Tục Trú

Chương 28: Đồng hồ



Lúc Thẩm Yến Lẫm về nhà đã gần rạng sáng.

Anh bước xuống từ trên xe, tay đút túi, đi rất chậm, giống như trước đó anh rời khỏi văn phòng, dựa vào bàn nhìn mấy bức ảnh mờ dán trên bảng trắng, chậm rãi hút hết nửa bao thuốc.

Tháng mười Vạn Châu đang là mùa hoa quế, khi đến con đường nhỏ dưới tầng càng rõ ràng hơn. Hương hoa ngọt thanh lùa vào trong phổi, hòa tan mùi khói ám trong lồng ngực anh, lại gợi lên ký ức ở hiện trường vụ án lúc chiều.

Anh mím môi thở dài một hơi, lặng mặt rảo bước đi vào hành lang.

Người trong nhà vẫn chưa ngủ.

Hình như cô cũng vừa về không lâu, quần áo chưa thay, trên mặt còn lớp trang điểm, nghe thấy tiếng động bèn mệt mỏi quay đầu lại từ trên ghế sô pha, nhìn anh không nói gì.

Thẩm Yến Lẫm im lặng cởi áo khoác, hồi lâu sau mới bình tĩnh hỏi: "Sao không đi tắm?"

"Vừa về." Giọng nói của cô rất nhẹ: "Buổi chiều có vài chuyện làm chậm tiến độ công việc."

Thẩm Yến Lẫm ngồi xuống bên cạnh cô, gật đầu không nói gì, một lát sau lại khẽ hỏi: "Hôm nay đỡ hơn chút nào chưa?"

Bùi Y im lặng nhìn góc mặt anh.

Anh đang hỏi về chuyện tối qua bị nhốt ở khách sạn, nhưng đến đêm nay trong lòng họ đều biết, cô đỡ hay không đỡ đều đã không phải vì chuyện tối qua.

Một lát sau, cô không trả lời mà hỏi lại: "Có tiến triển gì chưa?"

Thẩm Yến Lẫm ngước mắt. Đáy mắt người trước mặt trầm tĩnh sâu thẳm. Họ im lặng nhìn nhau trong một bầu không khí khó diễn tả, như thăm dò, như kiềm chế. Kiềm chế kích động truy hỏi căn nguyên, kiềm chế không chạm đến không gian vẫn luôn không muốn mở ra trong nội tâm người yêu.

"Vẫn chưa."

Cuối cùng, anh quay mặt vào ghế sô pha, giấu đi cảm xúc vốn có bằng giọng trầm trầm: "Khả năng ngày mai sẽ gọi em qua nói chuyện một chút."

"Em?"

Cô không quá kinh ngạc.

"Ừ."

Có lẽ cô lo rằng truy hỏi sẽ làm anh khó xử, yên lặng giây lát rồi trả lời rất bình tĩnh: "Được."

Người bên cạnh "ừ" một tiếng, đưa tay nắm chặt cổ tay cô, dùng lòng bàn tay cọ nhẹ, dường như đang mập mờ tỏ thái độ: "Ngày mai dành thời gian ăn trưa với nhau đi."

Đối phương trở tay nắm lại tay anh, như đang trấn an anh: "Em đi tắm trước."

Cô khom người nhặt dép lông bị đá vào gầm bàn, áo len màu bạc hà kiểu ngắn lộ ra một nửa thắt lưng theo động tác của cô, mịn màng trắng ngần.



Thẩm Yến Lẫm dựa vào ghế sô pha cụp mắt nhìn, trước mắt đột nhiên hiện ra dấu vết mập mờ trên tấm lưng trong bức ảnh. Tâm trạng đè nén cả buổi chiều lập tức bùng cháy, đến mức cổ họng anh nghẹn đắng, ma xui quỷ khiến đưa tay che lại.

Từ khi anh quen cô, hình như cô vẫn luôn gầy như vậy. Eo không to hơn bàn tay anh bao nhiêu, sống lưng nhô ra sẽ hơi cấn tay. Lúc hoan ái, anh thích một tay khống chế eo cô, nhìn cô trầm mê rung động khe khẽ, dễ dàng khơi dậy mọi suy nghĩ bạo ngược và ham muốn chiếm hữu tận sâu trong xương cốt anh.

Anh từng rất nhiều đêm lưu luyến để lại dấu vết trên tấm lưng trắng nõn kia, từ gáy đến eo, thân mật mãnh liệt, yêu thương điên cuồng, đó là thú vui riêng tư thuộc về một mình anh. Anh muốn mang cô cho cả thế giới thấy, lại keo kiệt muốn giấu cô đi. Anh chưa bao giờ tưởng tượng được, những dấu vết kia sẽ bị đem ra công khai trong một trường hợp như vậy.

Điều anh không thể tưởng tượng nổi hơn, lần này anh cũng là người đứng xem.

Người phía trước quay đầu, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu. Thẩm Yến Lẫm lấy lại tinh thần từ cơn ngẩn ngơ, kéo vạt áo cô xuống, trầm giọng nói: "Ngày mai mặc cái dài chút."

Bùi Y đáp lại một tiếng, đứng lên đi ra ban công. Cô kéo khăn tắm trên giá xuống, liếc mắt nhìn người trong phòng khách qua khung kính trước mặt. Anh đang nhìn bàn trang điểm của cô, vẻ mặt tối tăm.

Cô dời mắt, quay người đi vào phòng tắm.

Người trên ghế sô pha trầm mắt nhìn mấy chai nước hoa trên bàn. Một lúc lâu sau, tiếng nước vang lên, anh đứng dậy đi tới, cúi đầu cầm lấy một chai, mở nắp ra.

Khe hở cửa phòng tắm chậm rãi đóng chặt.

***

Hôm sau Bùi Y xin nghỉ.

Buổi sáng lúc Thẩm Yến Lẫm tỉnh dậy, cô vờ như vẫn còn ngủ say. Anh yên lặng ôm cô sau lưng một lúc rồi xuống giường rửa mặt. Cho đến khi nghe thấy anh nhẹ tay nhẹ chân đóng cửa phòng, người trên giường trở mình, mở to mắt.

Cô vô cảm nhìn chằm chằm trần nhà hồi lâu, vươn tay tìm điện thoại trên tủ đầu giường, mở website ra, chậm rãi gõ vào khung tìm kiếm: "Vụ án giết người liên hoàn 503 Giang Thành".

Giao diện lập tức chuyển hướng, những tiêu đề được tải lên mỗi cái một hấp dẫn hơn: "Tại sao một sinh viên bách khoa thiên tài trở thành kẻ cuồng sát", "Từ học sinh xuất sắc đến tội phạm giết người, sức ảnh hưởng của gia đình khủng khiếp thế nào", "Hắn giết liên hoàn sáu người trong bốn năm, cất giữ đồ vật tùy thân của nạn nhân, dùng nước hoa đánh dấu hiện trường, cuối cùng sa lưới pháp luật", "Nghi phạm Cố X trong vụ giết người liên hoàn chấn động Giang Thành mất tích hai năm, hiện tòa án tuyên bố tử vong"...

Bùi Y cụp mắt, lông mi phủ bóng đen lên gò má.

Hình ảnh trên màn hình là một khuôn mặt trẻ tuổi, khóe môi khẽ cong tùy ý, đôi mắt dài lộ ra khí khái hờ hững, khuôn mặt sáng sủa thanh tú chỉ thuộc về thiếu niên tuổi hai mươi, rất khó khiến người ta liên tưởng cậu ta đến kẻ cuồng sát biến thái, mà giống nhân vật nam chính trong tiểu thuyết tình cảm thời học sinh hơn, sự sắc sảo u tối giấu dưới bề ngoài tuấn tú.

Cô đối diện với cặp mặt kia qua màn hình hồi lâu, cuối cùng, xóa hết lịch sử tìm kiếm, tắt điện thoại ngồi dậy.

Cô rửa mặt, ăn sáng, dọn dẹp, đến gần trưa thì ra cửa.

Hôm nay Thẩm Yến Lẫm để xe lại cho cô. Cô lấy chìa khóa trong túi ra mở khóa xe, lúc khom người mở cửa xe, động tác đột ngột dừng lại giây lát.

Trên ghế lái đặt một hộp quà hình vuông màu đen, to bằng lòng bàn tay, bên trên thắt nơ con bướm màu trắng. Cô hơi sững người, trên khuôn mặt bình tĩnh cũng không kinh ngạc quá mức, ngồi vào mở hộp ra, bên trong là một chiếc smart watch vừa ra mắt tháng trước. Trong lúc ngẩn ngơ, cô nhớ tới đêm đó từ khách sạn trở về, vẻ mặt anh không tốt, mím môi không nói gì suốt, đến khi cô gượng tinh thần nói với anh mình thật sự không sao mấy lần, anh ngẩng mặt lên nhìn cô bất đắc dĩ hồi lâu, cuối cùng ôm cô, xoa mặt cô, nói muốn mua cho cô một chiếc đồng hồ trẻ em, đề phòng sau này cô lại đi lạc.

Bùi Y nắm chặt hộp, dựa vào tay lái, cúi mặt ngẩn người. Hồi lâu sau, cô nhắm mắt lại, thở dài một hơi.

Như đã đưa ra một quyết định quan trọng, lúc ngẩng mặt lên, vẻ thẫn thờ trong mắt đã hoàn toàn tan biến. Cô bình tĩnh khởi động xe, khuôn mặt dịu dàng chiếu lên kính chiếu hậu, đường nét tĩnh lặng mà sắc sảo.

Người đàn ông đối diện im lặng quan sát khí chất đối lập này trên người cô, sau khi thản nhiên dò xét, anh ta vươn tay ra: "Đội hình sự thành phố, Trần Khâm."

"Chào anh, cảnh sát Trần."

Sau khi chào hỏi xong, Bùi Y ngồi xuống. Chén trà trước mặt bốc lên hơi nóng, khiến khuôn mặt nghiêm túc của người đối diện có phần mờ mịt: "Hỏi cô mấy vấn đề đơn giản."

Bùi Y gật đầu: "Được."

"Cô và Sở Kiều có quan hệ thế nào?"

Cô lạnh nhạt đáp: "Hiện tại là đồng nghiệp, trước kia là bạn đại học."

"Trong công ty, cô và cô ấy gặp nhau nhiều không?"

"Không nhiều."

"Ở đại học thì sao?"

"Cũng không nhiều."



"Nói cách khác, cô và cô ấy quen biết rất lâu nhưng thực ra không thân, là như vậy phải không?"

"Đúng."

Đối phương nhìn cô một cái thật sâu, giây lát sau, tiếp tục đặt câu hỏi: "Khuya ngày hôm qua lúc một giờ sáng, cô ở đâu?"

"Ở nhà."

"Mấy giờ cô về nhà?"

"Khoảng mười hai giờ."

"Vậy trước đó cô đang làm gì?"

"Tôi ở khách sạn gần công ty, ăn cơm với khách hàng."

"Ai có thể làm chứng?"

"Đồng nghiệp của tôi."

"Toàn bộ quá trình đồng nghiệp của cô đều ở cùng với cô?"

Cô hơi ngừng lại: "Không phải."

Trần Khâm mở túi văn kiện bên tay ra, sau đó hỏi: "Từng thấy chiếc khăn lụa này chưa?"

Người trước mặt cúi đầu nhìn túi vật chứng anh ta đẩy tới, vẻ mặt không thể soi ra manh mối, trả lời lạnh nhạt và mơ hồ: "Hình như từng thấy."

Trần Khâm nhìn chằm chằm khuôn mặt cô: "Lúc nào? Ở đâu?"

"Hồi đại học." Ánh mắt cô đặt trên túi trên mặt bàn, giọng điệu không hề bối rối: "Đây chắc là khăn lụa của Sở Kiều."

Trần Khâm hơi nheo mắt, lời nói có hàm ý: "Trí nhớ của cô rất tốt."

Cô bình tĩnh đáp: "Tôi có một chiếc cùng kiểu của nhãn hiệu này."

"Vậy tại sao cô lập tức nhận ra đây là chiếc của cô ấy?"

"Bởi vì thêu bên dưới góc trái hình như là tên tiếng Anh của cô ấy."

Vẻ mặt người đàn ông không rõ, lấy ngón tay miết nhẹ mép túi vật chứng, lại hỏi: "Chiếc khăn lụa này của cô vẫn còn chứ?"

"Đây là kiểu dáng từ nhiều năm trước. Lúc chuyển đến Vạn Châu, tôi vứt đi rất nhiều thứ, chắc là không còn."

"Cô vừa mới nói cô và nạn nhân không thân?" Anh ta đột nhiên quay lại chủ đề.

"Phải."

"Thế nhưng trong điện thoại của cô ấy giữ hình của cô."

Đây là lần dừng lại lâu nhất từ khi cô vào phòng đến giờ, nhưng cũng không quá hai giây: "Hình gì?"

Trần Khâm không trả lời mà hỏi lại: "Cô đã từng có khúc mắc với nạn nhân?"

Người trước mặt bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt anh ta, đáy mắt sâu thẳm khó lường. Một lát sau, cô nhẹ nhàng trả lời: "Phải."

"Cụ thể là chuyện gì?"

Cô lại im lặng, hồi lâu sau mới đáp: "Bạo lực học đường."

Anh ta tiếp tục truy hỏi: "Cô là người bạo lực hay là người bị bạo lực?"

"Bị bạo lực."



"Là bởi vì sao?"

Phản ứng của cô bình thản nằm ngoài dự đoán: "Điều này anh nên đi hỏi người bạo lực."

Đối phương thoáng im lặng: "Lúc đó chuyện này nghiêm trọng đến mức độ nào?"

Trên mặt cô không thấy vẻ hồi ức đau khổ, chỉ có một nét lạnh nhạt hời hợt: "Người bạo lực bị trường đuổi học."

"Sở Kiều đóng vai trò gì trong chuyện này?"

"Cô ta không tham gia nhiều, không bị đuổi học, cũng không nhận xử phạt."

"Cô cảm thấy cô ấy cũng nên nhận trừng phạt, đúng không?" Người đàn ông đánh tráo khái niệm trong lời nói của cô.

"Không phải." Biểu cảm của cô hờ hững: "Tôi sẽ không sống mãi trong hận thù quá khứ."

"Cô đã hoàn toàn buông bỏ chuyện này?"

Câu trả lời của cô không thể bắt bẻ: "Không phải, chỉ là sẽ không có cảm xúc."

"Cho nên cô và cô ấy vẫn có thể hòa thuận trong công ty?"

"Ngoài mặt thì có thể."

"Gần đây công ty cô có một vài lời đồn liên quan đến cô và chuyện hồi đại học của cô." Đối phương cố ý dừng lại, cho cô thời gian phản ứng: "Cô có từng nghĩ những lời đồn này phát sinh như thế nào không?"

Cô không trả lời, anh ta bèn tiếp tục: "Cô có từng nghĩ bước tiếp theo sau những tin đồn này không?"

Cô im lặng nhìn người trước mặt.

Đối phương nhìn thẳng vào cô, cơ thể hơi nghiêng về phía cô, bày ra một tư thế chèn ép: "Cô biết trong tay cô ấy có thứ gây bất lợi cho cô, một khi lộ ra ánh sáng sẽ phá hỏng cuộc sống hiện tại của cô, khiến cô sợ hãi sẽ lâm vào hoàn cảnh quá khứ một lần nữa, tôi nói đúng không?"

Người bên kia bàn yên lặng nhìn anh ta, một lát sau, bỗng nhiên mỉm cười.

"Không đúng."

Trần Khâm hơi nhíu mày. Anh ta không quá ưa phản ứng này của cô, trong vẻ bình tĩnh có phần nhạo báng, khiến người ta nhất thời khó phân biệt được rốt cuộc ai đang khống chế cục diện.

"Toàn bộ lời đồn về tôi mà anh biết đều là giả." Bùi Y dựa vào sau ghế, giọng điệu nửa cười nửa không, khó nhìn ra cảm xúc chân thực: "Tôi không có lý do gì sợ hãi vì chuyện căn bản không tồn tại."

Trên đời này, thứ có thể làm cô sợ hãi thực sự chỉ có những điều chân thực từng xảy ra, giấu kín trong góc tối không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nuốt máu cô mà âm u sinh trưởng, bị cô cẩn thận ngụy trang giấu đi.

Mọi người quen gọi chung những thứ đó là bí mật. Những bí mật đó... là một Bùi Y khác.