Tu La Sắc Đạo

Chương 44: Khảo Hạch Kết Thúc



...

Ánh hoàng hôn chậm rãi buông xuống trên quảng trường rộng lớn, từng sợi sáng màu cam sắc dần dần biến mất, không khí cũng đã mất đi lượng nhiệt kinh khủng, giờ đây chỉ còn là một bầu không gian tĩnh lặng chiều về.

" Kỳ khảo hạch đã kết thúc, các thí sinh nhanh chóng trở về quảng trường lớn!"

Lúc này, lão nhân chủ trì khảo hạch của Học Viện Bá Vương cũng đã lên tiếng, thanh âm như sấm dội vang lên, thậm chí rung chuyển cả đất trời.

Vụt... vụt... vụt...

Vầng sáng lần lượt xuất hiện, các thí sinh còn tồn tại trong ảo cảnh rốt cục cũng đã có thể trở ra, từng thân ảnh bước đi chậm rãi, hầu hết ai ai cũng cảm thấy mệt mỏi cực độ, thân thể hư nhược, y phục trên người cũng chẳng còn nguyên vẹn là mấy, tuy nhiên vẫn không đến nỗi nào!

" Hahaha... Lão tử đã vượt qua!!!"

" Yeah, vậy là ta đã có thể trở thành đệ tử ngoại môn của Học Viện Bá Vương!"

" Đám súc sinh chết tiệt, nếu sau này lại sẽ đem các ngươi đánh cho ra bã."

" Hừ, ta còn chưa cho chúng nếm thử nắm đấm của ta mà!"

" Thanh kiếm của ta cũng trảm chưa được mấy con đâu!"

Vừa ra khỏi cổng truyền tống, đám thí sinh vượt qua kỳ thi ai nấy đều mừng như ăn tết, thậm chí có vài người còn tự tin, vẻ mặt kiêu ngạo vênh lên, từng câu từng lời từ miệng họ phát ra, không hề kiêng dè, cả quảng trường nhanh chóng đầy ắp tiếng nói tiếng cười.

" Vẫn còn khá nhiều! Lượng thí sinh vượt trên chỉ tiêu, được hơn một phần mười thí sinh vượt qua, nhiều nhất cũng hơn bốn nghìn người, xem ra năm nay diễn biến tốt hơn mọi năm rất nhiều!"

Đà Lôi nhìn về bảng danh số vượt qua kỳ khảo hạch cuối cùng, gật đầu hài lòng. Xem ra kỳ giao chiến với hai học viện kia, hi vọng đứng đầu Tam Viện của gã có thể trở thành hiện thực.

Hơn mười lăm năm rồi, Học Viện Bá Vương chưa lần nào đứng đầu trong kỳ giao đấu của Tam Đại Học Viện, hầu như đều đứng hạng bét, nhưng nhìn lứa trẻ này khiến hi vọng của lão dường như được bùng cháy lên.

" Nhưng từ bốn nghìn người này, phải chọn lọc ra hai nghìn năm trăm người đưa cử vào nội viện, còn việc chúng ta muốn chọn trong bốn vạn người này ra mười tên đệ tử tinh anh cũng khá là khó khăn."

Nhìn tóp người xuất hiện, Phùng Hằng cũng cảm thấy ưng ý, số lượng hơn mấy lần trước hẳn một nghìn người, tuy rằng chỉ tiêu chỉ có ba nghìn từ ngoại môn đến nội môn nhưng học viện cũng có thể phá vỡ chỉ tiêu, thu nạp thêm đệ tử!

" Nữ thí sinh lại có khoảng năm trăm người trở lại, chẳng lẽ kỳ khảo hạch này lại kinh khủng đến vậy!"

Thẩm Yên cất tiếng thở dài, nàng là nữ phân viện trưởng duy nhất, số lượng nữ nhân vượt qua kỳ khảo hạch lần này lại không đến năm trăm người, đó cũng là một điều thiệt thòi đối với cá nhân nàng và phân viện Hoa Đào, tuy nhiên những người ở lại tư chất không hề tồi chút nào!

" Năm trăm người là đã quá thừa rồi! Ngươi nghĩ cái học viện của ngươi liệu có thể chứa được bao nhiêu chứ!"

Phùng Hằng nghe nàng nói mà lên tiếng kinh bỉ, một cái phân viện toàn nữ nhân, số lượng năm trăm đã đủ cho nàng ta chọn đến mỏi mắt, vậy mà còn lên tiếng chê ít.

" Hừ, đám nam nhân các ngươi làm sao có thể thấu được cảm giác của bổn nương ta!"

Thẩm Yên hừ lạnh đáp.

Vù...

Một làn gió cất lên, thân ảnh lão nhân bạch y thuần sắc xuất hiện, lão đứng trên không lạnh nhạt nhìn xuống dưới, khí tức hùng hậu của Võ Vương bị thu liễm cực hạn, tuy nhiên vẫn khiến người ta cảm nhận một luồng áp lực không hề nhẹ.

" Là phân viện trưởng của Phong Thần Phân Viện."

Nhìn thân ảnh quen thuộc lại xa lạ đang điềm nhiên lăng không, toàn trường đều kinh ngạc ra mặt, không ngờ thời khắc này vị viện trưởng thần bí nhất của Học Viện Bá Vương lại xuất hiện, xem ra lần này việc tranh giành đệ tử tinh anh hấp dẫn không ít.

" Phong Thanh Dương, ngươi làm sao lại xuất hiện chỗ này!" Đà Lôi cùng Phùng Hằng nhìn thấy lão nhân, vẻ mặt không hề tỏ ra hài lòng, đồng thời lên tiếng.

Nếu lão già này xuất hiện, việc tranh giành đệ tử tinh anh không phải là vấn đề nhỏ nữa, nếu giống như những kỳ khảo hạch bình thường có hai người Đà Lôi và Phùng Hằng thì bọn họ kẻ nhường người nhịn, còn bây giờ xuất hiện thêm lão già này, việc tranh chấp đệ tử tinh anh độ khó tăng lên gần như vô hạn a.

" Các ngươi có thể xuất hiện ở đây, tại sao lão phu lại không thể?"

Phong Thần Phân Viện - Viện Trưởng Phong Thanh Dương cất tiếng nói, thanh âm nhàn nhạt mang theo khí tức của bậc cường nhân, trực tiếp đáp lời hai người Đà Lôi và Phùng Hằng.

" Chẳng phải lão già ngươi đã không tuyển chọn để tử hay sao? Tại sao lúc này lại xuất hiện? Chẳng lẽ lão già ngươi cũng muốn tranh chấp với bọn ta?"

Phùng Hằng nhíu mày, nếu lão già này thực sự muốn giành người, hắn không có cách nào ngăn cản nha.

" Ta không rảnh rỗi để mà tranh chấp với các ngươi, cứ để cho bọn chúng tự chọn lấy con đường của mình!" Phong Thanh Dương lạnh nhạt đáp.

" Được, đây là lão già ngươi nói đó nhé!"

Đà Lôi cười gằn, gã chỉ cần nghe câu nói này của lão già Phong Thanh Dương cũng cảm thấy an tâm được phần nào, chỉ cần ngươi không phô trương thực lực, lấy nắm đấm tranh giành với bọn ta thì bọn ta cũng chẳng ngán đâu!

" Thẩm Yên, mấy hôm nay ngươi có thấy nha đầu Võ Minh Nguyệt không?" Phong Thanh Dương không để ý đến hai người kia, lão hướng mắt về phía Thẩm Yên hỏi, giọng điệu bình thản.

" Nha đầu đó đã trở về tộc vì có việc cần, cũng tầm hơn nửa năm nữa mới có trở lại!" Thẩm Yên nghe xong, lập tức trả lời.

" Vậy việc điều hành Học Viện Bá Vương khối thanh thiếu niên này ai đang đảm nhiệm?"

Phong Thanh Dương nhíu mày hỏi, ngữ khí lạnh nhạt.

" Là muội muội của nàng ta, Võ Minh Thảo!"

Thẩm Yên cũng chẳng nghĩ ngợi lâu, nàng trả lời nhanh chóng.

" Vậy thì được! Ngươi trở về nói với nha đầu đó, những người vượt qua được hai canh giờ trong kỳ khảo hạch cuối cùng, tất cả đều được trở thành đệ tử ký danh, trong vòng nửa tháng sau sẽ tổ chức một kỳ khảo hạch riêng biệt dành cho chúng."

Phong Thanh Dương gật đầu, lão lên tiếng dặn dò.

" Ta hiểu rồi, để ta nói lại với nàng!"

Thẩm Yên gật đầu nhận lời. Sau đó cả bốn người đều đứng chờ thí sinh ra hết, hiển nhiên vẫn còn người lưu lại trong ảo ảnh không gian.

...

" Ra rồi! Là hai nữ nhân kia!"

Một người kinh hô lên, toàn trường nhao nhao nhìn về phía cổng truyền tống, nơi đó hiện lên hai bóng hình thiếu nữ. Người xuất hiện đầu tiên trong mắt mọi người là hoàng bào nữ tử, sắc mặt lạnh lùng, mi mục như họa, kinh tài tuyệt diễm; kế bên nàng là bạch y thuần sắc nữ tử, hờ hững vô cảm, mạo tựa thiên tiên, như hoa như ngọc. Hai người bọn họ đứng cạnh nhau, một người như vấng thái dương sáng chói nhưng lạnh nhạt bội phần, người còn lại như băng liên vạn năm, rét buốt từ trong từ trong xương máu.

Hai nữ nhân bọn họ, với thành tích trong Ảo Ảnh Không Gian là tương đương nhau, thực lực tuyệt đối, dùng tu vi bản thân tiêu diệt hồn thú vượt cấp một đại cảnh giới như giết trâu mổ gà, nhẹ nhàng vung tay có thể trảm sát hàng trăm con, chiến lực phải gọi là đỉnh của đỉnh. Lại thêm phần xinh đẹp, ít nói, lạnh nhạt, hờ hững khiến hai người như thần tiên nữ tử trong mắt vô số nam nhân.

Hoàng bào nữ tử cũng bạch y nữ tử hai người đồng thời nhìn nhau, sau đó lạnh nhạt tách ra đi về một phía của quảng trường, mặc kệ ánh mắt của nam nhân đang ái mộ nhìn hai người.

" Bổn gia còn chưa giết đủ liền kết thúc rồi sao!"

Một thanh âm ngông cuồng của thiếu niên vang lên, một nam nhân hoàng bào vác đại đao bước ra, gương mặt trác kiệt hiện rõ nét kiêu ngạo, uy thế như một bậc đế vương khiến người ta muốn không phục cũng phải phục.

" Tam hoàng tử kiêu ngạo quá rồi, lượng hồn thú bên trong kia sao có thể không thỏa mãn được người chứ!"

Một thanh âm khác lại vang lên, nối tiếp vị hoàng tử kia là một thiếu niên lam y cẩm phục, tay cầm trường kiếm, dáng người thư sinh, từng bước chân chậm rãi.

" Không ngờ cái ảo cảnh này hồn thú lại đông như vậy, nếu đem ra so sánh với Sâm Lâm Vạn Trượng cũng là một phần lớn!"

Lại một thanh âm nam nhân, lần này là thiếu niên cầm trường thương, mái tóc búi cao, song nhãn nhạt nhẽo nhìn xung quanh. Theo chân người này cũng là một thiếu niên khác, trầm mặt không nói gì.

Bốn con người này xuất hiện, toàn trường như hít phải một hơi lạnh, ai ai cũng tỏ vẻ sợ hãi trước bốn thiếu niên này! Hiển nhiên thành tích của bọn họ cũng không hề thua kém gì với hai nữ nhân kia!

Sau đó là những thí sinh khác còn sót lại trong không gian ảo ảnh kia, có người gặp được vận may, nhặt được bảo vật, có người thì được truyền thừa của một vị võ giả đỉnh cao đương thời, có người thì xui xẻo gặp phải thú dữ, tìm cách lẩn trốn suốt nửa tháng, có người gặp phải cạm bẫy mà kẹt lại trong đó mấy ngày liền, nói chung chuyện may rủi không ai mong muốn cả.

Mặc Lâm xuất hiện trong đoàn người, trên người có vài vết thương lớn nhỏ, tuy nhiên không hề nguy hiểm tới tính mạng, xem ra lần khảo hạch này đối với bản thân Mặc Lâm cũng không quá khó khăn.

Lý Vân Anh cũng hiện thân, trên người nàng cũng không ít vết cào xé nhưng nhỏ, hơn nữa nàng cũng đã trị thương qua một lần nên không chú ý kỹ liền nghĩ nàng toàn thân vô hại, nhưng lần khảo nghiệm này nàng tốn không ít vật phòng mà cha nàng đã giao cho, quả nhiên là con gái cưng của thành chủ Sài Thành.

" Nè, đợi ta với!"

Giọng nói từ phía sau cổng truyền tống truyền tới, một thân hình ụt ịt vội vã chạy tới, nhìn toàn thân trên dưới tròn như một cái lu, nếu hắn lăn có khi còn nhanh hơn là chạy!

Người xuất hiện là Nam Cung Vũ, cái thây nặng tựa năm trăm cân đang vất vả lết từng bước chân, mồ hôi nhễ nhại, lượng mỡ thừa kinh khủng trên mặt ép lấy đôi mắt, nhìn giống như không có mắt vậy.

" Nếu đã tề tựu đông đủ, vậy thì ta xin tuyên bố..."

Lão chủ trì nhìn thí sinh đã xuất hiện dưới quảng trường, chậm rãi lên tiếng, thế nhưng một giọng nói khác đã cắt ngang lời của lão.

" Khoan đã, có người còn chưa xuất hiện!"

Lý Vân Anh lúc này để ý tới xung quanh, không hề thấy bóng dáng của Bắc Minh Dạ, nàng vội vàng nói với lão chủ trì khiến lão nhíu mày, khó chịu đáp lại:

" Còn người nào chưa xuất hiện? Ngươi định kéo dài thời gian để làm gì?"

Toàn trường cũng đưa mắt qua nhìn nàng, cực kỳ khó hiểu. Giờ này đã hơn nửa nén hương rồi, còn ai chưa xuất hiện chứ!

" Chờ đã, còn có ta mà!"

Thanh âm lạnh lùng vang lên, một bóng hình nam nhân để trần, hắn nhanh chóng xuất hiện, cơ thể bị thương với đầy vết cào xé lớn nhỏ, một bên cánh tay đã bị phế hoàn toàn, ngực cũng lỏm vào một chỗ. Tuy nhiên hơi thở vẫn còn, ánh mắt vẫn kiên định, hắn tiến tới chỗ Lý Vân Anh.

" Ngươi chờ ta hay sao?"

Lý Vân Anh giật cả mình, nàng hoảng hốt nhìn tình trạng của hắn, ngọc thủ run run, vội vàng nói:

" Ngươi... ngươi tạo sao bị thương nặng như thế này?"

Bắc Minh Dạ bị nàng vịnh vào vai, vết thương tấy lên khiến hắn nhíu mày vì đau, nhẹ giọng trả lời:

" Không sao cả! Ta không vấn đề gì!"

Nhưng rất nhanh sau đó, trời đất lại một lần nữa quay cuồng, hắn ngã lăn ra đất thêm một lần nữa!

" Bắc Minh Dạ!!!"

Lý Vân Anh giật mình hét lên, ngay lập tức Mặc Lâm, Nam Cung Vũ vội vã tới chỗ của nàng. Hai người nhìn thấy thân ảnh đang nằm dưới đất, kinh ngạc không thốt nên lời.

“ Có thể dùng tu vi Võ Sư Cảnh đánh chết Hồn thú Tứ giai, tiểu tử ngươi có bản lĩnh!"

Bất chợt, Phong Thanh Dương xuất hiện bên cạnh ba người, song mục nhìn Bắc Minh Dạ, mang theo một tia thưởng thức.

" Mang hắn theo ta!"

Nói xong thì đi nhanh lên phía trước, Lý Vân Anh cùng với Mặc Lâm, Nam Cung Vũ cũng vội vã đưa Bắc Minh Dạ đi theo, hai đại nam nhân nhẹ nhàng khiêng hắn lên, nếu mạnh tay có thể gây tổn thương đến căn cơ của hắn.

Rất nhanh, bọn họ đã biến khỏi tầm mắt của toàn trường, với vẻ mặt đầy kinh ngạc xen lẫn ghen tỵ.

...Còn tiếp...