Tục Trú

Chương 23: Trà sữa



Thứ sáu hôm sau.

Quả nhiên sự việc không dừng lại ở vấn đề giấy chứng nhận tốt nghiệp.

Trịnh Du Nhiên cảm thấy chiêu này của Sở Kiều rất cao tay, có thể nói là tiến thoái lưỡng nan khi đứng giữa cuộc đồn đại: Đã biết, một nữ sinh viên P nào đó hứng chịu dị nghị vì lời đồn bao nuôi hồi đại học. Sự việc lan truyền trên diễn đàn của trường. Theo thông lệ, nhà trường phải đình chỉ cấp bằng đối với cô. Vài năm sau, P gia nhập nơi làm việc, một lần nữa rơi trận đàm tiếu. Lại do thiếu tài liệu bằng cấp, dẫn tới bộ phận nhân sự để ý hỏi, lúc này P phải ứng phó thế nào đây?

Không nộp bằng cử nhân thì chứng thực lời đồn là thật, đồng thời có nguy cơ bị công ty đuổi việc và truy cứu trách nhiệm. Nộp bằng cử nhân tức là gián tiếp chứng thực đại gia bí mật đằng sau cô. Sẽ không ai đi nghi ngờ lời đồn đã ghim sâu vào lòng người từ trước. So với hao tâm tốn sức phân tích rõ phải trái, bọn họ còn càng phấn khích hơn.

Hai đường đều hại, lựa chọn của người trong cuộc lại không hề do dự. Sau khi ra khỏi phòng nhân sự, cô tiện tay kẹp hai tấm bằng vào trong sổ, khóa vào ngăn kéo, làm ngơ trước những lời bàn tán mới sinh ra, dáng vẻ thong dong bình thản.

Người trong khu vực làm việc khác cách mười mấy mét rất không hài lòng với bản ứng này của cô.

Sở Kiều dựa vào ghế, chống đầu, giấu đi vẻ mặt tối tăm dưới bóng mành cửa, móng tay màu đỏ rượu gõ nhanh trên màn hình điện thoại:

"Sao cô ta lại có bằng cử nhân?"

"Cô chắc chắn là thật? Không phải cô ta photoshop ra chứ?" Đầu bên kia điện thoại lập tức trả lời.

Người trên bàn mất kiên nhẫn nhíu mày: "Nhân sự cố tình đến thẩm tra cô ta, không lừa được."

"Không thể nào. Rõ ràng năm đó chúng ta tra toàn bộ danh sách tốt nghiệp khóa chúng ta, hoàn toàn không có cô ta! Người cả chuyên ngành chúng ta đều biết cô ta không tham gia bảo vệ đồ án, ngay cả trên hệ thống giáo vụ cũng không có tên cô ta, làm sao có thể xảy ra nhầm lẫn?"

Sở Kiều ném điện thoại lên bàn, khoanh tay, vẻ mặt nham hiểm sa sầm.

***

Buổi tối, Thẩm Yến Lẫm tới đón Bùi Y đi ăn cơm.

"Anh đợi lâu rồi phải không?"

Bùi Y sợ anh chờ quá lâu, bước nhanh ra từ trong thang máy. Vạt áo khoác màu kem sượt qua cổ chân cô vẽ ra một đường cong vội vã. Khi đứng trước mặt anh, gương mặt trắng nõn nóng đến ửng hồng.

"Vừa tới."

Thẩm Yến Lẫm nhìn chú thỏ con vội vàng chạy về phía anh, khóe môi bất giác cong lên, xách ra cốc trà sữa từ sau lưng lắc lắc trước mặt cô, đắc ý tranh công: "Vẫn còn nóng."



Bùi Y nhận lấy cốc nhìn qua, kinh ngạc: "Anh đi xa vậy?"

"Ngay gần đơn vị bọn anh mới mở chi nhánh, còn không cần xếp hàng." Anh cầm lấy túi laptop trong tay cô, ôm vai cô đi đến bãi đậu xe: "Hôm nay em ăn gì rồi? Buổi trưa căng tin bọn anh phục vụ mì, anh chẳng được ăn no."

Bùi Y trêu chọc: "Cũng đâu phải tự phục vụ, anh không cần như vậy."

"Nếu là tự phục vụ thì anh đã bắt đầu nhịn ăn từ thứ sáu tuần trước." Thẩm Yến Lẫm mỉm cười, giơ tay bóp cằm cô: "Để em dìu anh vào rồi đỡ anh ra."

Cô mím môi cười, cố giãy ra: "Mất mặt lắm, em không đỡ được..."

"Ơ kìa, cảnh sát Thẩm, A Y, hai người đang định đi đâu hẹn hò đây?"

Âm thanh đột ngột vang lên khiến hai người đồng thời dừng bước. Thẩm Yến Lẫm vô thức quay đầu nhìn về phía nguồn âm, không chú ý tới ánh mắt người bên cạnh chợt lạnh đi.

Anh lịch sự trả lời: "Định đến đường Hoa Khê ăn cơm."

"Khéo quá, cửa hàng bạn tôi mới mở cũng ở bên đó." Sở Kiều đeo túi xách, cười tủm tỉm đứng trước mặt hai người: "Đúng lúc tôi cũng muốn qua đó. Có thể tiện đường đi nhờ xe của hai người không?"

Thẩm Yến Lẫm vô thức nhìn về phía Bùi Y, ánh mắt còn chưa chạm đến, giọng nói của cô đã vang lên rõ bên tai trước một bước: "Không tiện, ghế sau nhiều đồ lắm."

"Ôi dào, tôi còn chê cậu được chắc?" Đối phương thân mật vỗ vai Bùi Y, tiện thể khoác cánh tay cô, ngẩng đầu nhìn: "Nhiều đồ thế nào đi nữa cũng nhét được thêm tôi chứ? Đúng không cảnh sát Thẩm?"

Thẩm Yến Lẫm cười, không nói gì.

Sau hai lần trước tiếp xúc, ấn tượng của anh đối với người trước mặt không tốt lắm. Mặc dù anh cũng không thể nói chính xác cảm giác không tốt đó từ đâu ra, nhưng bản năng bài xích của giác quan cơ thể vô cùng rõ ràng.

Sắc mặt Bùi Y lạnh nhạt, không nhìn ra ác cảm, cũng không dòm ra khó xử: "Không chen được, tự cô bắt xe đi."

Sở Kiều vỗ nhẹ khuỷu tay cô, cười nũng nịu trách móc: "Tôi cũng đâu cướp ghế phụ của cậu, cậu keo kiệt như vậy làm gì?"

Bùi Y lười nghe cô ta thảo mai thảo quả, thẳng thừng giơ tay vẫy xe trên đường. Gần như là đồng thời, một chiếc xe taxi màu đỏ chở khách chầm chậm dừng lại trước mặt họ, đẩy cửa bước xuống lại là Diệp Minh Thanh, trông thấy mấy người họ cũng rất bất ngờ: "Mọi người muốn đi đâu đây? Ăn cơm không?"

Sở Kiều cất giọng ngọt ngào trước tiên, không biết còn tưởng là bọn họ mới cùng tổ: "Anh Diệp, đi công tác về muộn vậy vẫn phải đến công ty à?"

Thẩm Yến Lẫm nhìn sang với ánh mắt âm thầm dò xét.

Diệp Minh Thanh cũng chỉ quen sơ với cô ta, khách sáo trả lời: "Còn có chút việc."

Đối phương cong mắt cười trong sáng: "Vất vả quá. Hôm nay không có A Y ở cùng anh, chắc phải muộn hơn bình thường hai người ở cùng nhau ấy nhỉ?"

Thẩm Yến Lẫm im lặng nhìn Bùi Y. Vẻ mặt cô trông không rõ lắm, giơ tay ra hiệu tài xế taxi bình tĩnh chớ vội.

Diệp Minh Thanh không hiểu ý sâu xa trong lời nói của đối phương, hơi ngại ngùng tự giễu: "Ha ha... Bình thường hình tượng của tôi trong mắt người ta là loại bóc lột cấp dưới này sao?"

Anh ta chào hỏi Thẩm Yến Lẫm rồi quay sang Bùi Y: "Có một dự án mới, thứ hai nói."

Bùi Y gật đầu, lên tiếng nhắc nhở: "Bác tài chờ anh lâu rồi đấy, mau đi đi... Anh đi mở cửa giúp cô ta."

Thẩm Yến Lẫm xoay người mở cửa ghế sau của xe taxi. Rốt cuộc Sở Kiều cũng buông cánh tay cô ra, nụ cười bên môi đầy thâm ý: "Lần sau có cơ hội gặp rồi nói chuyện tiếp nhé, cảnh sát Thẩm."

Lái xe nghe đến sốt ruột, không chờ cửa xe đóng chặt đã đạp mạnh chân ga đi mất.

"Chúng ta đi thôi.".

Hai người im lặng đi về phía chiếc xe màu đen cách đó mấy mét. Bầu không khí vốn tốt đẹp bị cảm xúc riêng không rõ của mỗi người thay thế, âm thầm giằng co. Lúc đi đến trước xe, Thẩm Yến Lẫm dừng bước chân, giữ cửa xe quay đầu hỏi cô: "Vẫn đi sao?"



Bùi Y bình tĩnh hỏi lại: "Tại sao không đi?

Thẩm Yến Lẫm chăm chú nhìn cô chốc lát, trầm giọng nói: "Về nhà đi, anh xào sườn cho em."

Cô lại không cảm kích, dường như lúc này người tâm trạng khó chịu chính là anh: "Chẳng phải mấy ngày trước đã nói là đi ăn rồi sao, tại sao phải thay đổi kế hoạch ban đầu vì người không liên quan?"

"Cô ta không liên quan, nhưng anh cảm thấy bây giờ em không quá hào hứng."

"Em không sao."

Thẩm Yến Lẫm còn muốn nói nữa, cô đã vòng qua anh bước vào ghế lái. Cô bướng bỉnh, anh cũng hết cách, kéo cánh tay cô, bất đắc dĩ nói: "Anh lái."

Hai người thắt dây an toàn, ai nấy im lặng quay ra ngoài cửa sổ. Đến khi Bùi Y lấy lại tinh thần, nhận ra không đúng đường, xe đã gần về đến nhà.

Đã đến nước này, cô không muốn cãi nhau vô nghĩa với anh nữa. Sau khi lên tầng, một mình vùi trên ghế sô pha lướt điện thoại, mặc anh bận rộn trổ tài trong bếp.

Thẩm Yến Lẫm rửa rau thái rau xong, chiên xương sườn, thêm nước, đậy nắp nồi rồi trở ra phòng khách, rút điện thoại của cô đặt lên bàn, nhìn cô lại rơi vào trạng thái "pin yếu", cúi người nhéo mặt cô: "Đói không?"

Bùi Y mệt mỏi ngửa mặt lên: "Hơi hơi."

Anh lấy cốc trà sữa còn lại một nửa trên bàn, đau lòng dỗ dành: "Tủi thân cô tiên nhỏ nhà chúng ta rồi, ăn ít trân châu trước đi."

Bùi Y bị lời anh nói làm bật cười, cầm lấy hút một ngụm. Theo động tác của cô, hai má hơi hõm xuống rồi lại phồng lên, ngoan ngoãn như một em bé.

"Ngon không?" Thẩm Yến Lẫm ôm eo cô qua, trong tay trong lòng đều mềm mại.

Cô rất tự nhiên đưa ống hút đến bên môi anh, bên trên còn dính son môi và dấu răng mờ mờ của cô. Anh cúi đầu thử một ngụm, nhấm nháp, nhíu mày: "Sao chán thế?"

Bùi Y không nhịn được cười: "Chắc là sản phẩm mới, anh giẫm mìn rồi."

Thẩm Yến Lẫm hơi bực bội: "Đừng uống nữa, vứt đi. Lần sau anh lại mua cho em."

"Không sao." Bùi Y dựa vào vai anh, đưa ống hút vào miệng: "Em thấy cũng được."

Thẩm Yến Lẫm dựa vào ghế sô pha, yên lặng ôm người trong ngực. Trong căn phòng nhỏ yên tĩnh, mùi thơm xương sườn thoang thoảng dần đậm hơn. Anh ngẩn ngơ nhìn sang ánh đèn vạn nhà lần lượt sáng lên trên tòa đối diện, chợt có loại ảo giác tươi đẹp họ đã bầu bạn nửa đời.

Anh nắm chặt tay cô, mười ngón tay đan cài, giọng nói trầm trầm vang lên sau tai cô: "Y Y, anh có thể hỏi không?"

Màn đêm sau thu phân dài hơn. Cửa sổ sát đất phản chiếu hai bóng hình thân mật tình tứ.

Bùi Y cắn ống hút im lặng, hồi lâu sau, cụp mắt nói khẽ: "Người quan hệ không tốt hồi đại học."

Không đợi anh truy hỏi, cô lại bổ sung một câu: "Em cũng không biết vì sao."

Thẩm Yến Lẫm cuốn lấy ngón tay trong lòng bàn tay: "Ở công ty, cô ta khiến em rất phiền lòng?"

Người trong ngực không trả lời thẳng: "Em không muốn phiền lòng vì cô ta."

Đáp án đó chính là thừa nhận.

"Em đã nghĩ phải giải quyết thế nào chưa?" Anh lại nhỏ giọng hỏi.

Giọng nói cô rất hờ hững: "Chưa. Mặc kệ cô ta, em sẽ không để người khác ảnh hưởng cuộc sống của mình."



Thẩm Yến Lẫm chầm chậm vuốt ve từng đốt ngón tay thon dài của cô. Rất lâu sau mới từ tốn nói: "Chuyện của em muốn xử lý như thế nào cũng được, em cũng có thể kể với anh bất cứ lúc nào em muốn."

Cô không trả lời, chỉ có đầu ngón tay tựa bên chân hơi cong lên vì nhột.

"Không phải chỉ riêng chuyện hôm nay. Y Y, em có thể nói với anh tất cả chuyện không vui mà em gặp." Anh cầm tay cô lên khẽ hôn: "Nếu như vụ án của anh không có manh mối, không viết được báo cáo... Anh cũng sẽ tâm sự hết với em."

"Em không cần kìm nén cảm xúc của mình để giữ vẻ chín chắn. Ít nhất ở trước mặt anh."

Thẩm Yến Lẫm thấy cô lặng mặt mãi không nói, xoay người ôm cô dậy: "Được rồi, đi ăn cơm."

Cơ thể bất ngờ bay lên không, Bùi Y vô thức bám chặt vào bả vai người phía trước, mềm giọng phàn nàn: "Dép, dép rơi rồi!"

Thẩm Yến Lẫm cười hôn khóe môi cô: "Lát nữa ăn xong anh lại bế em ra."

Cô không phản bác được: "Anh không mệt à?"

Anh ung dung đứng đắn: "Trên người em anh có mệt bao giờ?"

"..."

Bùi Y che miệng anh, nhưng không ngăn được ý cười đậm trong mắt anh.

Thẩm Yến Lẫm thả người trong ngực xuống, nhìn cô cuộn tròn trên ghế thành một cục nho nhỏ, xấu hổ và giận dữ chà lòng bàn tay lên đầu gối, ý cười trong mắt càng nồng.

Anh quay người nhấc nắp nồi, hơi nóng nghi ngút, giọng nói của cô lọt vào tai xuyên qua hơi nước tỏa khắp: "Em muốn ăn cay."

"Ừ, biết rồi." Anh cưng chiều kéo dài âm cuối, gắp một miếng ra đĩa đặt xuống trước mặt cô: "Thử xem, đủ chưa?"

Cô bưng lên thổi thổi, cắn một miếng nhỏ, vừa xuýt xoa vừa gật đầu với anh.

Thẩm Yến Lẫm chống hai tay lên bàn, nhìn người trước mặt, im lặng nở nụ cười.

Kính trong phòng bếp nhỏ phủ kín một lớp hơi nước, mơ hồ phản chiếu khói lửa nhân gian sáng tỏ.

Mà anh, chỉ muốn cùng cô qua bao năm tháng.