Tu La Sắc Đạo

Chương 33: Lão Thợ Rèn



Dựa theo lời chỉ dẫn của Ngọc Hoa, Bắc Minh Dạ đi tới cuối thành, trên đường đi hắn nhìn thấy không ít các loại gian hàng, từ quán ăn tới mua bán dược thảo giá rẻ, cược thạch, đồ ăn vặt các kiểu.

Sát gần vách tường thành, một căn chồi rách nát với một cái lò nung nhìn đã cũ, vật dụng để rèn hầu hết đều bị chai mòn qua năm tháng. Tại nơi này, một vị lão nhân luộm thuộm, tóc tai bù xù với chùm râu rậm rạp do lửa nóng làm cháy khét.

Thế nhưng, điều Bắc Minh Dạ lại chú ý tới cơ thể của lão nhân ngoài, thân hình tráng kiện không khác gì đại hán trung niên, mồ hôi nhễ nhại trên khuôn cơ bắp cuồn cuộn, vòng tay cứng rắn với từng sợi gân mạch như điện đồ, lão vung mỗi nhát búa vang lên tiếng cong cong mạnh mẽ, tia lửa văng tung tóe xung quanh.

" Lão nhân này không hề tầm thường!"

Đôi mày kiếm nhíu chặt, Bắc Minh Dạ thầm nghĩ. Hắn không biết thanh thép kia phẩm chất gì, nhưng dựa vào nhãn quang tinh tế của mình, hắn thừa biết cái loại kia không hề tầm thường, cũng như lực lượng dùng lên mỗi nhát búa tựa ngàn cân kia.

" Tiểu tử, ngươi nhìn thấy được gì?"

Bất chợt lão nhân lên tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào thanh thép trên cái đe bằng thạch cứng, cánh tay cứng như thép vung mạnh từng búa.

Bắc Minh Dạ giật mình, hắn dõi theo thanh thép đang biến dạng dưới từng nhát búa của lão nhân, hắn nghiêm túc dõi theo một hồi lâu. Một lát sau, hắn hít sâu một hơi, chậm rãi nói:

" Tiểu tử ngu dốt, không biết lão nhân người đang làm gì! Nhưng nhìn thanh thép người đang đập, hình dạng nó đang biến dạng, với độ dài và kích cỡ này ắt hẳn người đang muốn tạo ra một thanh đại đao."

Lão thợ rèn nghe xong thì ngưng một nhịp, sau đó lại tiếp tục vung búa đập đùng đùng lên thanh thép dày. Bắc Minh Dạ một bên theo dõi, hắn cũng không dám làm phiền vị lão nhân này.

Hai người, một người nhìn một người làm, thời gian trôi qua lại chậm chạp, thế giới dường như thu nhỏ lại vỏn vẹn một căn chồi rách nát, mọi thứ đều biến mất trong tầm mắt của hắn.

" Cái này..."

Bắc Minh Dạ cảm thấy bản thân như có đột phá lớn, cơ thể hắn xuất hiện vầng sáng lạ lẫm, song nhãn loé lên một tia kim quang.

" Đó là dấu hiệu đột phá tâm cảnh, thiếu gia lần này trúng số rồi!"

Ánh Nhi mừng rỡ nói. Quả thật, đối với người bình thường, muốn đột phá tâm cảnh rất khó, tùy vào khả năng tham ngộ của mỗi người, cho nên đột phá tâm cảnh hầu như chẳng được mấy người!

Bắc Minh Dạ gật đầu, lần này hắn thấy bản thân trở nên thanh thản hơn hẳn, tâm trí cũng nhẹ nhõm, cùng với đó sức tập trung dường như tăng lên rất nhiều.

" Không ngờ tiểu tử ngươi lại đột phá được tâm cảnh, đúng là không tồi!"

Giọng nói lạnh lùng già nua, ánh mắt lão nhân có chút tán thưởng nhìn hắn.

" Tiểu tử đa tạ người."

Bắc Minh Dạ vội vàng chắp tay, lập tức cảm ơn.

" Không có gì! Những gì ngươi đạt được là do sự cố gắng của ngươi."

Lão thợ rèn phất phất tay, sau đó nhìn hắn một lúc lâu, rồi lên tiếng:

" Được rồi, hôm nay ta có chút vui, nói việc ngươi cần nhờ đi!"

Bắc Minh Dạ gật đầu, hắn lấy trong giới chỉ ra bản thiết kế làm bằng da thú, cẩn thận đưa cho lão nhân, chậm rãi nói:

" Đây là binh khí của tiểu tử, không biết lão nhân người có thể rèn giúp tiểu tử được hay không?"

Lão thợ rèn cầm lấy tấm da thú, song nhãn liếc sơ qua, lão vuốt vuốt bộ râu đáp:

" Song đao này hình dáng lại giống bán nguyệt đao, lại giống luân đao, cuối đao rèn ra vuốt nhọn, chuôi đao cong cong làm bằng gỗ cũng phải sắc bén, lưỡi đao có thể chẻ đôi thạch đá. Nếu dùng để đối kháng trực diện lại không hề thua thiệt so với các loại binh khí khác, còn dùng để ám sát liền đoạt mạng đối thủ, không thể phán kháng, dù có Bảo giáp Huyền cấp cũng dễ dàng bị xuyên thủng. Quả là vũ khí toàn diện."

Nghe những lời nhận xét của lão nhân, Bắc Minh Dạ kính phục bội phần, đúng là người trong giới nhìn mới đánh giá được chi tiết thế này, ngay cả hắn cũng không thể làm được.

" Vậy người làm giúp con được không? Có thể không cần gấp nhưng nếu được thì lão nhân người làm giúp con!"

Bắc Minh Dạ lòng dạ khẩn trương, có thể tìm người rèn được loại binh khí như thế này đã là phúc khí a.

" Rèn cho ngươi cũng được, tiền phí thì ta không lấy, nguyên liệu thì ngươi đưa cho ta Huyền Thiết Tứ Phẩm là được."

Lão thợ rèn chậm rãi nói.

Nghe xong lời lão nhân, Bắc Minh Dạ cười khổ không thôi! Cmn, hắn chỉ có Huyền Thiết Tam Phẩm thôi, còn Tứ phẩm thì có đập hắn tám hay mười búa cũng đào không ra.

" Nếu ngươi không có Huyền Thiết Tứ Phẩm thì ta cho ngươi cái thanh thép này vậy. Nó là Huyền Thiết Ngũ Phẩm, nếu rèn loại song đao này thì Địa cấp Bảo giáp cũng như tờ giấy thôi."

Lão nhân tay không cầm lấy thanh thép, giọng điệu nhàn nhạt đáp.

Tuy nhiên, Bắc Minh Dạ lại ngớ người, hắn trừng mắt ngạc nhiên nhìn lão, vẻ mặt không dám tin. Huyền Thiết Ngũ Phẩm, là Huyền Thuyết Ngũ Phẩm đấy!

" Sao? Ngươi từ chối?"

Lão nhân nhíu mày, nét mặt lạnh lùng nhìn hắn, không chút thiện cảm.

" Không... không phải... mà là nó trân quý quá... tiểu tử... tiểu tử không dám nhận..."

Bắc Minh Dạ lắp bắp, hắn không dám mường tượng được việc hắn cầm hai thanh song đao làm bằng Huyền Thiết Ngũ Phẩm này!

" Nam nhân không được dài dòng, đã quyết định cái gì thì phải thẳng tay, dài dòng chỉ làm bản thân ngươi rối rắm."

Lão nhân nhìn hắn, nhàn nhạt nói, lão giống như người bề trên đang dạy dỗ đám trẻ con.

" Vâng, vậy con xin nhận."

Bắc Minh Dạ biết mình không thể từ chối, hắn gật đầu, thầm thở dài không thôi. Xem ra lần này hắn mang ơn rất lớn với vị lão nhân này rồi!

" Được rồi, tất cả nguyên liệu mà ngươi chuẩn bị, cứ giữ lấy đi! Hôm nay ta cao hứng nên không lấy một xu nào từ ngươi. Còn bây giờ thì đi đi, ngày mai Học Viện Bá Vương tuyển sinh, nếu ngươi có thể đứng đầu trong kỳ thi tuyển sinh đó, ta sẽ đưa thanh song đao đã rèn cho ngươi. Còn nếu thất bại, đừng mơ tưởng tới nó."

Lão nhân phất phất tay, lời nói đầy sự uy hiếp, nó khiến Bắc Minh Dạ mang thêm một áp lực mới.

" Vậy, tiểu tử xin đi trước. Đa tạ người!"

Bắc Minh Dạ cúi đầu chào, hắn chuẩn bị rời đi, nhưng sực nhớ chưa biết tên lão nhân, hắn quay đầu hỏi:

" Không biết danh tính của người là gì ạ?"

Lão nhân không nhìn hắn, trực tiếp đáp:

" Ngươi có thể gọi ta là Hàn lão."

Nói xong thì không để ý đến hắn nữa, tiếp tục công việc rèn của mình.

Bắc Minh Dạ gật đầu, hắn ghi nhớ cái tên này trong lòng, rồi nhanh chóng rời đi. Trước khi đi, giọng của Hàn lão vang lên ở sau lưng, lạnh lùng và uy nghiêm:

" Hãy đứng đầu trong kỳ thi này! Ta biết ngươi có thể làm được!"

...Còn tiếp...