Tử Thần Dịu Dàng

Chương 47: Làm chuyện mờ ám bị bắt gặp



Cô tiến lại gần, trên tay cần con dao vẫn mang theo bên người, ý định quá rõ ràng.

Thời khắc cô vừa đưa dao đến gần vị trí quai hàm của hắn, một ánh mắt sắc bén lạnh như sương đêm ê buốt chém thẳng vào mặt cô.

Hắn bất thình lình mở mắt.

Võ Đông Nhiên nhất thời đứng hình, lặng yên thản thốt nhìn vào con ngươi hung ác kia, miệng không nói nên lời.

Hắn nhàn nhạt mở miệng hỏi:

“Muốn làm gì?”

Võ Đông Nhiên “...” im lặng, lúc này mới hoàn hồn giấu nhẹm con dao ra phía sau.

“Ta... ta chỉ là...muốn cắt cổ ngươi.” Cô nhắm mắt nói ra một câu ngàn vạn lần không nên nói, trâu giày ngựa xéo cũng không bằng lòng dạ đang nhào loạn, nội tâm kịch liệt xao động vì lời nói dối này của mình, cô là không muốn thừa nhận ý định đáng xấu hổ đó.

Chỉ sợ một lời nói ra không rút lại được, hắn sẽ thẳng tay mà giết chết cô.

Võ Đông Nhiên nhắm mắt lại, hàng mày cau chặt để trốn tránh ánh nhìn sâu xa thăm thẳm của hắn.

“Mở mắt ra.” Giọng nói trầm thấp như chuông đồng báo canh vang lên tai.

Võ Đông Nhiên cũng không thể làm trái, hàng mi từ từ kéo lên khó nhọc nhìn hắn. Trương Duật không nóng không lạnh, không nhận rõ tâm tình, tay hắn vươn ra chỉ về phía chén cháo rồi lại vô lực buông xuống.



“Giết ta rồi ai sẽ ăn?”

Võ Đông Nhiên biết lời nói dối vừa rồi của mình bị hắn nhìn thấu, nội tâm lại kịch liệt xấu hổ, đôi môi càng mím chặt có ý không muốn trả lời. Vì càng nói càng lộ ra sự thật.

Trương Duật cầm tấm áo cưới của cô đang đắp trên người mình, ánh mắt mông lung khó đoán, hắn là đang nghĩ gì cô không thể thấu hiểu. Cô cứ nghĩ hắn sẽ giật ra rồi xé nát không ngờ hắn lại tự tay phủ lên người một lần nữa, không có ý chống đối, hay ghét bỏ.

“Có thể ăn không? Ta cảm thấy thân thể sắp không chống đỡ được nữa. Vừa lạnh vừa đói.” Lời này nói ra từ miệng hắn, giống như khuất phục lại không giống, giống như cầu xin cũng không giống. Mà là...cô không dám nghĩ đến, hắn là đang làm nũng với cô sao?

Không thể nào!

Nhưng lại rất giống... Dáng vẻ như lúc cô bị ốm hay nói với mẹ, giọng điệu nũng nịu “Đông Đông muốn ăn mứt đào, miệng con vừa nhạt vừa đắng!” Rồi mẹ lai dịu dàng cười nói với cô “Ngoan, để mẹ đút cho Đông Đông!”

Võ Đông Nhiên bất ngờ không kịp nghĩ nhiều, hấp tấp cầm chén cháo lên đưa, hắn vừa rồi là cho cô một bậc thang trèo xuống, nếu không chỉ một chốc nữa thôi cô sẽ giơ tay chịu trói vì bất lực mất.

“ Này, tự ăn được không?”

Hắn im lặng.

Bỗng thìa gỗ trên tay cô tự động giơ ra, cô thở dài ra vẻ bất đắc dĩ

“ Ta giúp ngươi vậy!”

Hắn ngạc nhiên, con ngươi lướt qua gò má đỏ hồng của thiếu nữ, lòng bỗng chốc mềm ra, môi không đề phòng nở một nụ cười nhàn nhạt. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, có người đối với hắn như vậy.



Vừa rồi chỉ là... Chỉ là giả vờ im lặng một chút! hắn tự trào phúng chính mình. Vậy mà... Cũng không ngờ nữ nhân trước mặt như quả hồng mềm, tâm tư thuần khiết lại dễ dàng buông bỏ lớp mặt nạ lạnh như băng hằng ngày lại chủ động đút hắn ăn. Hành động của cô như một dòng nước ấm chảy róc rách vào từng tất da lạnh buốt của hắn, len lỏi vào trong nội tâm đóng băng đã rất nhiều năm.

...

“Có thể đổi tất cả sao?” Võ Đông Nhiên đứng trước người đàn ông tên Kiêu, mấy hôm trước đã trao đổi việc mua bán dược liệu.

Người đó chắc nịch gật đầu, vui vẻ nói “Ngoài hà thủ ô, tất cả các dược liệu cô đưa ta mang đi hỏi, đều được chủ tiệm thuốc Kinh Thành nhận ra. Ông ta muốn thu mua nhiều hơn nữa!”

Võ Đông Nhiên không quá ngạc nhiên với kết quả này, cô cong cong môi có vẻ hơi dửng dưng nói

“ Thật sự thì mấy loại đó rất khó kiếm, tôi phải rất vất vả...”

Như hiểu được ý của cô, lão Kiêu hào sảng nói

“ Cô yên tâm, giá cả có thể thương lượng lại. Cô chỉ cần chuyên cần đi hái dược liệu, tôi đảm bảo sẽ không để cô thua thiệt.”

Nói rồi, lão Kiêu đưa cho cô một tay nải dày nặng trịch vuông vức, vừa nhìn là biết là cái gì.

“ Việc cô nhờ, tôi cũng đã làm. Thế nào, chúng ta là cùng giúp đỡ nhau!”

Võ Đông Nhiên mặt lạnh nhu tiền, lãnh đạm nói

“ Được, sau này đều nhờ ông tìm kiếm giúp tôi. Phía “đồng bằng” muốn dược liệu nào chỉ cần một cái tên, tôi sẽ dốc lòng đi hái.”