Tu La Sắc Đạo

Chương 37: Cửu Phẩm Võ Hồn



...

Thời gian như suối chảy dịu êm, nó trôi qua một cách chậm rãi, ánh sáng của thái dương cũng dần dần ngả về phía Tây, bầu không khí nóng bức dần dần trở nên ấm áp hơn hẳn.

Dòng người cũng dần dần trở nên ít hơn, đa số đều vượt qua được kỳ hảo hạch đầu tiên của Học Viện Bá Vương, số ít khoảng vài mươi người lẻ tẻ bị đánh trượt dù đã biết nội quy từ trước. Thế nhưng, vẫn không có bất kỳ dị tượng gì xảy ra, vẫn chưa thấy ai xuất hiện màu vàng trên Võ Hồn Bia, có lẽ ngoài bốn tên khủng bố và nữ tử mặc hoàng bào bí ẩn kia ra vẫn chưa ai có được trên màu Tử Sắc.

Bắc Minh Dạ mệt mỏi ngáp dài, hơn 90 vạn người bây giờ còn chỉ trên dưới 10 vạn, thời gian qua cũng chỉ có hơn bốn canh giờ, xem ra công suất làm việc của Học Viện này cũng nhanh quá đi, chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã xem như gần xong khảo hạch rồi.

" Người tiếp theo."

Lần lượt mười người kế tiếp xuất hiện trước Võ Hồn Bia, tay đặt lên chúng, cùng lúc sáng lên.

" Lục Sắc! Võ Hồn Tứ Phẩm! Qua."

" Lam Sắc! Võ Hồn Ngũ Phẩm! Qua."

" Lam Sắc! Võ Hồn Ngũ Phẩm! Qua."

" Tử Sắc! Võ Hồn Lục Phẩm! Qua."

" Lục Sắc..."

Sắc màu được đọc lên, Bắc Minh Dạ đưa mắt nhìn lên bia sắc màu tím, khóe miệng nhếch lên. Đúng như mong đợi của hắn, Lý Vân Anh đứng hiên ngang ở đó, thân hình mảnh mai mặc lấy một bộ y phục lam sắc.

Hiển nhiên Lý Vân Anh cũng biết có người nhìn mình, nàng chuyển mắt xuống, song nhãn hai người chạm nhau, nàng ngạo kiều hứ một tiếng rồi xoay người rời đi.

" Nữ nhân này..."

Bắc Minh Dạ cười khổ, hắn không biết mình đã làm gì phật lòng cô gái này, để giờ nàng ta nhìn hắn như kẻ thù truyền kiếp vậy!

" Dạ huynh, xem ra cô nàng Tam tiểu thư Lý gia để mắt tới huynh hơi nhiều đó! Hai người quen biết nhau hay sao?"

Mặc Lâm cũng chú ý tới, vội vàng lên tiếng hỏi.

Bắc Minh Dạ cũng chẳng dấu diếm, hắn kể lại câu chuyện mà hai người ở Minh Châu Sâm Lâm, hiển nhiên có một số chuyện hắn không muốn nhắc đến, chẳng hạn như việc Xích Huyết Dong Binh Đoàn bị Đạo Bảo Dong Binh Đoàn truy sát, và cả việc phó đoàn Xích Huyết Dong Binh Huyết Hồng Ảnh là nữ nhân của hắn.

" Haha..., xem ra lần này huynh đã đắc tội với nàng ấy rồi! Nếu như thiên hạ nam nhân ở Sài Thành biết được chuyện này, sợ rằng mỗi người một ngụm nước bọt thôi cũng đủ dìm chết huynh!"

Mặc Lâm cười ha hả, song nhãn tiếu ý nhìn Bắc Minh Dạ. Ở Sài Thành này, không ít người hâm mộ Lý gia Tam tiểu thư, thậm chí kẻ si mê nàng không ít dù nàng chỉ mới là thiếu nữ mười lăm, nếu bọn họ biết được thì ngày tháng yên bình của Bắc Minh Dạ coi như kết thúc.

" Lâm huynh đừng nói nữa, ta sợ rằng chưa kịp để đám nam nhân đó giết mình, thành chủ cũng đem ta ra trảm đầu thị chúng a."

Bắc Minh Dạ vờ than khổ.

" Phải phải, huynh nên cẩn thận thì hơn, kẻo thành chủ Lý Chiêu Hoàng biết được chuyện mà huynh làm thì mạng nhỏ của huynh coi như xong."

Mặc Lâm vỗ vỗ vai Bắc Minh Dạ, hắn gật gật đầu.

" Huyết Sắc! Võ Hồn Bát Phẩm! Qua."

Hai người trò chuyện trong giây lát, thanh âm hùng hồn của chấp sự đường vang lên, cả hai cũng chú ý đến phía bên trên, nét mặt căng lại. Yêu nghiệt lại xuất hiện nữa rồi!

" Cái gì! Lại là Bát phẩm Võ Hồn!"

" Không thể nào! Năm nay lại xuất hiện một lần hai cái Bát phẩm Võ Hồn! Học Viện Bá Vương lần này lại thêm yêu nghiệt!"

" Lại thêm một Võ Đế tương lai nữa hay sao!"

" Trời ạ, cái loại thiên phú gì thế này!"

Toàn trường một lần nữa bùng nổ, họ bàn tán xôn xao, ai ai cũng nhao nhao nhìn lên phía trên, họ muốn thấy được người sở hữu Bát phẩm Võ Hồn kia.

Trước mặt toàn trường, một thiếu nữ thân mặc bạch bào rộng rãi, song mục như họa, nhãn cầu màu lam như ngọc thạch được điêu khắc tỉ mỉ, mạng che màu trắng tinh khiết, mái tóc dài màu trắng tung bay nhẹ nhàng trong không gian, như một đóa hoa tuyết giữa mùa hè.

" Sao lại là nàng ta?"

Bắc Minh Dạ nhíu mày, vẻ mặt kinh ngạc, mi mục tràn ngập nét khó tin.

" Nàng ta là ai? Huynh quen biết nàng ta?"

Mặc Lâm hiếu kỳ, hắn lên tiếng hỏi.

" Nữ tử kia là người đi bên cạnh Lý Vân Anh mà ta gặp vào hôm qua, không ngờ rằng hôm nay lại gặp nàng ấy ở đây. Lúc đầu khi nhìn nàng ta, ta biết nàng ta rất mạnh, nhưng không ngờ thiên tư lại kinh khủng thế này, là Bát phẩm Võ Hồn!"

Bắc Minh Dạ hít sâu một hơi, lãnh đạm nói.

" Xem ra năm nay ngoạ hổ tàng long thật sự nhiều, yêu nghiệt thiên hạ dường như tập trung tại nơi này."

Mặc Lâm cũng dần cảm thấy áp lực nặng nề, trong gần một trăm vạn ngươi kia, lại có tận năm loại Thất phẩm Võ Hồn, Bát phẩm cũng có tận hai cái, Lục phẩm tuy không hiếm hoi gì nhưng thiên phú cũng không phải tầm thường, đã lên đến hơn một trăm mấy mươi người, Ngũ phẩm hay Tứ phẩm là vật không đáng nhắc tới.

" Võ Hồn Bia không sáng! Loại."

Chấp sự đường lạnh lùng nói, thiếu niên bạch y trước mặt không cam lòng, trực tiếp đáp:

" Phụ thân ta là Uông gia chủ."

Chấp sự đường nghe xong thì mày kiếm nhíu lại, thập phần không kiên nhẫn đáp:

" Ngươi muốn tự mình đi hay bị ném ra ngoài? Người kế tiếp."

Bạch y thiếu niên biến sắc, sau đó mặt mày ủ dột không cam lòng rời đi, Uông gia thực chất là một gia tộc trung lưu ở Học Viện Bá Vương, với người thường mà nói đã có tiếng tăm, nhưng ở Sài Thành thì ngoài tứ đại gia tộc với thành chủ gia tộc ra, còn lại chưa đáng kể đến.

Sau đó, một nữ nhân mặc hồng y đi lên, thần sắc có chút khẩn trương.

" Huynh đệ, Võ Hồn của ngươi là gì nha?"

Đúng lúc này, một thiếu niên mập mạp từ phía sau đi lên bắt chuyện, Bắc Minh Dạ cùng với Mặc Lâm quay đầu, hiếu kỳ nhìn.

Thiếu niên này nhìn qua chỉ có mười sáu tuổi, xem như là bậc đàn anh của bọn họ một chút, nhưng thể hình kia lại để cho người ta thấy hơi xấu hổ, sau khi trọng sinh ở Võ Hồn Đại Lục, đây là lần đầu tiên Bắc Minh Dạ gặp được người mập mạp như thế, nhìn không khác gì so một cái lu di động vậy.

" Ta cũng không biết."

Bắc Minh Dạ nhún nhún vai, cười khổ đáp. Hình dạng của võ hồn hắn vẫn chỉ là một màu hắc ám vô định, ngoài song huyết nhãn đồng ra, dường như mọi thứ được làm từ nó là một mảnh bóng tối vậy!

Mặc Lâm cùng thiếu niên mập mạp kinh ngạc nhìn hắn, tên mập khôi phục lại sự bình tĩnh, chậm chạp nói:

" Huynh đệ, đi ra khỏi nhà cẩn thận là một chuyện tốt, dẫu sao kỳ khảo hạch cuối cùng cũng phải triệu hồi võ hồn ra a, nói trước với ta cũng không sao đâu."

" Ta thực sự không biết a."

Bắc Minh Dạ bất đắc dĩ, ngay cả võ hồn mình cấp bậc nào hắn còn không biết, tuy nhiên Ánh Nhi lại bảo hắn vừa đủ sức vào nên hắn mới tham gia học viện thôi.

" Chẳng lẽ ngươi thật sự không biết?"

Thiếu niên mập mạp sờ lên cằm, bộ dáng suy nghĩ sâu xa, cuối cùng cùng phải từ bỏ, thở dài bất lực, hắn biết rõ, tên thiếu niên này không có lừa hắn.

" À phải, quên giới thiệu cho ngươi biết, tên ta là Nam Cung Vũ, rất hân hạnh được biết ngươi, cứ gọi ta là Nam Cung được rồi."

Thiếu niên mập mạp nhiệt tình nói.

Bắc Minh Dạ trong lòng xuất hiện một trận cổ quái, tên con trai chữ Vũ tỏ ý mạnh mẽ kiêu căng, nhìn ngươi mập mạp thế này thì không biết mạnh mẽ kiểu gì, cứ gọi là bàn tử không phải tốt hơn hay sao! Đã thân thiết, lại còn đúng hình tượng.

Theo lễ phép, Bắc Minh Dạ đưa tay phải ra, nói:

" Bắc Minh Dạ."

Mặc Lâm cũng gật đầu, đưa tay ra, nói:

" Mặc Lâm."

Lúc này, thanh âm của chấp sự đường vẫn tiếp tục vang lên.

" Ta đi trước đây!"

Nam Cung Vũ cười nói, thân hình mập mạp vội vã chạy đi, mỡ trên người không ngừng rung động, muốn bao nhiêu buồn cười là có bấy nhiêu buồn cười, võ giả bốn phía không khỏi chỉ trỏ.

" Đưa tay lên Võ Hồn Bia."

Ngữ khí của chấp sự đường vẫn lạnh lùng như cũ.

Bộp...

" Lên."

Nam Cung Vũ để bàn tay mập mạp mình lên Võ Hồn Bia, gầm lên một tiếng, đem chấp sự đường cùng võ giả xung quanh dọa mất mật.

" Ngươi kêu la cái gì!"

Chấp sự đường nổi giận mắng, song khi hắn ngẩng đầu nhìn lên thì cả người liền ngốc trệ, con ngươi không ngừng rung động.

" Huyết... là Huyết Sắc..."

Võ giả xung quanh có người kinh hô, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh hãi.

Sau một khắc, toàn trường đều đổ dồn về phiến Võ Hồn Bia, nó đang chiếu sáng một màu đỏ chói, rất nhiều võ giả cấp thấp run run không đứng vững, ai ai cũng ngơ ngác nhìn, thậm chí những người sở hữu Bát phẩm với Thất phẩm Võ Hồn cũng phải ngoái đầu nhìn lại.

" Cửu Phẩm Võ Hồn."

Song nhãn của Bắc Minh Dạ co rụt lại, trong lòng cực kỳ chấn kinh, cùng Nam Cung Vũ giao lưu một hồi, hắn hoàn toàn không nhìn ra tên bàn tử này lại là một siêu cấp yêu nghiệt.

Cửu phẩm Võ Hồn a, đừng nói cả Gia Định Vương Triều, phóng ra cả Nam Kỳ Hoàng Triều, thậm chí là Đế Quốc cũng chưa chắc xuất hiện a.

Người nắm giữ Cửu phẩm Võ Hồn, nếu như trưởng thành chính là Võ Thánh, phóng ra cả Đại Việt Đế Quốc, cũng không có lấy một Võ Thành đấy, sợ rằng cả phiến Võ Hồn Đại Lục cũng là võ giả chỉ có thể đếm trên các đầu ngón tay.

Hô... hô...

Từng đợt gió lớn thổi qua, phía trên quảng trường xuất hiện thêm mấy đạo thân ảnh, tốc độ cực nhanh khiến người ta không kịp phản ứng.

Dẫn đầu là một nam tử trung niên cẩm y, nhìn qua cũng biết đã qua tuổi ngũ tuần, mặt như đao tước, phong thái như sơn, bên trong vô hình tản ra một cỗ uy nghiêm cường thế.

" Là Đà Lôi Phân Viện Trưởng! Viện Trưởng của Phân Viện Chiến Vương."

" Kia là Phùng Hằng Phân Viện Trưởng! Viện Trưởng của Phân Viện Phi Ưng."

" Kia là Thẩm Yên Phân Viện Trưởng! Viện Trưởng của Phân Viện Hoa Đào."

" Cái gì thế này, ba trong bốn viện trưởng phân viện lại xuất hiện ở chỗ này! Xem ra lần này Cửu Phẩm Võ Hồn đã kích động lớn đến các phân viện rồi."

Ba người xuất hiện khiến toàn trường khiếp sợ không thôi, hầu như viện trưởng phân viện khi được thành lập tới bây giờ, chưa bao giờ xuất hiện trong buổi khảo hạch của học viện.

Bất quá khi ánh mắt bọn họ rơi vào tấm bia đang sáng màu đỏ rực kia cũng cảm thấy hợp tình, Cửu phẩm Võ Hồn, loại này gần như không tồn tại qua mấy mươi vạn năm, có thể nói là mất tích trong sử sách, giờ lại đột ngột xuất hiện khiến ba vị viện trưởng phân viện xuất hiện cũng là sự tình rất bình thường, ai chẳng muốn làm sư thầy của một Võ Thánh tương lai chứ!

" Tiểu hữu, ngươi có bằng lòng gia nhập vào phân viện của chúng ta?"

Ba đạo âm thanh cùng lúc vang lên, phân viện trưởng ba người cười nói, trong lòng kích động đến dị thường.

...Còn tiếp...