sĩ Hậu Kỳ, tốc độ tu luyện phải gọi là nhanh đến chóng mặt!

" Phía đằng kia là Sài Thành?" Bắc Minh Dạ bất chợt lên tiếng, đôi mày kiếm nhíu lại.

"Phải, đó chính là Sài Thành, toà thành đô lớn nhất Nam Kỳ!" Giọng nói nãi thanh nãi khí đáp lại. Trên vai hắn, một bóng hình loli không ai nhìn thấy được đang đung đưa đôi chân nhỏ, nàng cầm một chiếc ô màu đen, song nhãn vô cảm nhìn về phía trước.

Bắc Minh Dạ gật đầu, hắn chậm rãi đi về phía cổng thành, nơi mà người người chen chúc đang muốn vào bên trong.

...

Bắc Minh Dạ vừa đến nơi thì tiếng người người bàn tán vang inh ỏi bên cạnh tai hắn, hiển nhiên hắn cũng dựng đôi tai của mình lên hóng hớt một chút, người ta hay nói "khôn cũng chết, dại cũng chết nhưng biết thì không chết", hắn rất hiểu đạo lý này.

" Các ngươi nghe tin gì chưa? Lần này Học Viện Bá Vương đã đưa ra tiêu chuẩn gia nhập học viện rồi đấy."

" Cái gì, Học Viện đã đưa ra tiêu chuẩn rồi á? Ngươi nghe tin này từ đâu vậy?"

" Hiển nhiên là do người của ta bên trong báo cáo lại rồi mà! Năm nay do người đăng ký tuyển sinh quá nhiều, chỉ tiêu lại chỉ có 5 lớp nội viện, mỗi lớp 100 người, còn ngoại viện là 5 lớp, mỗi lớp chỉ có 500 người mà thôi! Còn về đệ tử ký danh thì ta không biết số lượng."

" Cái gì, chỉ có 5 lớp nội viện, lại chỉ có 100 người mỗi lớp á!"

" Quả nhiên khốc liệt, ngoài tứ đại gia tộc ở Sài Thành ra, cùng với vài những gia tộc có tiếng ở năm toà thành trì còn lại thì xác suất thành đệ tử nội viện cũng còn khá cao đấy!"

" Ngươi đừng tưởng bở, bởi vì năm nay cách chiêu sinh có chút khác biệt! Có tổng cộng ba bài kiểm tra bao gồm kiểm tra tư chất, kiểm tra võ hồn và kiểm tra tu vi. Nghe đâu Học Viện đã có Võ Hồn Bia, cho nên nếu muốn đi cửa sau hầu như là điều không thể."

" Vậy thì tốt quá đi! Mấy kỳ tuyển sinh trước, không ít người đi cửa sau, giờ đây có Võ Hồn Bia thì những đệ tử thế gia bình thường cũng có may mắn a."

" Nhưng điều kiện cơ bản là Võ Sĩ Cảnh trở lên, võ hồn tứ giai trở lên. Hai điều kiện này chỉ đủ cho ngươi vượt qua kỳ thi đầu vào, tức mới là đệ tử ký danh thôi."

" Chẳng lẽ còn những bài thi khác hay sao?"

" Dĩ nhiên, những vị ấy còn có những bài thi khác, nếu ngươi thực lực đủ cũng chưa đủ để thành đệ tử nội môn."

" Chà chà, xem ra kỳ tuyển sinh năm nay sẽ hấp dẫn lắm đây."

"..."

Tiếng người bàn tán xì xào không, Bắc Minh Dạ cũng hiểu biết thêm chút ít, hắn lẩm bẩm:

" Xem ra những gì mà bà cô Võ Minh Nguyệt kia nói đều đúng cả!"

" Thiếu gia nên nhớ, Nam Kỳ là một vùng miền rộng lớn, thí sinh tham gia không ít hơn vài vạn, kỳ tuyển sinh lần này là một cửa ải rất khó, giống như cá chép vượt vũ môn vậy. Nếu là võ giả có thực lực ắt hẳn sẽ vượt qua được, thứ gọi là thiên tài hay phế vật sẽ quyết định ở kỳ thi này."

Ánh Nhi nhẹ giọng nói.

" Nàng nói đúng, tuy đây chỉ là một học viện chiêu sinh nhưng là thế lực lớn nhất của Nam Kỳ, ngay cả hai tông môn như Vũ Hồn Tông và Võ Hồn Tông cũng không thể nào sánh lại."

Bắc Minh Dạ gật đầu.

" Tuy nhiên thế lực như thế này lại phụ thuộc vào một thứ gọi là hoàng thất. Tam đại học viện của Việt Long Đế Quốc tuy chiêu sinh tranh đấu vô số năm nhưng đều là thế lực dưới trướng của hoàng đế, là quân đội ẩn tàng dưới vỏ bọc học viện. Cho nên so với các tông môn khác không phụ thuộc vào hoàng thất, sau này rất dễ bề hành sự, không như học viện."

Ánh Nhi chậm rãi đáp.

" Nội tình bên trong các học viện mà nàng cũng biết được nữa à."

Bắc Minh Dạ kinh ngạc, hắn không ngờ nội tình bên trong tam đại học viện lại kinh khủng tới mức này.

" Dĩ nhiên, ta là khí linh của hệ thống, một chút thông tin về tam đại học viện, ta làm sao không biết cho được. Về sau, khi thiếu gia mạnh hơn thì mấy cái nội tình này, cũng chỉ là chút chuyện nhỏ mà thôi."

Ánh Nhi nhún nhún vai, mấy cái loại thông tin như thế này, có thể xem là bình thường nhất đối với nàng.

Bắc Minh Dạ trề môi cười trừ, nhưng nàng lại nói rất đúng, cường giả vi tôn, thực lực mạnh đủ quyền biết được hết thảy mọi thứ, thậm chí là thay đổi cục diện của cả một quốc gia.

Rất nhanh chóng, đoàn người di chuyển vào bên trong ngày một nhanh, chẳng mất mấy canh giờ đã tới lượt của Bắc Minh Dạ.

Trước mặt hắn, hai tên lính canh cầm trường thương nghiêm trang hai bên cổng thành, được trang bị quân phục trên người, thân mang giáp bạc, đầu đội mũ bạc, nhìn trong uy nghiêm vô cùng.

" Muốn vào bên trong Sài Thành, lộ phí mỗi người bốn đồng vàng." Một tên lính lên tiếng.

Bắc Minh Dạ nghe xong bèn chết lặng, hắn quên mất việc mình không có đồng vàng nào cả.

Thấy tên thiếu niên trước mặt cứ loay hoay tìm kiếm gì đó, tên lính thiếu kiên nhẫn nói:

" Tên bần hèn kia, nếu không có đồng vàng thì rời khỏi đây mau lên! Phía sau còn biết bao nhiêu là người đang chờ ngươi!"

" Thiếu gia lấy hồn tinh đưa cho hắn. Một viên hồn tinh nhất giai cũng là năm đồng vàng đấy." Ánh Nhi lên tiếng nhắc nhở.

Bắc Minh Dạ gật đầu, đưa tay định lấy ra từ trong tay nải một viên hồn tinh nhất giai thì phía sau lưng hắn, một thanh âm vang lên:

" Để ta... để ta..."

Một thanh niên hớt hả chạy về phía trước, hắn cười cười nói nói gì đó với tên lính, còn đem theo tám đồng vàng đưa cho gã.

" Các ngươi vào đi!"

Tên lính gật đầu nói.

Thiếu niên nhanh chóng bước vào bên trong, Bắc Minh Dạ thấy thế cũng vội vàng đi theo. Rất nhanh hai người đã vào được bên trong Sài Thành.

" Đa tạ huynh đã ra tay tương trợ."

Bắc Minh Dạ chắp tay hành lễ, dẫu sao người ta đã ra tay giúp hắn, cũng nên nói một tiếng cảm ơn chứ nhỉ!

" Không có gì? Không biết quý danh của huynh đệ đây là?"

Tên thiếu niên xua xua tay nói, sau đó liền hỏi tên của Bắc Minh Dạ.

" Ta tên Dạ, họ Bắc Minh, lần đầu tiên tới nơi phồn hoa này, mong huynh chiếu cố cho."

Bắc Minh Dạ thành thật đáp.

" Họ Bắc Minh, xem ra huynh đệ ở đây là người từ phương xa đến." Thiếu niên nghe xong tên họ liền biết tên Bắc Minh Dạ từ phương xa đến, hắn nói:

" Ta tên Lâm, họ Mặc, là người của Mặc gia gia tộc ở Tây Đô Thành."

" Mặc gia ở Tây Đô Thành?"

Bắc Minh Dạ hơi bất ngờ, nhưng rất nhanh chóng Ánh Nhi đã giải thích cho hắn:

" Là một gia tộc có tiếng ở Tây Đô Thành, Mặc gia là gia tộc thuộc trung lưu ở Nam Kỳ, vị tộc trưởng cũng là phụ thân của tên thiếu niên trước mặt thiếu gia, Mặc Lãnh, là Võ Tông Hậu Kỳ cường giả."

" Đúng rồi, không biết Dạ huynh đệ đây đến thành Gia Định để làm gì? Có phải là tham gia kỳ thi tuyển sinh của Học Viện Bá Vương?"

Mặc Lâm lên tiếng hỏi.

" Phải, ta đến đây để tham gia kỳ thi tuyển sinh ba năm một lần."

Bắc Minh Dạ gật đầu đáp.

" Vậy xem ra chúng ta có thể là huynh đệ đồng môn rồi." Mặc Lâm cười nói, sau đó lấy tay khoác lên vai của Bắc Minh Dạ:

" Chắc là Dạ huynh chưa có nơi nghỉ ngơi, hay ta dẫn huynh đến chỗ khách sạn để thuê tạm chỗ nghỉ chân."

Bắc Minh Dạ chỉ có thể cười trừ miễn cưỡng đi theo tên Mặc Lâm này, dù sao người ta đã có lòng nhiệt tình như vậy, hắn có từ chối cũng không được!

Và thế là, cả hai con người nhanh chóng tìm đến một cái khách sạn nằm bên trong Gia Định thành, ánh mặt trời cũng dần dần ngã về hướng phía Tây.

...

Trên đường đi, Bắc Minh Dạ cũng để ý đến mọi thứ xung quanh, dòng người tấp nập qua lại với những khối kiến trúc đồ sộ mọc dài, vẻ xa hoa hiện rõ trên từng tòa nhà.

" Dạ huynh, huynh có biết vì sao nơi này được gọi là Thành Gia Định hay không? Tại sao có nhiều người lại gọi nơi này là Thành Gia Định, lại có người gọi nó là Sài Thành?"

Bất chợt Mặc Lâm lên tiếng hỏi, Bắc Minh Dạ bình thản trả lời:

" Toà thành này chính là trung tâm của cả Nam Kỳ, được người người biết đến. Sở dĩ nó có tên là Gia Định bởi vì nơi đây người dân có cuộc sống ấm no, không hề gặp khó khăn quá nhiều, lại thêm sự vững vàng có thể chống chọi với mọi tình huống xấu nhất nên nó mới có cái tên như thế."

" Còn về địa danh Sài Thành, thực chất tên thật của nó là Thành Sài Gòn, bởi vì năm xưa nơi này trồng rất nhiều cây bông gòn, người ta thường đem chúng về làm củi nên mới có tên gọi là "Sài Gòn", còn trong phiên âm tiếng Hán Nôm là "Sài Côn" nhưng do người ở Nam Kỳ thường quen gọi hai âm nên chỉ gọi là Sài Thành.

Những lời Bắc Minh Dạ vừa nói, thực chất là hắn đang miêu tả về thành phố lớn nhất mà hắn từng sinh sống ở tiền kiếp, một chốn phồn hoa đô thị giống hệt như nơi này, vẫn người đông đất hẹp, chỉ có điều nó khác quá nhiều về kiến trúc.

" Xem ra Dạ huynh rất am hiểu về lịch sử của toà thành trì này."

Mặc Lâm khen ngợi một câu, Bắc Minh Dạ ngay lập tức lắc đầu, hắn nói:

" Mấy cái đó nếu là người sống lâu năm ở nơi này cũng biết, thậm chí còn biết tường tận hơn nữa kìa."

" Haha, Dạ huynh cứ khiêm tốn! Thôi không cùng huynh hàn huyên nữa, tìm chỗ nghỉ chân rồi huynh đệ chúng ta làm một chầu."

Mặc Lâm cười haha nói.

Bắc Minh Dạ gật đầu, cả hai tìm đến chỗ nghỉ chân gần nhất.

...

Tối đến, cả hai người đã đến gần một toà khách sạn xa hoa, bốn chữ Quân Lâm Khách Sạn như rồng bay phượng múa nằm trên bảng lớn.

" Cái này..."

Nhìn bốn chữ to đùng trên bảng lớn mà Bắc Minh Dạ nhíu mày, cái khách sạn này như thế nào mà lại dám đặt tên hùng hồn thế kia, không sợ có kẻ phá đám hay sao!

" Chúng ta vào thôi Dạ huynh."

Mặc Lâm bước vào cửa, Bắc Minh Dạ cũng đi theo phía sau, hai người nhanh chóng đi vào bên trong.

Chẳng mấy chốc hai người đã có mặt ở đại sảnh, một khung đại sảnh rộng lớn với vô số người đang đứng bàn tán, bọn họ thấy hai người vừa tiến vào, nhìn một lát rồi cũng chẳng để tâm tới.

" Xa hoa quá, bên ngoài nhìn đã đẹp rồi, bên trong thậm chí còn đẹp hơn."

Mặc Lâm cảm thán, lần đầu tiên hắn chứng kiến được bên trong của một toà khách sạn, nhìn xa hoa không khác gì nơi ở của vua.

Bắc Minh Dạ gật gật đầu, tuy nhiên với một tên đã từng ra vào không biết bao nhiêu cái khách sạn bốn năm sao ở tiền thế, thì bấy nhiêu đây vẫn còn quá đỗi bình thường đối với hắn.

Hai người đi tới quầy tiểu nhị, một cô nương ăn mặc nghiêm trang đón chào, nàng ta hỏi:

" Hai vị đến mướn phòng ạ?"

Cả hai đồng loạt gật đầu, Mặc Lâm nói:

" Cho bọn tôi hai phòng!"

Nói xong liền để lên quầy mười viên hạ phẩm hồn thạch.

" Quý khách đợi một lát!"

Nhìn thấy mười viên hạ phẩm hồn thạch trước mắt, cô nương gật đầu nói, sau đó thao tác nhanh như chớp, nàng lên tiếng:

" Phòng của hai vị nằm ở lầu bốn, lên đó sẽ có người dẫn hai người đi nhận phòng."

Mặc Lâm gật đầu, hắn nhanh chóng đi về phía cầu thang, Bắc Minh Dạ theo sau lưng, hai người cùng nhau đi lên tầng bốn của toà khách sạn.

... Còn tiếp...