Tựa Như Sự Dịu Dàng Của Anh

Chương 24: Đi cùng nhau được không



Sau khi Úc Thanh Chước xuống xe, Lương Tùng Đình ngồi yên thêm vài phút rồi mới khởi động lái xe đến chỗ làm.

Bình thường Lương Tùng Đình không phải là kiểu người sẽ để việc cá nhân và cảm xúc ảnh hưởng tới công việc. Trong giờ làm việc thái độ đối nhân xử thế của hắn rất công tư phân minh, cho dù là thời điểm phải thức đêm tăng ca, chịu nhiều áp lực để bắt kịp tiến độ thì hắn vẫn luôn lý trí và khách quan.

Nhưng mười phút ngắn ngủi gặp gỡ Úc Thanh Chước hôm nay có tác dụng phụ rất lớn, Lương Tùng Đình trải qua cả ngày này với tâm trạng nóng nảy, trong giờ còn ra ngoài hút vài điếu thuốc, thật sự không giống hắn chút nào.

Gần đến giờ tan tầm, thực tập sinh mới tới trực ở quầy lễ tân ôm một túi giấy lớn gõ cửa văn phòng hắn, nói: “Anh Lương, có người giao cơm cho anh ạ.”

Lương Tùng Đình không đặt đồ ăn, không cần nghĩ cũng biết là Úc Thanh Chước làm.

Sáng nay hắn đã nói vậy mà Úc Thanh Chước vẫn tiếp tục gửi cho hắn bữa tối, chuyện này khiến Lương Tùng Đình vô cùng ngạc nhiên. Hắn lấy di động ra xác nhận lại lần nữa, đúng là không nhận được bất kỳ tin nhắn nào của anh.

Thực tập sinh để túi giấy xuống rồi ra ngoài. Lương Tùng Đình đứng lên, mở miệng túi nhìn đồ vật bên trong: hồng trắng được buộc thành một bó nho nhỏ, bên cạnh là vài hộp thức ăn, có canh có rau, hình như còn phong phú hơn cả suất tối qua.

Trong bó hồng còn kẹp một tấm thiệp, hắn rút nó ra xem, vừa mở ra đã thấy năm từ viết tay của Úc Thanh Chước: Úc Úc biết sai rồi.

— Úc Úc biết sai rồi.

Lương Tùng Đình đọc xong thì sững sờ, hồi lâu sau vẫn chưa hoàn hồn lại.

Rất nhiều năm trước, cách hắn gọi Úc Thanh Chước không giống những người khác.

Khi Úc Thanh Chước sáu tuổi là lúc hai người vừa quen biết không lâu, cậu bé Lương Tùng Đình học lớp bốn đang làm bài tập về nhà, đến khi viết cụm từ “sum sê tươi tốt” thì lại viết sai chữ “sum sê” mất rồi. Ấy thế mà bé con Úc Thanh Chước vừa mới lên lớp một lại có thể chỉ ra lỗi sai, nói, anh ơi anh viết sai rồi nè, chữ này trong “sum sê tươi tốt” chính là họ của em, trong chữ “有” chỉ có hai nét ngang thôi chứ không phải ba nét, em viết cho anh xem.



(sum sê tươi tốt: 郁郁葱葱 /yùyùcōngcōng/ – chữ 郁 /yù/ này là họ Úc)

Một bé con sáu tuổi mà lại nói chuyện viết chữ rành mạch như vậy, Lương Tùng Đình cảm thấy mất hết cả mặt mũi, thế là thỉnh thoảng cố ý không gọi tên người ta mà chỉ kêu “sum sê tươi tốt ơi”. Úc Thanh Chước nghe vậy cũng không giận, chỉ cười cười bảo tên này cũng hay đó. Sau này cả cụm “sum sê tươi tốt” đã không còn, Lương Tùng Đình bắt đầu lén đổi gọi anh là Úc Úc.

Đến khi hai người thành niên, trở thành kiểu quan hệ phải lừa cha dối mẹ, chuyển đến sống cùng nhau thì ngày nào Lương Tùng Đình cũng gọi Úc Úc không biết mệt. Nhất là sau khi làm tình xong, hắn rất thích ôm chặt Úc Thanh Chước trong ngực, hôn gáy anh, hôn tai anh, gọi từng tiếng Úc Úc với chất giọng trầm thấp xen lẫn hơi thở hổn hển còn chưa bình tĩnh lại.

Giống như gọi một tiếng lại yêu thêm một chút.

Kể cả khi ở trước mặt người ngoài cần ra dáng chính trực, Lương Tùng Đình cũng gọi là Úc Úc mà không phải là một cách gọi khác.

“Úc Úc” đã từng là từ láy đặc biệt nhất trong cuộc đời Lương Tùng Đình, là báu vật trong tim, là cảm hứng khi vẽ, là người mà hắn định trân trọng cảm ơn trong trang cuối cùng của luận văn tốt nghiệp.

Những năm họ ở bên nhau kia, cho dù Úc Thanh Chước có bốc đồng có làm loạn ra sao cũng chưa từng nói xin lỗi Lương Tùng Đình, hoặc là nhận bản thân đã làm sai. Lương Tùng Đình không cần anh xin lỗi.

Bây giờ hắn cầm tấm thiệp này trong tay, năm chữ kia viết ngay ngắn đẹp đẽ, thậm chí còn không có nét nối. Úc Thanh Chước đã viết xuống từng nét từng nét một.

Cuối cùng Lương Tùng Đình gập nó lại rồi lấy ví mình ra, nhét tấm thiệp vào ngăn trong cùng của ví da.

***

Bắt đầu từ hôm đó, ngoại trừ tin nhắn chào buổi sáng và chúc ngủ ngon thì Úc Thanh Chước không gửi tin gì khác cho Lương Tùng Đình nữa.

Anh giữ đúng lời hứa, nói sẽ cách hắn xa một chút thì thật sự không hề xuất hiện trước mặt hắn.

Thế nhưng bữa tối vẫn có mặt mỗi ngày, cả hoa hồng cũng vậy, tấm thiệp nhỏ màu trắng vẫn kẹp trong bó hoa.

Trong một công ty không quá lớn chuyện thế này rất dễ truyền tai nhau, cho dù Úc Thanh Chước không cố tình khoa trương, tất cả đồ đưa tới đều cất trong túi giấy, giấu khỏi ánh mắt người ngoài để không gây phiền phức cho Lương Tùng Đình đi chăng nữa.

Suy cho cùng, người dãi nắng dầm mưa kiên trì đưa cơm hộp là anh chàng đẹp trai Úc Thanh Chước, cả ngoại hình lẫn khí chất đều không thể ngó lơ.

Chạng vạng ngày nào anh cũng mặc áo sơ mi thẳng thớm, dáng vẻ trẻ trung tuấn tú cầm một túi giấy lớn gửi ở quầy lễ tân rồi nói câu “Làm ơn chuyển cho sếp Lương giúp tôi.”, chỉ vậy thôi cũng đủ để nhân viên lễ tân tưởng tượng đủ thứ chuyện.

Một tuần sau, ngay cả Thôi Dương, người không thường xuyên đến văn phòng làm việc cũng nghe nói chuyện này. Gần đây trong phòng Lương Tùng Đình đều cắm hoa hồng trắng, hầu như mỗi ngày lại có thêm.



Thôi Dương tò mò quá nên quyết định đến công ty một chuyến, giả vờ giả vịt ngồi ở phòng mình vài phút rồi kiếm chuyện đến gõ cửa văn phòng Lương Tùng Đình, mồm nói có công chuyện nhưng thật ra là đến để xem hoa.

Qua vài ngày hoa hồng đã tích thành bó lớn, được cắm trong một chiếc bình miệng rộng nhưng cũng sắp nhét hết cả chỗ rồi.

Thôi Dương lấy làm lạ, ngồi xuống sofa đối diện với bình hoa kia, hỏi: “Tôi nghe nói gần đây có người đang theo đuổi cậu hả? Chăm chỉ mua cơm tặng hoa, kể cả mưa to gió lớn cũng không vắng mặt?”

Lương Tùng Đình là người lạnh lùng cứng nhắc, lúc trước Thẩm Lâm theo đuổi hắn cũng không dám thể hiện rõ ràng thế này. Hắn công tư phân minh, sẽ không để cho ai đến quấy nhiễu mình nơi công sở.

Vậy mà người đến Tạo Nghệ tặng hoa này tặng nhiều ngày như thế, Lương Tùng Đình lại không hề ngăn cản.

Điều này khiến Thôi Dương cực kỳ ngạc nhiên.

Lương Tùng Đình chỉ bằng lòng bàn bạc chuyện công việc với Thôi Dương, còn những vấn đề bên lề khác dù y có hỏi bóng hỏi gió thế nào thì hắn cũng lười không trả lời.

Ngày mai hắn phải bay đến Quảng Châu để hoàn thành chương trình cải tạo nhà ở, một nhóm sẽ được xếp đi cùng với hắn; tháng sau lại đi một chuyến tới An Thuận, Quý Châu, ở đó có hai trường tiểu học hy vọng được Tạo Nghệ tài trợ xây dựng, trước đây có hạng mục sử dụng tiền quyên góp không rõ ràng nên năm nay Lương Tùng Đình tới đó để trực tiếp theo dõi tiến độ công trình.

Những việc này hắn phải báo cáo với Thôi Dương trước, đồng thời cũng nghe xem y có ý kiến gì không.

Hai người trò chuyện một lúc, sắc trời ngoài cửa sổ dần tối, không lâu sau đã đến giờ tan tầm.

Thôi Dương là người không bao giờ chịu thiệt. Y chống tay đứng dậy khỏi sofa, hất cằm nói với Lương Tùng Đình: “Đi thôi đi thôi, ra ngoài ăn bữa cơm, vừa ăn vừa nói tiếp. Ngày mai cậu bay Quảng Châu rồi, cũng đừng tăng ca nữa.”

Ban đầu Lương Tùng Đình không đồng ý nhưng Thôi Dương lại xúi thêm vài câu, cuối cùng hắn vẫn dọn đồ rời khỏi văn phòng.

Hai người không đi thang máy mà đi thang bộ xuống. Đến khi sắp xuống tới tầng một thì cửa ở sảnh chính mở ra, một bóng dáng vội vội vàng vàng ôm một túi giấy lớn đi vào.

Bước chân Lương Tùng Đình khựng lại.

Úc Thanh Chước định gửi đồ rồi đi nên cũng không ngẩng đầu nhìn xung quanh, không biết là hắn đang đứng ở bậc thang gần đó. Anh đưa túi cho lễ tân theo thường lệ, cô gái trẻ nhận đồ của anh xong lại quay đầu sang bên, mỉm cười nói: “Sếp Lương, cơm hộp của anh tới rồi này.”

Úc Thanh Chước hoảng sợ, tầm mắt nhìn theo cô về hướng cầu thang bộ.

Chỉ còn vài bước nữa là Lương Tùng Đình đi đến trước mặt anh, Úc Thanh Chước ngơ ngác nhìn đối phương mà không dám lên tiếng chào hỏi, phản ứng đầu tiên của anh hẳn nên là lập tức rời đi, ở lại sẽ chỉ khiến cả hai bên khó xử.



Mấy ngày nay anh đến đưa bữa tối ra vào đều rất nhanh, tuyệt đối không có ý định tạo dựng cảnh vô tình gặp gỡ, ngược lại còn sợ sẽ gặp Lương Tùng Đình. Da mặt Úc Thanh Chước mỏng, nếu Lương Tùng Đình bắt anh mang đồ về ngay trước quầy lễ tân thì chắc sau này anh sẽ xấu hổ không dám bước chân vào cửa Tạo Nghệ nữa mất.

Vào lúc anh định xoay người đi thì Thôi Dương đột nhiên bước nhanh đến, vươn tay bắt lấy bờ vai anh.

“Xưng hô thế nào nhỉ?” Thôi Dương tươi cười hỏi.

Một Úc Thanh Chước ngày thường xã giao lịch thiệp ung dung, vậy mà lúc này lại không dám nói ra tên mình.

Anh nhìn sang Lương Tùng Đình theo bản năng, ngay cả ánh mắt cũng cẩn thận dè dặt.

Khoảnh khắc Lương Tùng Đình bắt gặp ánh mắt đó, trong đầu hắn bỗng hiện lên câu “Úc Úc biết sai rồi”. Hắn nhìn lại Úc Thanh Chước bây giờ, hình như cho dù quen biết đã nhiều năm nhưng hắn chưa từng trông thấy dáng vẻ lo sợ như đang đi trên lớp băng mỏng của anh.

Lương Tùng Đình thở dài, thay anh trả lời: “Úc Thanh Chước.”

Dứt lời thì duỗi tay kéo Thôi Dương lại, không để y dán sát vào người Úc Thanh Chước nữa.

Thôi Dương rất tinh ý, chỉ nửa phút ngắn ngủi và qua vài ánh mắt là y đã hiểu hết, chớp thời cơ vươn tay muốn bắt tay với Úc Thanh Chước, vừa cười vừa giới thiệu bản thân: “Thôi Dương, đối tác của Tạo Nghệ.”

Úc Thanh Chước bắt tay với y nhưng không giới thiệu mình, anh lo mình nói nhiều sai nhiều.

Thôi Dương giỏi nhìn người, huống chi Úc Thanh Chước vừa xuất hiện thì giữa anh và Lương Tùng Đình đã lăn tăn gợn sóng, còn có bầu không khí mờ ám bây giờ quá rõ ràng. Y nhạy bén đánh hơi được có chuyện gì đó không bình thường, lập tức mở lời mời Úc Thanh Chước:

“Đến sớm không bằng đến đúng lúc, vừa hay tôi và anh Lương của cậu định ra ngoài ăn cơm, đi cùng nhau nhé?”