Tu La Sắc Đạo

Chương 42: Chạm Trán Tứ Giai



...

Lại thêm hai canh giờ trôi qua, giờ đây chỉ còn vỏn vẹn một canh giờ cuối cùng, ngoài quảng trường giờ đây người lại thêm người, kẻ thảm hại ngày càng đông hơn, thoi thóp giữa trời, hiển nhiên việc sinh tồn hơn một tuần lễ trong ảo cảnh với hồn thú gần dư vô hạn khiến bọn họ ăn không tiêu, chỉ có thể bỏ cuộc để bảo toàn mạng sống.

Nhưng không vì thế mà những người khác đều bỏ cuộc, tỷ như hai vị nữ nhân Bát phẩm Võ hồn với sức mạnh gần như tuyệt đối, hai người bọn họ đã thống trị và càn quét cả một cái ảo cảnh, không có bất kỳ con hồn thú nào có thể chống đỡ lại hai người.

Tuy nhiên, không chỉ hai vị nữ nhân Bát phẩm có thể làm được, bốn thanh niên Thất phẩm Võ hồn liên tục cũng phô trương sức mạnh của mình, có thể hơi chật vật vì số lượng hồn thú quá nhiều nhưng bọn họ là những trụ nhân tương lai của gia tộc, những thiên tài thế gia, không thứ gì có thể cản bước tiến của họ, thậm chí cả Mặc Lâm cũng không hề kém cạnh một chút nào.

Nam Cung Vũ, nam nhân duy nhất nắm giữ Cửu phẩm Võ hồn, hắn cũng đã thể hiện bản thân, cơ thể mập mạp vác một đại phủ to gấp hai lần bản thân, ì ạch kháng cự lấy một con Tứ giai Hồn thú, sức mạnh tựa sơn thạch đẩy lùi con hung thú kia khiến nó bất lực chống trả.

Lý Vân Anh, nàng tiểu thư của nhà họ Lý, con gái cưng của thành chủ Sài Thành, nàng thân mang Võ hồn Lục phẩm, sức mạnh hay kinh nghiệm chiến đấu vẫn còn khá nhiều hạn chế, thế nhưng nàng vẫn có thể chống đỡ được bên trong ảo cảnh của bản thân mình, thanh trường kiếm trên tay sắc bén đang nhiễu từng giọt máu đỏ tươi, xác hồn thú cũng không hề ít, chúng nằm la liệt dưới đôi chân mảnh khảnh của nàng.

...

" Vẫn ổn, dù đã hơn nửa số người bỏ cuộc nhưng vẫn còn khá đông, xem ra năm nay học viện chúng ta chiêu sinh không ít nhân thủ kiệt xuất."

Đà Lôi đưa mắt nhìn xuống toàn trường, chậm rãi nói. Năm nay, dù phần lớn nhân thủ tham gia kỳ khảo hạch cuối cùng đã bỏ cuộc, nhưng không ít người có năng lực khá tốt đang còn tồn tại bên trong, đặc biệt là khả năng sinh tồn lẫn chiến đấu, có thể sống trong đó hơn một tuần đã là không hề kém.

" Đúng là vậy! Nhưng ta không biết năm nay sẽ tuyển chọn ký danh đệ tử như thế nào? Không biết Thẩm Yên Phân Viện Trưởng có biết hay không?"

Phùng Hằng gật gật đầu, song nhãn liền sang Thẩm Yên đứng cách hắn ba bước chân, chậm rãi hỏi.

Thẩm Yên lắc đầu, nàng đáp: "Chuyện này ngay ta cũng không biết, mọi năm đều đưa ra một dạng khảo hạch khác để chiêu mộ ký danh đệ tử, liệu năm nay đưa ra dạng gì ta còn không nắm rõ."

" Aizzzzz, bên dưới kia cũng không ít kẻ có tư chất tốt a, nếu bỏ đi thì uổng biết bao!"

Phùng Hằng thở dài, giọng điệu tràn đầy sự đáng tiếc. Bên dưới những người bỏ cuộc kia, không ít người là có tư chất tốt, tu vi ổn định, chỉ là do khả năng tự vệ và chiến đấu không đủ kinh nghiệm nên bị loại quá sớm!

Hai vị phân viện trưởng còn lại cũng trầm mặc, bọn họ nhíu mày, mặt đanh lại. Hiển nhiên không ít thí sinh có tiềm chất, nhưng bị loại khỏi kỳ khảo hạch vẫn là bị loại, cái này không thể cản được, cũng không thể trách được ai, chỉ trách bọn họ không có năng lực mà thôi.

Cả ba người cùng chấp sự đường tiếp tục theo dõi động tĩnh, mặc kệ ánh nắng chói chang chiếu thẳng lên người, không khí nóng rát khiến người khác cảm thấy khó chịu từ bên trong, nhiệt độ lúc này có thể đã lên đến đỉnh điểm, đất bốc lên một màn sương trắng ẩm mốc khiến người khác cực độ khó chịu.

...

Lúc này đây, bên trong Ảo Cảnh Không Gian rừng rậm của một thiếu niên nào đó, bãi chiến trường đẫm máu kéo dài lê, thây xác hồn thú có cái mới cái cũ, mức độ tàn phá phải gọi là vượt mức tưởng tượng của một người bình thường, không ai nghĩ rằng nơi này là do một thiếu niên còn nhỏ tuổi gây ra.

" Đã xong hết rồi sao!" Bắc Minh Dạ đứng yên tại chỗ, dưới chân hắn lại thêm mấy mươi con hồn thú nằm chết la liệt, hắn cúi đầu nhìn xuống đất, thở hổn hển, vẻ mặt mệt mỏi vạn phần.

Bây giờ cơ thể hắn đã bị tổn thương không ít, trên người chi chít các vết thương lớn nhỏ, có cái đã khô máu từ lâu, có cái vẫn còn chảy ra những giọt huyết dịch tanh tươi, y phục rách nát giờ lại càng nát hơn, chỉ còn đúng mỗi một cái quần là có phần nguyên vẹn, thân trên đã mất đi vải che tự bao giờ!

Sau hơn một tuần lễ kể từ lúc diệt sát đám Dạ Phong Lang, Bắc Minh Dạ tiếp tục cuộc chinh phạt của mình trong Ảo Ảnh Không Gian, ban ngày thì thảm sát hồn thú, truy quét tìm kiếm hồn tinh, ban đêm thì nghỉ ngơi, tọa thiền hấp thụ số hồn tinh mà ban ngày kiếm được, tu vi từ trạng thái Võ sĩ Đỉnh phong chẳng mấy chốc đã đột phá Võ Sư Cảnh, sức mạnh phải gọi là tăng lên không chỉ một cấp bậc, bây giờ một quyền kình bình thường của hắn đã đủ diệt sát Tam giai Sơ Kỳ

" Còn chưa đâu, trong vòng hai mươi phút nữa, bán kính là một trăm mét, tổng cộng hơn sáu mươi loài hồn thú, Tam giai Hậu kỳ là 5 con, Tam giai Trung kỳ là 17 con, Tam giai Sơ kỳ là 22 con, Nhị giai Đỉnh phong là 18 con. Thiếu gia sắp tiếp tục được rồi đấy!"

Ánh Nhi ngồi thanh thản trên cành cây to gần đó, nãi thanh nãi khí nói. Nàng cũng đã ở bên cạnh Bắc Minh Dạ hơn một tuần nay, mọi nhất cử nhất động bên trong ảo cảnh này đều được nàng báo trước, từ đó Bắc Minh Dạ cũng tránh không ít rắc rối!

" Nếu không phải là Tứ giai thì ta không sợ!"

Bắc Minh Dạ siết chặt quyền kình, hiện tại thì thực lực Võ Sư Cảnh của hắn chưa đủ để tiếp nhận một trận chiến với Tứ giai Hồn thú, dù là đang ở trạng thái toàn thịnh hắn cũng không dám đón nhận một kích trực diện của hồn thú cấp bậc này, bởi vì chênh lệch của hắn và nó không chỉ là một đại cảnh giới thông thường.

Sự khác biệt giữa cấp bậc của nhân loại và hồn thú khác xa so với nhau, ngươi là yêu nghiệt thực sự, có thể chống trả hay thậm chí chạy trốn được trước mắt một Võ Tông Cảnh nhân loại, nhưng không có nghĩa ngươi có thể chống lại được Tứ giai Hồn thú!

Răng rắc...

Bắc Minh Dạ bẻ khớp ngón tay, vặn người khiến xương khớp kêu răng rắc, vẻ mặt tự tin, ngữ khí tràn đầy ngạo kiều, chậm rãi nói:

" Được rồi! Người ta nói: " Đánh thú chạy đi chứ không đánh thú chạy lại.", nhưng với bổn gia là: "Đánh thú chạy đi - Giết thú chạy lại - Lòng ta chẳng ngại - Lạm sát không ngưng.""

Nói xong, hai mắt kiên định, toàn thân phóng sát khí kinh thiên, thân ảnh tràn lực thi triển Vô Ảnh Bộ, quyền kình tựa như gấu lớn đấm ra thiên lôi vạn trụ.

Ầm... ầm... ầm...

Như một cỗ máy lạm sát, Bắc Minh Dạ hung hăng ra quyền tiễn vong vô số hồn thú, chúng bị đánh bay văng khắp bốn phương tám hướng, cho dù là to lớn hay nhỏ bé, mỗi con một quyền, chết không kịp ngáp.

Máu tươi văng tung tóe, huyết dịch chảy dòng, mặt đất khô ráo nhanh chóng ướt đẫm, từng cổ xác thịt nằm la liệt dưới đất, tất cả chỉ có một dấu đấm in rõ trên cơ thể, da thịt bê bét.

Ánh Nhi thản nhiên ngồi trên cành cây, mi mục buồn chán nhìn Bắc Minh Dạ lạm sát bên dưới, nét mặt hờ hửng, dường như chuyện này đã quá đỗi quen thuộc đối với nàng.

Tí tách... tí tách...

Thời gian trôi qua, Bắc Minh Dạ cũng đã diệt hết 60 mươi con hồn thú kia, hồn tinh cùng máu huyết bị Hắc Ám Võ Hồn nuốt chửng, hồn lực cuồn cuộn chảy vào trong nội thể của bản thân.

Xoạt... xoạt... xoạt...

Tiếng xoạt xoạt văng ng bên tai, Bắc Minh Dạ nhíu mày xoay người lại, đưa mắt cảnh giác nhìn xung quanh.

" Chẳng lẽ ta nhìn nhầm!"

Không thấy bất kỳ động tĩnh gì thêm, Bắc Minh Dạ vẫn cảnh giác như thường, đôi mày kiếm vẫn chưa thể giãn ra, cảm giác nguy hiểm cực độ dần dần xuất hiện trong tâm trí hắn.

Đã giết không ít vô số hồn thú, khả năng cảnh giác của hắn đã tăng lên rất nhiều. Hiện tại đã là Võ Sư Cảnh, giác quan khá là mẫn cảm với mọi thứ xung quanh, chỉ cần một động tĩnh nhỏ đã lọt vào tầm quan sát của hắn, nhưng lần này lại không hề phát giác được gì, khiến bản thân hắn càng phải cảnh giác hơn.

Gràooooo...

Một tiếng gào từ phía sau vang lên, một bóng đen to lớn lao tới nhanh như chớp, chi vuốt tựa búa tạ ngàn cân đánh tới chỗ Bắc Minh Dạ.

" Không ổn."Bắc Minh Dạ thầm kêu không ổn, hắn liền nhé sang một bên nhưng mọi thứ đã trễ, vội vàng đưa tay lên đỡ đòn.

Ầm...

Cú tát mạnh mẽ đập thẳng vào người, Bắc Minh Dạ như một quả đạn pháo bay sang một bên, cơ thể đánh ầm ầm vào từng gốc thân cây, máu tươi từ miệng phun ra thành một dòng.

" Là Tứ giai Hồn thú Liệt Vân Báo!" Ánh Nhi lúc này mới kịp phát giác, nàng kinh hô nói, vẻ mặt đầy sự ngưng trọng.

Bắc Minh Dạ lại nôn ra một ngụm máu tươi, cả người run rẩy trước cú tát tựa trời giáng kia, hắn trân mắt lên nhìn sinh vật vừa tập kích mình.

*" Cmn, lần này thực sự gặp phải Tứ giai Hồn thú sao!"

Bắc Minh Dạ nghẹn họng trân trối, đang muốn tìm đường trốn tránh, không muốn va chạm, nhưng chưa kịp phát giác ra thì nó đã tìm tới hắn, một tát khiến khí huyết khó lưu, kinh mạch khó dẫn, nội tạng sai lệch, ngay cả xương cốt cũng bị nứt vỡ vài chỗ.

Gràooooooooo...

Liệt Vân Báo gào lên, đôi răng nanh dài lộ rõ ra giữa ban ngày, song nhãn đỏ ngầu, thân hình như con voi đứng bệ vệ trước mặt Bắc Minh Dạ, từng đóm lửa cháy bừng bừng trên cơ thể của nó.

" Chạy!"

Bắc Minh Dạ không chần chừ gì thêm, hắn vội vàng đứng lên, dùng Vô Ảnh Bộ rời khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt. Đùa sao, sức lực hiện tại của hắn, việc chống trả là điều không thể!

Gràoooooo...

Hoả Vân Báo nhìn thấy con mồi của mình đang trốn chạy, nó gào lên một tiếng, hai chân xuất hỏa, dùng tốc độ như sao xẹt rượt theo.

Vụt... vụt... vụt...

Cuộc truy đuổi giữa ma thú và con người liền diễn ra, Bắc Minh Dạ cắm đầu chạy trối chết, hắn không dám ngoái đầu lại nhìn con mãnh thú hung hãn kia vì chỉ cần trật nhịp chạy là hắn toi đời.

...Còn tiếp...