Tu La Sắc Đạo

Chương 40: Bài Khảo Hạch Cuối Cùng



Sáng ngày hôm sau, vẫn là khung giờ quen thuộc của kỳ khảo hạch, những thí sinh vượt qua được khảo hạch lần hai đã tề tựu đầy đủ trên quảng trường khổng lồ của Học Viện Bá Vương, nhìn gương mặt ai ai cũng phấn chấn và thoải mái lạ thường, nếu đem so ra với buổi chiều mệt mỏi của hôm qua thì khác xa không biết bao nhiêu lần, xem ra khả năng hồi phục sức lực của võ giả thật đáng nể!

Bắc Minh Dạ lúc này cũng đã thấy tốt hơn, chỉ một đêm mà thể lực cùng hồn lực trong nội thể đã bổ sung gần như mười phần, cũng không còn lấy dáng vẻ mệt mỏi nữa, thậm chí tu vi cũng sắp sửa đột phát lên Võ Sĩ Đỉnh Phong rồi. Vào hôm qua, hắn không biết bản thân lấy ý chí, sức lực và hồn lực từ đâu để có thể chống chọi lại uy áp kinh khủng kia, trong khi đó không ít người cùng cấp đã phải bỏ cuộc giữa chừng.

Kế bên hắn, Mặc Lâm hai mắt sáng ngời, khóe miệng nhếch lên một đường cong, gương mặt điển trai vuốt vuốt mái tóc đen, thần thái phải gọi là tiêu diệt mọi con tim của thiếu nữ chỉ trong nháy mắt!

" Nè, hôm qua kinh khủng như vậy mà ngươi cũng vượt qua được?"

Một thanh âm từ phía đằng sau vang lên, bóng hình thân thuộc nhẹ nhàng đi tới bên cạnh Bắc Minh Dạ.

" Nàng vượt qua được chẳng lẽ ta không vượt qua được?"

Bắc Minh Dạ quay đầu nhìn sang, lạnh nhạt nói, song nhãn cũng không ngại ngùng gì mà nhìn lấy thiếu nữ bên cạnh, Mặc Lâm cũng vội vàng quay đầu sang nhìn.

Người xuất hiện bên cạnh Bắc Minh Dạ không ai khác mà chính là Lý Vân Anh con gái của thành chủ Sài thành, nàng hôm nay xuất hiện với một bộ hồng y thục nữ, hông đeo ngọc bội chữ Lý, lưng vác thanh trường kiếm. Mái tóc đen búi cao để lộ gương mặt hồng hào, mi mục thanh tú, mũi cao môi mỏng tựa thiên tiên, ai ai nhìn vào cũng mê say mê sưa.

Cạnh nàng vẫn là thiếu nữ bạch y thuần sắc, vầng tóc trắng xóa như tuyết tùy ý thả rong, chiếc mạng che sắc tố che kín nửa gương mặt của nàng, song nhãn như lam ngọc châu báu. Tuy nhiên biểu cảm của nàng lại hờ hửng, lạnh lùng vô cảm, mọi thứ dường như không hề có chút hấp dẫn nào đối với nàng, như đóa băng liên lạnh lẽo mặc kệ thế gian.

" Ai mà biết được ngươi có thể leo lên được đỉnh núi hay không? Dù gì tốc độ của ngươi vẫn còn kém xa so với bổn tiểu thư!"

Lý Vân Anh đáp, ngữ khí thập phần chê bai.

" Nàng chỉ là gặp may thôi!"

Bắc Minh Dạ nhún nhún vai.

" Chứ không phải ngươi yếu hơn ta à?"

Lý Vân Anh chu môi nói, lời lẽ mang đầy châm chọc, song nhãn khiêu khích nhìn hắn.

" Được rồi, nàng mạnh hơn ta, như vậy đã được chưa!"

Bắc Minh Dạ thở dài, hắn giơ tay xin hàng.

" Hứ, phải vậy có được hơn không! Ngươi vẫn yếu hơn ta!"

Lý Vân Anh hứ lên một tiếng, nét mặt kiêu ngạo ra rõ. Sau đó, nàng chú ý đến thiếu niên bên cạnh Bắc Minh Dạ, liền lên tiếng hỏi:

" Ai đây?"

Bắc Minh Dạ nhìn qua Mặc Lâm, tỏ ý bảo ngươi nói đi.

Mặc Lâm thấy vậy cũng không biết nói gì, đành gật đầu rồi hướng về Lý Vân Anh, chắp tay nói:

" Tiểu nhân Mặc Lâm, xin ra mắt Lý tam tiểu thư!"

Lý Vân Anh nghe tên họ xong thì có hơi kinh ngạc, nàng nói:

" Ngươi là người của Mặc gia ở Tây Đô Thành?"

" Phải, tiểu nhân là người của Mặc gia ở Tây Đô Thành, là con trai của gia chủ Mặc gia Mặc Nhất Liệt." Mặc Lâm gật đầu, không nhanh không chậm đáp lại.

" Là nhi tử của Mặc thúc thúc! Xem ra là tiểu đệ đệ rồi! Không biết Mặc thúc thúc dạo này có khỏe không!"

Lý Vân Anh hỏi thăm, xem ra nàng cũng biết đến gia chủ Mặc gia.

" Tiểu đệ đệ..."

Mặc Lâm nhếch miệng cười trừ, người nhìn ta có giống một tiểu đệ đệ hay không.

" Bắc Minh Dạ, chờ ta với!!!"

Một thanh âm khác lại vang lên, Nam Cung Vũ với thân hình mập mạp hối hả chạy đến, toàn thân mồ hôi ướt nhẹp, vừa vịn vai Bắc Minh Dạ vừa thở hồng hộc.

" Ngươi làm gì mà chạy như ma đuổi thế?"

Bắc Minh Dạ lên tiếng hỏi, nhìn cái thân mập mạp như cái lu chạy ành ạch, hắn thấy cái tên bàn tử này lăn có khi còn nhanh hơn đấy!

" Ta ngủ quên a, mà sắp bắt đầu chưa vậy?"

Nam Cung Vũ gãi gãi đầu, đêm qua do mệt quá, hắn nằm ngủ cho đến sáng, khi mở mắt dậy thì mặt trời đã rời khỏi mặt biển từ bao giờ, làm hắn phải hớt hả chạy đến!

" Vẫn chưa, nhưng sắp rồi!"

Bắc Minh Dạ nhàn nhạt đáp, hắn vừa nói thì...

" Tất cả đã có mặt đông đủ chưa?"

Bất chợt, một thanh âm đã quá đỗi quen thuộc vang lên, vẫn là bạch y lão nhân xuất hiện trước mặt đám thí sinh, ngữ khí lạnh lùng uy nghiêm vang vọng khắp cả một học viện.

" Đã tập hợp đầy đủ!"

Toàn trường rống lên, vẻ mặt kích động mong chờ lần khảo nghiệm cuối cùng. Chỉ cần bọn họ vượt qua kỳ khảo hạch lần này chắc chắn sẽ trở thành đệ tử ngoại môn chính thức của Học Viện Bá Vương, là thứ mà bọn họ chờ đợi và ước ao tận ba năm liền.

" Rất tốt, hôm nay cũng là lần khảo hạch cuối cùng mà Học Viện Bá Vương dành cho các ngươi, có thể vượt qua được hay không phải phụ thuộc vào bản thân các ngươi rồi!"

Lão nhân nói xong thì phất tay một cái, một đại cổng khổng lồ xuất hiện trước mặt toàn trường, sau cánh cổng là một vầng sáng mờ mờ ảo ảo khiến đám thí sinh hiếu kỳ, mày kiếm nhướng lên tỏ vẻ khó hiểu. Thế nhưng, chưa kịp thắc mắc gì thì lão nhân gia đã lên tiếng, giọng điệu bình thản:

" Đây là Truyền Tống Trận, các người chỉ cần bước qua cánh cổng này là sẽ tới được Ảo Ảnh Không Gian mà Học Viện Bá Vương các vị trưởng lão làm ra. Và dĩ nhiên bài khảo hạch cuối cùng này, sẽ là bài khảo hạch tương đối khó khăn, bắt buộc các ngươi phải có khả năng phòng vệ bản thân."

Nghe tới đây, toàn trường hai mắt nhìn nhau, ai ai cũng cảm thấy khó hiểu, lần này lão nhân gia này đang định nói cái gì đây?

Tuy nhiên, không phải ai cũng không biết ý định nói của lão nhân, Bắc Minh Dạ nghe xong thì mày kiếm nhíu lại, song nhãn lóe lên một tia sắc thái ngờ vực. Chẳng lẽ lời của lão nhân gia này sắp nói là?

" Tất cả nghe đây, bài khảo hạch cuối cùng này là kiểm tra khả năng sinh tồn của các ngươi. Khi các người bước qua đại môn này, lập tức sẽ đưa đến Ảo Ảnh Không Gian bất kỳ, trong đó sẽ có những thử thách lớn đang chờ các ngươi bao gồm cả hồn thú, chỉ cần có thể sống sót qua hai canh giờ thì các ngươi sẽ được đưa lại quảng trường học viện. Tuy nhiên mọi thứ bên trong đó sẽ giống như thực, tức là khi các ngươi bị hồn thú tấn công thì những vết thương bị gây ra đó là thực, thậm chí có thể mất cả mạng sống."

Ngữ khí lạnh lùng lại bình thản kia, từng câu chữ vang vọng khắp cả quảng trường, tất cả im lặng như thể nghe được tiếng kim rơi. Tất cả mọi người ở đây đều đứng chôn chân tại chỗ, vẻ mặt kinh hoàng lẫn khiếp sợ khi lời nói lão nhân vừa kết thúc.

" Cmn, cái này có phải thi thố gì! Đây là ép buộc bọn ta đi chết!"

Thanh âm phẫn nộ xuât phát từ bên trong đoàn người, một thanh niên bất mãn rống lên, song nhãn tức giận nhìn về phía lão nhân.

" Đúng vậy, có liên quan đến mạng sống của bọn ta, vậy thì còn gì là thi thố chứ, đây rõ ràng là muốn bọn ta phải bỏ cuộc!"

" Khảo hạch chó má gì, tính mạng của bọn ta còn không thể đảm bảo, làm sao bọn ta có thể chắc chắn bản thân mình vượt qua được chứ!"

" Ta phản đối, yêu cầu học viện làm lại thử thách khác, cái thử thách này đã quá sức với bọn ta."

Toàn trường như muốn bùng nổ, ai ai cũng phản đối việc làm của học viện, thậm chí có vài người tức giận bỏ về. Đùa sao, bước qua cổng đó không biết cái gì đang chờ đợi, nếu gặp phải hồn thú cao giai thì bọn hắn chắc chắn phải chết, vậy thì gia nhập được cái nồi gì!

Bắc Minh Dạ, Mặc Lâm cũng nhìn về phía lão nhân, cái này nếu dành cho những võ giả mới bắt đầu như bọn hắn, đúng là khó khăn, thậm chí có vài người còn chưa có kỹ năng thực chiến, liệu có thể tự tin mấy phần mà vượt qua kỳ khảo hạch này!

Lão nhân nhìn toàn trường, ngữ khí bình thản lạnh lùng, lão nói:

" Nếu các ngươi đã không thể cho rằng mình có khả năng vượt qua được thì ngay từ đầu đừng có mơ tưởng gì đến việc trở thành đệ tử của Học Viện Bá Vương, xem ra từ bé các ngươi chỉ biết sống trong nhung lụa, không hề có cái nhìn gì về hiện thực của bản thân mình, vậy thì tại đây ta nói cho các ngươi một câu: "Thế giới này thực lực vi tôn, không dành cho những kẻ ham sống sợ chết, nếu muốn bản thân mình trở nên mạnh mẽ hơn thì cái bản lĩnh của các ngươi phải cao, những kẻ ham sống sợ chết chỉ có thể nằm dưới đáy của xã hội, chờ người ta đến mà chà đạp, thậm chí so sánh các ngươi với đám súc sinh bên trong Ảo Ảnh Không Gian, các ngươi chỉ là sâu bọ mà thôi."

" Hơn nữa ta còn chưa nói hết, ảo cảnh bên trong nếu gặp phải hồn thú thì chỉ cao thấp hơn một đại cảnh giới, mọi thứ sẽ như thực, thậm chí các ngươi giết được chúng thì thân thể hay hồn tinh cũng đều thuộc về các ngươi, nếu may mắn gặp được kỳ bảo thì nó cũng là của các ngươi, học viện sẽ không lấy lại bất kỳ thứ gì. Còn nếu các ngươi sợ hãi không rời được thì đã có một thẻ bài truyền tống trận khi các ngươi bước vào, nếu như gặp phải nguy hiểm chỉ cần bóp nát nó, lập tức các ngươi sẽ trở về được với thực tại, thậm chí sẽ không có bất kỳ một vết tổn thương nào trên người các ngươi, ngoại trừ các ngươi chết đi trong cái ảo cảnh đó."

Đám võ giả nghe xong cũng đưa mắt nhìn nhau, rồi trầm ngâm suy nghĩ một hồi. Nếu quả thật hồn thú chỉ chênh lệch một đại cảnh giới, khả năng sống sót của bọn họ không phải là không có; nếu gặp phải thiên tài địa bảo, hay thậm chí là truyền thừa của một vị võ giả cường thế nào đó, bọn hắn rất nhanh sẽ đổi đời; còn nếu gặp phải nguy hiểm thật sự, chỉ cần bóp lấy tấm thẻ bài truyền tống, bọn họ ắt hẳn sẽ sống sót.

" Mọi chuyện có thực sự giống lời nói của lão không?" Một người tiến đến hỏi.

" Học Viện Bá Vương này có cần phải lừa gạt đám tiểu tử các ngươi?"

Lão nhân chủ trì cười nhạt, vẻ mặt bình thản tựa như không đặt vấn đề này vào mắt.

" Nếu các ngươi sợ hãi thì có thể rút đi! Nơi này không dành cho những tên ham sống sợ chết đâu!"

Thanh âm hờ hửng vang lên, vẫn là thanh niên hoàng bào vác trường đao lạnh lùng nhìn tên thiếu niên lúc nãy, sau đó từng bước đi vào Truyền Tống Trận.

" Xem ra không ít kẻ sống trong nhung lụa đã lâu, không biết gì về thế sự hiện tại, quả nhiên một đám công tử bột không hơn không kém."

Một thanh niên khác lên tiếng, ngữ khí tràn đầy sự khinh bỉ, mi mắt khép hờ nhìn vào không hề thấy nhãn đồng. Thiếu niên này theo chân tên hoàng bào bước qua đại môn. Theo sau đó là những anh tài mang Thất phẩm Võ hồn cùng nhau tiến vào, thậm chí có cả thiếu nữ mang Bát phẩm Võ hồn, bọn họ nhanh chân tiến vào Ảo Ảnh Không Gian.

" Chúng ta cũng đi thôi!"

Bắc Minh Dạ quay đầu nói, sau đó tiến lên phía trước, theo sau lưng hắn là Mặc Lâm, Nam Cung Vũ, Lý Vân Anh và thiếu nữ bạch y thuần sắc, cả năm người bước vào truyền tống trận.

Dần dần, người cũng tiến vào bên trong, họ cũng mặc kệ cái gì đang chờ đợi ở phía trước, dẫu sao có thẻ bài truyền tống, dù có gặp nguy hiểm cũng có thể trở về trong chốc lát. Rất nhanh toàn trường đều bước vào, chỉ còn lại lác đác vài tên nhút nhát không dám đi theo.

...

Bắc Minh Dạ bước vào trong, trước mắt hắn liền xuất hiện một phiến không gian rộng lớn. Một khu rừng xanh với những gốc cây cổ thụ cao chục mét, tán lá che khuất đi những tia cực tím nóng rát, bầu không gian tràn ngập mùi vị hoang sơ của núi rừng. Xem ra lần này hắn đã vào ảo ảnh không gian là một phiến rừng nào đấy!

Graooooo...

Chưa kịp định hình, ngay sau lưng của hắn, một tiếng gầm rống của một con hồn thú vang lên, hắn nhướng mày quay lại sau lưng.

" Là Xích Nhãn Hùng, Hồn thú Tam giai Sơ Kỳ!!!"

Nhìn con gấu đen to lớn trước mặt, Bắc Minh Dạ lập tức nhận ra được ngay, bởi vì trong bộ sưu tập mười cái xác Tam giai Hồn thú mà hắn đã bán cho Kim Nguyên Các, trong đó có hai bộ là của loại sinh vật trước mặt này.

Graooooo...

Xích Nhãn Hùng thấy có kẻ xuất hiện trong khu vực của mình, nó gầm lên một tiếng rồi lao đến như một cổ xe tăng hạng nặng.

" Chiến thôi!!!"

Bắc Minh Dạ xoắn tay áo, hắn cũng không ngần ngại lao đến. Cuộc khảo hạch chính thức bắt đầu.

...Còn tiếp...