Từ Luyến Trường Không

Chương 14: Cô cần người có thể đốt lên tình yêu đời mình




Editor: Mặt trăng nhỏ
Trong nháy mắt, tia lửa lóe lên, trong não Vương ca đã có mười vạn chữ thanh xuân đô thị cẩu huyết.
Hắn vô ý bắt đầu xem xét Từ Luyến, là một cô gái rất xinh đẹp, vẻ ngoài cùng tiểu Hướng vô cùng xứng đôi.
Từ Luyến thấy hắn không trả lời, cũng có chút lo lắng: “Có phải là vết thương của anh ấy nghiêm trọng hơn?”
Một câu này, Vương ca lại có thêm mười vạn chữ tình tiết, cũng làm hắn hiểu rõ sự tình. Hóa ra, ngày đó tiểu Hương bị thương có liên quan đến cô gái Từ Luyến này?”
Ngày đó tại công ty nhìn thấy vết thương của Hướng Trường Không, bọn họ giật nảy mình, hỏi cậu ta đã xảy ra chuyện gì, cậu cũng chỉ nói do mình không cẩn thận bị ngã.
Nói đùa, thật sự coi thường bọn hắn không phải người trẻ tuổi sao. Nhìn vết thương là có thể thấy cùng người khác đánh nhau a!
Thì ra chuyện này là xả thân vì người đẹp?
Thế nhưng hắn không hiểu, nếu là chuyện này, Hướng Trường Không tại sao không đến giao đồ ăn cho người ta? Chẳng lẽ là có mâu thuẫn gì?
Là một người tiền bối trong nghề, Vương ca cảm thấy gánh nặng trên vai mình rất lớn.
Hắn mở to miệng, tình cảm dạt dào nói với Từ Luyến: “Đúng vậy, vết thương trên người tiểu Hương không hiểu làm sao, đã bị thương như vậy còn không để ý, vẫn tiếp tục đi là. Cô không biết, cậu ấy là người giao hàng xuất sắc nhất ở công ty chúng tôi, ngày đó là lần đầu tiên nhận được khiếu nại.”
Từ Luyến thoáng sững sờ, không phải nói anh không bị khiếu nại sao?
Môi của cô hơi nhếch lên, nửa ngày cũng không nói chuyện, Vương ca quan sát thần sắc Từ Luyến lại nói: “Nếu cô muốn tìm cậu ấy, có thể trực tiếp đến nhà, tiểu Hướng ở ngay trong Dung thành bên kia.”
Con ngươi Từ Luyến khẽ động, nhà anh?
Vương ca nhìn biểu cảm của cô, cảm thấy sứ mệnh của mình đã hoàn thành: “Nếu không có chuyện gì khác, tôi đi trước đây.”
“Vâng, cảm ơn”
“Không có việc gì”
Từ trong cửa hàng của Từ Luyến đi ra, bước chân Vương ca so với lúc đi vào càng thêm sức lực.
Hắn lấy điện thoại ra, gọi một cú điện thoại: “Alo, lão Ngô à, tôi vừa rồi đã làm một chuyện đại sự.”
“Chuyện gì? Ông đem đồ ăn trưa của khách đổ?”
“Phi! Là liên quan tới….” Vương ca nói một nửa, lại gần xe. “Được rồi, vẫn là không nên nói với ông, tôi phải giấu kỹ công sức của mình.”
Ngô ca: “...”
Vậy ông gọi điện thoại làm cái rắm gì!
Trong cửa hàng Từ Luyến, Trương Quả Nhi cùng Từ Luyến cũng không có khẩu vị ăn. Từ Luyến thì một mực nghĩ đến tình hình Hướng Trường Không, Trương Quả Nhi là vừa rồi ăn dưa đến không chống đỡ nổi, vẫn chưa tiêu hóa xong.
(Ăn dưa là kiểu hóng hớt buôn chuyện hít hà drama ý)
Cô bé cảm thấy đây là chuyện đại sự của bà chủ nha!
Hai người đều mang tâm tư giải quyết xong bữa trưa, lại làm như chưa phát sinh chuyện gì bắt đầu làm việc.
Cái này chính là thế giới của người trưởng thành.
Từ Luyến vẫn ở tầng hai làm đơn hàng, Trương Quả Nhi gõ bút, người dưới tầng quan sát cô đến trưa.
Cô bé đoán, lúc nào bà chủ sẽ không nhịn được, chạy tới nhà anh trai giao hàng tìm hắn.
Thứ sáu, Từ Luyến vẫn ở phần ghi chú viết để Hướng Trường Không giao đồ ăn, tới cùng cũng như cũ không phải Hướng Trường Không. Giống như muốn dây dưa với đối phương, thứ bảy cô vẫn là viết thêm ghi chú, tới…. Lại là ông chú mập mạp giao đồ ăn lần trước.
“Ôi trời, hôm nay là ngày tiểu Hưởng nghỉ ca, cô nếu có việc gấp, vẫn nên trực tiếp đến nhà cậu ấy đi” Vương ca giao đồ ăn cho Từ Luyến, lơ đãng tiết lộ một tin tức cho cô.
Từ Luyến nghiêm túc tự hỏi chuyện này.
Trong lòng nàng, đến nhà đối phương là hành động rất thân mật. Cô từ nhỏ đến lớn không có đến qua bất cứ nhà bạn học nào làm khách, dù là Ngụy Nhất Thần quen biết nhiều năm như vậy, cô cũng chưa từng đến nhà hắn.
Thế nhưng, nếu đối phương là Hướng Trường Không, cô dường như cũng không phải khó tiếp nhận đến vậy.
Mấy ngày nay, cô cuối cùng vẫn là nhớ tới Hướng Trường Không, lúc anh nói chuyện thanh âm ôn nhu, đôi môi cong nhẹ lúc anh cười lên, đôi mắt như cất giấu cả khoảng trời, còn có lúc bôi thuốc lông mày nhíu chặt,....
Cô lần đầu tiên, muốn vi phạm nguyên tắc.
Từ Luyến thả cơm hộp trên tay xuống, cầm lấy chìa khóa xe của mình, nói với Trương Quả Nhi: “Chị ra ngoài một chút, em trông cửa hàng nhé.”
Trương Quả Nhi cầm thìa trên tay, nhìn cô nháy mắt hai cái: “Dạ được, chị cứ yên tâm đi đi”
Từ Luyến không trả lời, cơm cũng không ăn thêm một miếng, liền rời đi. Trương Quả Nhi nhìn xe của cô rời đi bên ngoài, cầm bút của mình, ở quyển sổ nhỏ viết:
“ Nhân vật nữ chính Titanic Ruth nói, cô cần người đốt lên tình yêu đời mình. Chúng ta mỗi người, đều cần một ai đó thắp lên tình yêu cả đời. Mình nghĩ đối với bà chủ, người kia đã xuất hiện”
Lúc cô bé vừa gặp Từ Luyến, cảm thấy bà chủ là một người lạnh nhạt, cô tựa hồ không cần bạn bè, cũng không cần tham gia bất cứ việc xã giao gì. Cô một người cũng có thể sống tốt được.
Nhưng cũng không phải Từ Luyến không có mối quan hệ xã giao nào, trên thực tế, bởi vì tính chất công việc, mỗi ngày cô tiếp xúc với rất nhiều người. Chỉ là tất cả những người này trong mắt cô đều giống như khách hàng của cửa hàng.
Cô sẽ không cùng ai thiết lập mối quan hệ quá thân mật, cô cũng không cần, có lẽ ấn tượng đầu tiên của tất cả mọi người đối với Từ Luyến đều là lạnh lùng, tựa như núi băng. Nhưng đối với Trương Quả Nhi, cô không phải núi băng, mà là núi băng chôn giấu một hạt mầm lửa. Lúc hạt mầm này bén lửa, cô sẽ thả ra nhiệt tình khiến tất cả mọi thứ xung quanh nuốt chửng.
Giống như loại son môi cô thích, màu đỏ vô cùng kiều diễm và cùng nhiệt tình.
Xe Từ Luyến chạy tới Dung thành, mặc dù nơi này có danh tiếng rất tốt, các khu nhà đều tương đối cũ kỹ. Nhưng khu nhà cũ cũng có cái tốt của khu nhà cũ, xung quanh nơi này rất tiện nghi, siêu thị, chợ bán đồ ăn, tiệm tạp hóa, cái gì cần đều đã có.
Trương Quả Nhi luôn đặt đồ ăn ngoài tương đối sớm, cho nên lúc này mới là mười hai giờ hơn một phút. Vốn hai bên đường cũng không rộng rãi, giờ bày rất nhiều đồ ăn vặt, một đám học sinh vây quanh một quán nhỏ, to nhỏ nói chuyện cùng nhau.
Từ Luyến lái xe rất chậm, nơi này đường xá khá phức tạp, thỉnh thoảng còn có chó con mèo con chạy qua. Tiến vào cửa tiểu khu, cô lại không biết dừng xe chỗ nào.
Cô không biết nhà Hướng Trường Không ở tòa nào.
Cô đi một vòng quanh tiểu khu, nơi này tổng cộng có năm tòa, không có nơi gửi xe, máy gia đình ở đây đều để ở sân bóng rổ trung tâm. Từ Luyến cũng ở chỗ này tìm vị trí đỗ, đem xe dừng lại.
Sân bóng rổ giống như đã lâu không còn ai dùng, bảng bóng cũ kỹ không nói, vòng rổ đều đã rách tung tóe. Hiện tại còn bị biến thành “bãi đỗ xe”
Sau khi xuống xe, cô ở tiêu khu vừa dò xét vừa nghĩ tìm một người hỏi. Một nữ sinh tóc ngắn đang đi tới, cô bé đeo cặp sách, mặc đồng phục cao trung, nhìn qua rất đáng yêu.
Từ Luyến gọi cô bé lại: “Xin chào, xin hỏi em có biết Hướng Trường Không ở tòa nhà nào không?”
Nữ sinh hơi ngẩn người, con người sáng ngời nhìn cô một hồi, sau đó nở nụ cười: “Chị gái là tìm anh trai em, anh ấy ở tòa nhà này nha.”
Lần này đổi thành Từ Luyến bất động, Hướng Trướng Không có một em gái, cô nhớ kỹ, chỉ là…. cô trùng hợp như vậy liền hỏi đúng em gái của anh?
‘Chị là bạn của anh trai em sao? Em dẫn chỉ lên” Hướng Noãn nói rồi dẫn Từ Luyến lên tầng, “Đúng rồi, em là Hướng Noãn, ấm áp ấm áp”
Đối phương đã giới thiệu tên, theo lễ phép Từ Luyến cũng phải giới thiệu mình một chút: “Chị là Từ Luyến,”
“Từ Luyến? Là Luyến trong yêu đương sao?”
“Ừm”
Hướng Noãn quay đầu hướng cô cười nói: “Tên chị nghe rất hay a!”
“....Ừ, tên em cũng rất êm tai.” Từ Luyến có chút xấu hổ, đây được xem là gì, giống như doanh nghiệp lớn thổi phồng lẫn nhau?
Hướng Trường Không ở tầng không cao, chẳng mấy chốc đã lên tới. Hướng Noãn lấy chìa khóa mở cửa, sau đó nhìn phòng bếp: “A, anh giống như ra ngoài rồi”
Hôm nay Hướng Trường Không nghỉ ca, cô biết nên mới đến, thời gian này anh đang làm cơm trưa. Trong phòng bếp đồ ăn đã làm được một nửa, nhưng không thấy Hướng Trường Không, chẳng lẽ là xuống dưới mua xì dầu rồi?
Hướng Noãn mời Từ Luyến đến phòng, nói với cô: “Chắc là anh xuống nhà mua đồ rồi, sẽ trở về ngay thôi, chị ngồi trong phòng chờ một chút nhé”
“Được mà”
Từ Luyến đi theo Hướng Noãn đến phòng khách, trông thấy một người phụ nữ trung niên đang ngồi một mình trên ghế sa lon. Bà mặc một bộ áo len đỏ, tóc thả trên vai, trong tay bưng một ly trà. Nghe thấy tiếng cửa, bà quay đầu nhìn thoáng qua, ánh mắt không mang bất cứ tâm tình nào, không hiểu sao khiến Từ Luyến cảm thấy có chút không thoải mái.
Ánh mắt Ông Thục Lệ ở trên người Từ Luyến một lúc, sau đó rời đi. Hướng Noãn để cặp sách xuống, nói với bà một tiếng: “Mẹ, con về rồi, chị này là bạn của anh”
Ông Thục Lệ không có phản ứng gì, Hướng Noãn cười cười, nói với Từ Luyến: “Em dẫn chị đến phòng anh” Cô bé kéo tay Từ Luyến, đi qua phòng khách, ở bên tai nàng nói nhỏ: “Không có việc gì đâu, mẹ em bị bệnh, chính là như vậy thôi.”
Bị bệnh? Đuôi lông mày Từ Luyến giật giật nhẹ nhàng, cô có chút hiếu kỳ mẹ của cô bé bị bệnh gì, nhưng cảm thấy dò hỏi bệnh tình của người khác là không tốt, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ gật đầu, biểu thị chính mình đã hiểu.
Phòng Hướng Trường Không sát cạnh phòng khách, đi chưa được mấy bước đã đến. Cửa phòng không khóa, Hướng Noãn đẩy cửa phòng, nói với Từ Luyến: “Chị ngồi đây một lát, em đi rót cho chị cốc nước!”
Từ Luyến vốn muốn nói không cần, nhưng còn chưa kịp mở miệng, Hướng Noãn đã “Bạch, bạch bạch” đi ra ngoài, cô đành phải thôi.
Cô xoay người, đánh giá phòng anh.
Gian phòng rất nhỏ, chỉ đặt một cái giường đơn, một tủ quần áo hai cánh cùng một tủ sách đã lấp đầy cả phòng. Trong phòng cũng không trang trí gì nhiều, chỉ có trên bàn sách đặt mấy vật nhỏ. Thứ Từ Luyến nhìn thấy đầu tiên chính là cây nến thơm Hướng Trường Không mua tại cửa hàng của mình.
Cái này chính là trời xanh mây trắng, cô nhớ đến lúc ấy nói cho anh, mình đặt tên nó là Luyến Không.
Lúc ấy cô không biết tên Hướng Trường Không, tự nhiên không cảm thấy vấn đề gì, nhưng từ lúc biết tên anh, nội tâm cô thẹn thùng đến luống cuồng.
Hướng Trường Không đặt nó bày ở chính giữa bàn đọc sách, Từ Luyến đi đến nhẹ nhàng cầm ngọn nến lên. Anh chưa dùng, ngọn nến vẫn còn nguyên vẹn. Cỗ mùi hương nhàn nhạt trước đó Từ Luyến vẫn cảm thấy là hương vị bầu trời. Bây giờ lại cảm thấy, càng giống với mùi hương của Hướng Trường Không.
Cảm giác Hướng Trường Không cho cô, chính là loại cảm giác này.
Bên cạnh ngọn nến còn có một một mô hình máy bay gỗ.
Lời editor: lâu lâu không kể cho mn là truyện t vẫn đăng ở fb đều đều hơn bên này một chút đó nha 😘😘