Tu La Sắc Đạo

Chương 8: Bất Ngờ (2)



Nhận lấy cái gật đầu của Uyển Ngọc Khanh, Bắc Minh Dạ liền không chờ đợi, hắn lập tức nhào tới mà đè nàng xuống sàn, môi kề tới bắt đầu hôn lấy.

Chụt...

Không một chút do dự, hắn đưa đôi môi của mình hôn lấy đôi môi của Uyển Ngọc Khanh, bàn tay nhỏ nhắn của hắn nắm lấy hai bầu ngực đầy đặn kia mà xoa nắn đủ hình dạng.

Ưm... ưm...

Bị tập kích bất ngờ, Uyển Ngọc Khanh chỉ có thể rên rỉ qua cổ họng của mình. Nàng nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn sâu mà con trai nàng mang lại.

Ưm... chụt... chụt... ưm... ưm... chụt... chụt... chụt...

Hai người kéo dài nụ hôn của mình đến khi Uyển Ngọc Khanh thiếu khí, nàng ôm lấy khuôn mặt điển trai có chút trẻ con của Bắc Minh Dạ ra. Đôi mắt xanh lam nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn với một sự yêu thương.

" Mẫu thân, nàng là thiếu khí hay sao!"

Bắc Minh Dạ sau khi hôn mẫu thân của mình, hắn liền tò mò hỏi. Nhưng hành động tiếp theo của nàng khiến hắn phải hít sâu một hơi.

Soạt...

Chiếc quần dài của hắn bị kéo xuống, tiểu huynh đệ như được giải thoát liền hùng dũng vươn cao. Đầu rùa dữ tợn cùng với thân côn đầy gân guốc làm Uyển Ngọc Khanh có chút kinh ngạc không thôi. Nàng thầm nghĩ:

" Cái này dài thật! Không biết nó vào bên trong mình thì sẽ thế nào?"

Sau đó nàng ngồi khuỵu chân xuống, hé đôi môi của mình ra mà hôn lên đầu rùa.

Chụt... hít...

Bắc Minh Dạ hít sâu một hơi. Hắn không dám tưởng tượng chuyện gì đang xảy ra với hắn, mẫu thân hắn đang ngồi xuống, phục vụ hắn như một dâm nữ chính hãng. Nàng đang bú liếm khúc gậy của hắn khiến từng đoạn dây thần kinh của hắn run lên, mạch máu nóng muốn nổ tung vì sung sướng.

Chụt... chụt... chụt...

Uyển Ngọc Khanh liếm láp thân côn ấy, nước bọt của nàng làm ướt cái dương vật khổng lồ của Bắc Minh Dạ, chiếc lưỡi xoắn quanh như con mãng xà. Một tay nàng xoa nắn hai viên bi của hắn, tay còn lại nàng xoa nắn bầu ngực của mình, dâm thuỷ bên dưới chảy róc rách xuống sàn. Cảnh tượng quả thật là dâm đãng hết sức.

Ah... Mẫu thân làm thế này chắc con ra mất... ư... ah... sướng quá... mẫu thân tuyệt quá... ah... ư... ư... ah...

Bắc Minh Dạ không thể chịu đựng được, hắn rên rỉ từng tiếng một trước kỹ năng điêu luyện của Uyển Ngọc Khanh, rất nhanh hắn liền thất thủ.

Phụt... phụt... phụt...

Một dòng tinh nóng hổi phun thẳng vào trong miệng của Uyển Ngọc Khanh. Nàng nhanh chóng nuốt nó xuống để không bị tràn ra khỏi miệng mình.

Phù... phù... phù...

Bắc Minh Dạ thở từng hơi một. Hắn toàn thân muốn nổ tung trước mẫu thân của mình, mạch máu toàn thân nổi cộm hết cả lên.

" Nó mềm lại đi rồi này!"

Cầm lấy dương vật mềm đi của con trai, Uyển Ngọc Khanh dùng giọng điệu buồn bã khiến Bắc Minh Dạ có chút xấu hổ. Hắn không thể tưởng tượng được là mình lại thất thủ mau đến như vậy!

" Để ta làm nó cứng lên!"

Uyển Ngọc Khanh mỉm cười, nàng vuốt ve nhè nhẹ vào dương vật của Bắc Minh Dạ làm nó dần dần cứng lên trong tay của nàng, sau đó há miệng ra và nuốt trọn vào trong miệng của mình.

Ah...

Bàn tay mềm mại và khoang miệng thần thánh kia nhanh chóng làm tiểu huynh đệ của hắn hùng dũng đứng lên. Bắc Minh Dạ ngồi trên giường ngắm nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ đang hầu hạ thằng em của mình một cách dâm đãng. Hắn bây giờ chỉ muốn gào lên nói với thế giới là:

" Mẫu thân hắn, người đã sinh ra hắn, bây giờ đang phục vụ hắn như một ả dâm nữ chính hãng!"

Chụt... chụt... chụt...

Uyển Ngọc Khanh tiếp tục liếm láp, nàng như một con ong chăm chỉ làm việc của mình. Vẫn bàn tay mềm mại xoa nắn hai viên bi tròn kia, tay còn lại đưa lên mà nhéo nhéo đầu ti nhỏ nhắn của hắn.

Ah... Con không chịu nổi nữa rồi... Con nhấp đây... ah...

Bắc Minh Dạ sung sướng lên tiếng, hắn ôm lấy đầu mẫu thân hắn mà nhấp từng nhịp một khiến nàng trợn mắt, nhưng sau đó nàng há rộng miệng ra để hắn có thể dễ dàng nhấp sâu vào cuốn họng của mình.

Bạch... bạch... bạch... bạch...

Ah... ah... khoang miệng của mẫu thân đúng là số rách... bạch... bạch... bạch... nó thật ấm làm sao... ah... ah... đừng để hai viên bi của con cô đơn chứ... ah...

Bắc Minh Dạ nhấp nhanh từng cú khiến hai viên bi của hắn đập bạch bạch vào đôi môi của Uyển Ngọc Khanh, hắn giờ đây sung sướng đến nổi sắp lên đỉnh Vu Sơn Cực Lạc nữa rồi.

Nghe hắn nói vậy, Uyển Ngọc Khanh dùng một tay xoa nắn hai viên bi kia để hắn nhanh chóng đạt đến khoái cảm, tay còn lại nàng đưa xuống âm hộ của mình mà vuốt ve.

Bạch... bạch... bạch...

Ah... con chịu không... không nổi nữa... bạch... ah... con ra đây...

Bắc Minh Dạ không thể chịu đựng thêm, hắn nhấp liên hồi vào khoang miệng của mẫu thân mình, và phun hết dòng tinh trắng đục vào sâu trong cổ họng của nàng.

Khụ... khụ... khụ...

Rút dương vật của con trai ra khỏi khoang miệng mình, Uyển Ngọc Khanh ho khan vài tiếng.

" Mẫu thân, làm sao để con hết yêu người đây?"

Bắc Minh Dạ kéo nàng lên giường, hắn nằm trên người nàng thầm thì vài chữ.

" Ta sẽ không để con hết yêu thương ta! Ta sẽ thoả mãn con mỗi lúc con cần ta nhất!"

Uyển Ngọc Khanh vuốt ve mái tóc đen của hắn nói.

" Để con giúp người!"

Bắc Minh Dạ nhìn nàng rồi lên tiếng. Nhìn thấy Uyển Ngọc Khanh mỉm cười gật đầu khiến máu nóng của Bắc Minh Dạ sôi lên. Hắn ghé sát xuống hôn nàng một cái rồi dời đi chỗ khác, hắn hôn từng tấc thịt trên người nàng, từ môi tới má hồng, tới chiếc cổ bạch ngọc, tới xương quai xanh hoàn mỹ và dừng lại ở bầu ngực to tròn của nàng. Bắc Minh Dạ hôn lấy hạt đào đã cương cứng tự bao giờ, hắn mút chúng như bú sữa khi còn bé, tay còn lại cũng không rảnh rang mà xoa nắn bầu ngực còn lại.

Ư... ư... ư...

Uyển Ngọc Khanh che miệng rên rỉ, nhìn đứa con đang đùa nghịch bầu ngực của mình khiến nàng sung sướng đến tận tâm can. Bản thân nàng mười mấy năm nay đã không gần gũi với nam nhân khiến cơ thể có chút mất mát, hằng đêm nàng phải tự thủ tiết cơ thể mình để thoả mãn một phần dục vọng nào đó của bản thân. Nhưng giờ đây, con trai nàng đã lớn, hắn bây giờ đã là một thiếu niên 13 tuổi, hắn đang làm những chuyện mà nam nữ hay làm với nàng, hắn đang xoa nắn bầu ngực của nàng để giúp nàng trở nên sung sướng hơn.

Chụt... chụt... chụt...

Bắc Minh Dạ bú mút hạt anh đào một lúc lâu, thỉnh thoảng hắn còn dùng răng của mình cạ nhẹ lên chúng, bàn tay kia xoa nắn bầu ngực đầy đủ hình dạng, tay còn lại thì bắt đầu hành trình tìm kiếm vùng cấm địa thần bí của nữ tử.

Rất nhanh chóng, bàn tay của hắn như con rắn đang trườn dài trên vùng bụng phẳng lì của Uyển Ngọc Khanh. Hắn không thể mường tượng được là nữ nhân ở thế giới này sao lại có một cơ thể hoàn mỹ tới mức này. Dù đã từng sinh con một lần hay tuổi tác nhanh chóng già đi theo năm tháng nhưng hắn vẫn không thấy bất kỳ một vết lão hoá nào trên cơ thể của mẫu thân hắn.

Bỏ qua việc đó đi, Bắc Minh Dạ mon men một hồi liền chạm được nơi thần bí kia, bàn tay hắn đang chạm tới một khu rừng được cắt tỉa gọn gàng, hắn xoa xoa nơi gò mu kia khiến Uyển Ngọc Khanh chỉ có thể bịt miệng lại để không phát ra tiếng rên to.

Bắc Minh Dạ nhanh chóng tìm được khe rãnh thần bí, nó dường như ướt đẫm đi từ lúc nào. Hắn xoa xoa hai mép rãnh kia khiến toàn thân Uyển Ngọc Khanh giật giật liên hồi, sau đó đưa bàn tay dính dâm thuỷ của mình lên và cười nói:

" Có ai đó ra rất nhiều nước ở đây!"

Uyển Ngọc Khanh che mặt mình lại. Nàng không ngờ cơ thể của mình có thể hư hỏng đến mức độ này! Chỉ cần hắn chạm vào thôi thì cô bé của nàng liền ra nước liên tục, thậm chí là hắn không cần kích thích nàng quá nhiều.

" Để con xem cô bé của người!"

Bắc Minh Dạ dời người xuống, hắn bây giờ mới nhìn thấy rõ được âm hộ của mẫu thân hắn. Khu rừng thần bí màu đen được cắt tỉa gọn gàng, hai mép khe rãnh đang co bóp lại với nhau, cái hột nhỏ bên dưới cương cứng đến mức không thể cứng hơn, dâm thuỷ từ đó mà chảy ra ngày một nhiều. Không để Uyển Ngọc Khanh chờ đợi lâu, hắn ghé đầu mình vào và hôn lên cái nhuỵ hoa kia.

Chụt... ưm...

Bị hắn hôn vào chỗ mẫn cảm, Uyển Ngọc Khanh rên lên một tiếng, toàn thân nàng cong lại vì kích thích dữ dội.

Chụt... chụt... sột... soạt... chụt... chụt... sột... soạt... chụt... chụt... chụt...

Bắc Minh Dạ hôn ngấu nghiến cái âm hộ kia, hắn dùng lưỡi của mình đánh bem bép vào hai mép rãnh, thi thoàng còn xoa nắn cái hột nhỏ cương cứng khiến nó đỏ ửng cả lên.

Ư... hơ... ha... ha... ư... ư... hơ... hơ.. ư... hơ... ha... ư... ư...

Uyển Ngọc Khanh rên lên thành tiếng, đầu óc của nàng mộng mị đầy dục vọng, toàn thân run rẩy, cô bé của nàng bên dưới ngày càng ra nhiều nước hơn.

Ư... Ahhhhhhhh...

Rất nhanh, Uyển Ngọc Khanh không chịu đựng nổi nữa, nàng thét lên một tiếng lớn, thân thể nàng co giật mạnh mẽ, một dòng nước ấm từ trong âm hộ của nàng phun thẳng vào mồm của Bắc Minh Dạ.

Ưc... ực... ực...

Bắc Minh Dạ nuốt hết vào trong bụng của mình thứ nước thần thánh kia. Hắn liếm liếm khoé môi, giương cao đôi mắt màu vàng đồng nhìn Uyển Ngọc Khanh đang thở mạnh.

Hơ... hơ... hơ...

Lâu rồi Uyển Ngọc Khanh mới có cảm giác cao trào thế này, nàng nằm bệch ra giường mà thở từng hơi một, bên dưới của nàng vẫn còn co giật sau cơn cao trào.

Một lúc sau Bắc Minh Dạ thấy mẫu thân mình có chút sức lực trở lại, hắn ghé vào tai nàng thủ thỉ:

" Chúng ta nên tiếp tục hay không?"

Nghe được giọng nói của con trai khiến Uyển Ngọc Khanh xấu hổ, khuôn mặt đỏ hồng liếc nhìn hắn một cách yêu kiều.

Bịch...

Bắc Minh Dạ thấy vậy liền nằm ngửa ra giường, dương vật to dài của hắn chỉa thẳng ra như cây trụ chống trời. Hắn xoay qua nói với Uyển Ngọc Khanh.

" Mẫu thân ngồi lên đây đi!"

Uyển Ngọc Khanh nghe vậy liền lắc đầu, tư thế đó nàng liền có thể nhìn thấy nơi mà hai người hoà hợp lại, nàng xấu hổ không biết chui vào cái lỗ nào để trốn.

" Mẫu thân không còn thương con nữa sao!"

Bắc Minh Dạ ngồi bật dậy, hắn giương đôi mắt yếu mềm nhìn nàng.

Nhìn thấy con trai dùng đôi mắt yếu mềm kia để xin xỏ nàng, Uyển Ngọc Khanh chỉ có thể thở dài và nói:

" Chỉ một lần thôi nhé!"

Như một công tắc được kích hoạt, Bắc Minh Dạ sung sướng nằm ngửa ra. Hắn khoái chí nhìn mẫu thân mình đang ngồi xổm trên người hắn.

Uyển Ngọc Khanh ngồi trên thân Bắc Minh Dạ, nàng nắm lấy dương vật to dài của con trai, nhắm chuẩn với âm hộ của mình rồi từ từ xuống.

Ah... ấm quá... cô bé của mẫu thân thật chật chội...

Cảm nhận được đầu rùa đang từ từ đi vào bên trong, Bắc Minh Dạ sung sướng la lên.

Uyển Ngọc Khanh làm sao không sướng được, nhìn cậu bé nhỏ của con trai đang được âm hộ của mình từ từ nuốt trọn khiến từng tế bào trên người nàng bị đốt cháy. Nàng nhắm mắt ngửa đầu lên để có thể nhanh chóng nuốt trọn nó.

Thấy tiến độ có chút chậm, Bắc Minh Dạ bất ngờ nắm lấy hông của Uyển Ngọc Khanh mà thô bạo ấn xuống.

Ót... bạch...

Ưm.......

Dương vật đâm lút cán, ngay khi đầu rùa chạm đến cánh cửa thần thánh kia thì tiếng rên dài của mỹ phụ vang lên trong phòng. Nàng lên đỉnh ngay lập tức, dâm thuỷ trào ra như suối bôi trơn cây gậy thô ráp kia.

Bạch... bạch... bạch...

Không đợi mẫu thân hắn hồi phục, Bắc Minh Dạ bên dưới nhấp lên từng cú một, cú nào cú nấy như đụng phải cánh cửa thần thánh kia mới ngưng lại.

Hơ... ư... ư... ha... hơ... ư... ư... ah... hơ... ah... ha.... hơ... ư... ư...

Uyển Ngọc Khanh rên rỉ từng chữ, nàng uốn éo thân mình trong cơn đê mê dục vọng.

Bạch... bạch... bạch...

Ư... bót quá... ha... nó muốn chèn ép cậu bé của con... ah... thật là quá bót... cô bé của người thật là chật chội mà... hừ... ah... con sẽ tạo ra đường băng cho riêng mình...

Đột nhiên Bắc Minh Dạ tăng tốc, hắn nhấp điên cuồng vào âm hộ của mẫu thân mình khiến đầu rùa dội vào cánh cửa như đánh trống, vừa nhấp hắn vừa nói.

Bạch... bạch... bạch...

Hơ... ư... ư... chậm... chậm lại... ư... ư... hơ... hơ... nhanh... nhanh quá... bạch... ư.. hơ... hơ... mẫu thân chết mất... chết mất... ư... ư...

Uyển Ngọc Khanh gào thét, hắn nhấp như một cái máy vậy, nó khiến nàng như muốn điên lên vì sung sướng, cánh cửa vu sơn sắp mở ra nữa rồi.

Bắc Minh Dạ lập tức chồm người dậy, hắn để nàng nằm bên dưới mà nhấp liên tục với tốc độ ánh sáng.

Bạch... bạch... bạch...

Sướng quá... cô bé của mẫu thân co bóp liên tục trên thân côn của con... con sắp ra nữa... ra cùng con đi...

Bạch... bạch... bạch...

Hơ... hơ... ư... ư... ư... mẫu... mẫu thân... ư... ư... hơ... hơ.... cũng sướng lắm... chơi ta hết cỡ đi... hơ... ư... ha... ha... hơ... ư... ha... ta ra... TA RAAAA...

Uyển Ngọc Khanh không chịu đựng được nữa, nàng ngay lập tức lên đỉnh vu sơn cực lạc trong cơn cuồng nhiệt của con trai.

Bạch... bạch... bạch...

CON RAAAA... BẠCH...

Nhấp thêm vài phát, sau đó Bắc Minh Dạ đưa quân vào nơi sâu thẳm nhất phóng hết tinh vào bên trong. Hắn lập tức đổ gục xuống người của Uyển Ngọc Khanh.

Hơ... hơ... hơ...

Uyển Ngọc Khanh và Bắc Minh Dạ cả hai cùng thở dốc, thân thể nàng co giật liên hồi vẫn còn chưa dứt.

Một lát sau, Uyển Ngọc Khanh nàng hồi phục được chút sức lực, liền đưa mắt nhìn đứa con trai đang nằm trên bụng mình, nàng hỏi:

" Con muốn thêm không?"

Thế nhưng Bắc Minh Dạ không đáp, hắn dùng hành động để trả lời.

Bạch... bạch... bạch...

Hông hắn di chuyển, thân côn mềm yếu lúc nãy lại một lần nữa vươn lên, nó lại tiếp tục ra vào bên trong của Uyển Ngọc Khanh.

Hơ... hơ... hơ...

Uyển Ngọc Khanh rên rỉ, nàng giang rộng đôi chân để hắn có thể tiến vào nhiều hơn.

Và rồi, cuộc chiến của họ diễn ra không có hồi kết, không ai biết được họ kết thúc khi nào nhưng chí ít, trời cũng bắt đầu bình minh.

Còn tiếp...