Từng Bước Trộm Tâm

Chương 11: Nữ đầu bếp





     Tiếng Trọng Yên Nhi lẩm bẩm kéo Lưu Lê từ trong thất thần tỉnh táo lại. Nàng hoàn toàn không chú ý tới một loạt cử động bất thường kia của Trọng Yên Nhi, đưa tay lấy lại khăn lông trêи tay nàng, xoa xoa mắt hỏi: "Tiểu thư vừa nãy có nói gì sao?"
    "À... ân, ta, Tiểu Lê vừa rồi mải suy nghĩ gì đây? Thế nhưng không nghe lời ta nói sao?" Trọng Yên Nhi lúng túng trong chớp mắt lấy lại vẻ bình tĩnh, mặt không đổi sắc thở phào nhẹ nhõm.
     Trong đầu chợt lóe lên, nàng đột nhiên cầm tay phải Lưu Lê lên, giả vờ xem xét đường chỉ trong lòng bàn tay, âm nhu nói: "Trước kia ta có cùng vài vị tỷ tỷ trong lâu học qua coi chỉ tay, nhân tiện mua vui cho khách nhân, không bằng để ta nhìn qua xem mệnh ngươi như thế nào?"
    Lời nói thật tự nhiên, mắt Trọng Yên Nhi nhưng lại thủy chung nhìn đến nhẫn bạc trêи ngón giáp út của Lưu Lê. Trọng Yên Nhi từ đáy lòng phát ra một tia cười nhạo khinh thường chính bản thân mình, mình thế nhưng đến lúc này mới chú ý điểm này. Nghi ngờ không ngừng toát ra, Trọng Yên Nhi không rõ Lưu Lê vì sao lại dùng khổ nhục kế như vậy tiếp cận mình, càng không biết đến tột cùng thì nàng muốn gì từ mình. Suy nghĩ vòng vo trong đầu, cuối cùng vẫn là quyết định yên lặng theo dõi kịch hay, vở kịch mà người trước mặt dựng ra cho nàng, vở kịch nàng không biết hồi kết. Tiếp tục làm như chưa biết, mạo hiểm một chút vẫn là muốn xem nàng kia muốn làm gì.
     Không nhìn thấy biến hóa tựa như rất nhỏ trêи mặt Trọng Yên Nhi, Lưu Lê mắt cũng nhìn tới nhẫn bạc trêи ngón tay, ngẩn người rút tay về, nói: "Tiểu thư thật đúng là, ta không tin vào mấy thứ thần linh quỷ quái này. Vận mệnh của mình chính mình nắm giữ, không kẻ nào quyết định thay ta được. Nếu mọi chuyện quyết định theo ý mình, ít nhiều đến sau cùng cũng không hối hận."
    "Ha hả, lời Tiểu Lê nói cũng thật có lý đây." Trọng Yên Nhi cười nói đáp lại. Gió lạnh đầu thu thổi vào phòng qua cửa sổ mở, mang theo hơi lạnh cùng ánh mặt trời chiều bám lên người nàng, ở trêи người nàng phát ra một vòng ánh sáng nhẹ như hào quang phảng phất, gương mặt được tia nắng chiếu lên, xinh đẹp làm người ta hít thở không thông.
     "A... Thật là đẹp." Lưu Lê thì thầm cảm thán, không có bất kỳ ý nghĩ nào khác, chỉ là thuần túy ca ngợi mà thôi. Thưởng thức cái đẹp cũng là một loại tâm tình. Đáng tiếc vậy nhưng vào tai Trọng Yên Nhi lại có ý tứ khác. Chôn thân chốn phong trần này đã lâu, cũng đã từng vô số lần chứng kiến những vị tỷ muội kia vì tịch mịch cô độc mà tham luyến hơi ấm của nhau, nàng cũng có chút tiếp nhận những chuyện đó như chuyện không tránh khỏi. Cũng như mưa dầm thấm đất, Trọng Yên Nhi không khỏi vô ý đem lời khen chân thành kia của Lưu Lê vào phạm vi "tỏ tình không có hảo ý" kia.
    Mặt có chút nóng, lại hồi tưởng lại phản ứng Lưu Lê tối qua khi cởi áo cho nàng, Trọng Yên Nhi cảm thấy có chút không đúng. Nàng cúi đầu nhìn mấy sợi tóc bay trước ngực mình, nói với Lưu Lê: "Tiểu Lê hôm nay xuống phòng bếp giúp đỡ đi, hôm nay phòng bếp thiếu người." Thiếu người, đúng là thiếu người, nhưng cũng đâu cần thiết thêm người xuống giúp. Trọng Yên Nhi làm như vậy đơn giản là muốn tăng thêm khoảng cách, làm cho nàng cách xa mình chút, lại có thể tránh nghe mấy lời không muốn nghe từ miệng nàng. Thật là đẹp, thật là đẹp, nàng đương nhiên biết rõ dung mạo mình, chắc cần người khác nhắc mình rất đẹp đây?!
    "Ta đi ngay bây giờ sao?"
   "Phải. Tiện thể gọi Liễu Nhi tới đây, ngủ lâu như vậy ta vẫn đang đợi nàng tới chải đầu đây."
   "Nga, hiểu." Lưu Lê gật đầu, thực tế thì nàng rất muốn hỏi Trọng Yên Nhi, chẳng nhẽ ngươi vô dụng tới mức thiếu Liễu Nhi thì không thể tự mình chải đầu sao? Hay là do nàng sống sung sướng lâu đã quen, quên mất cách chải đầu a... Vấn đề ngu ngốc như vậy cuối cùng Lưu Lê vẫn là giữ trong lòng không hỏi ra, nàng cẩn thận đóng cửa phòng đi tới đánh thức Liễu Nhi đang ngủ say sưa, cùng nàng đi xuống nhà bếp. Bất quá khác nhau chính là, Liễu Nhi đi lấy điểm tâm cho Tiểu thư, còn nàng là xuống phòng bếp giúp việc.
   Đầu bếp chính ở Ôn hương lâu là một đại thẩm tuổi trung niên, trêи cổ vắt một cái khăn lông vô cùng bẩn, thỉnh thoảng lại dùng nó lau mồ hôi trêи trán. Lưu Lê không cần nhắc nhở cũng ngoan ngoãn tự mình ngồi xuống rửa đống bát đĩa sứ trong chậu gỗ, rồi lại lau khô xếp lên giá gỗ.
    Có thêm người giúp đỡ đại thẩm đầu bếp cũng dễ dàng hơn nhiều. Nàng đổ đống rau phải rửa vào trong một chậu gỗ đầy nước lạnh, không nói một lời đưa thẳng cho Lưu Lê. Lưu Lê cũng yên lặng chuyên tâm rửa sạch rau, cảm giác như lại trở về cuộc sống lưu lạc rất nhiều năm về trước.
    Khi đó có một lần nàng không hoàn thành được nhiệm vụ tổ chức giao phó, cấp trêи ra lệnh trừng phạt nàng, không cho phép nàng trở về, muốn nàng ở bên ngoài tự sinh tự diệt. Cũng chính là như vậy, Lưu Lê lúc đó đến xin làm ở một tiệm mì sợi cũ nát, cứ như vậy trải qua cuộc sống túng quẫn. Thỉnh thoảng lão bản lại tặng nàng vài câu hạ lưu làm nàng chết lặng, dù sao nàng vẫn là cắn răng chịu đựng, cho tới khi tổ chức tha bổng, khôi phục chức danh cho nàng.
   Thời gian bận rộn trôi qua rất nhanh, đến khi Lưu Lê rửa xong chậu bát đũa cuối cùng thì đại thẩm đã chuẩn bị xong cả bàn thức ăn hương vị ngũ sắc đầy đủ cho các cô nương Ôn Hương lâu. Một chén cơm rang nóng hổi được phủ bởi nấm hương cùng rau cỏ, thịt bao xung quanh được một bàn tay mập mạp đặt trước mặt Lưu Lê. Đại thẩm chà chà tay vào tấm khăn đeo trước bụng, hào sảng nói:" Mau ăn, cô nương giúp ta như thế chắc đã đói bụng rồi."
    "Đa tạ" Lưu Lê phản ứng chậm một chút, sau đó cười cười đưa tay bưng bát cơm lên mũi, cười nói: "Rất thơm a đại thẩm.
    "Ăn nhanh đi, thừa lúc đang còn nóng phải mau ăn đây." Đại thẩm xoay người bưng bát cơm của mình lên, bát cơm trừ có nấm cùng rau còn nó nước thịt thơm nồng. Nàng cầm ghế gỗ đặt xuống ngồi đối diện Lưu Lê, mắt híp lại từng miếng từng miếng đưa thức ăn vào miệng. Lưu Lê bộ dạng so với đại thẩm cũng không khá hơn chút nào, thức ăn ngon làm miệng nàng mở rộng, cũng không cần để ý xem khóe miệng có dính thức ăn hay không, không ngừng đưa thức ăn vào miệng.
   "Thiếu cơm không? Ăn chưa đủ mau đi lấy thêm." Đại thẩm thấy chén cơm lớn của Lưu Lê bắt đầu lộ đáy liền hỏi.
   "A... đã rất no rồi, bữa cơm này là bữa ngon nhất trong cuộc đời ta a đại thẩm. Đa tạ" Lưu Lê thỏa mãn lau miệng, nàng không nói láo, từ khi tới Tần triều tới giờ nàng cũng chưa từng được ăn một bữa cơm ngon. Bữa cơm này không chỉ thỏa mãn khẩu vị của nàng mà còn đem lại cho nàng cảm giác ấm áp. Cảm giác này nàng chưa từng có, chính là ăn một bữa cơm, tự như là của cha mẹ nấu cho. Lưu Lê đem chén của mình thả vào chậu gỗ, nhận lấy khăn đại thẩm đưa cho lau lau miệng.
   "Thật à đáng tiếc, nếu không phải bên mặt trái ngươi có vết thai ký xấu xí kia chẳng phải ngươi đã là một cô nương xinh đẹp sao. Lão thiên thật không công bằng, người tốt như vậy nếu xinh đẹp nữa hẳn là có thể gả cho một như ý lang quân rồi." Đại thẩm vừa nói vừa ngồi xuống trước mặt Lưu Lê nở nụ cười, hai con mắt híp lại thành hai đường chỉ nhỏ.
    "Ngài nói đùa, bộ dáng là cha mẹ cho, ta cũng đâu có cách nào. Vả lại ta cũng đã quen rồi, sao dám mong được gả cho một như ý lang quân." Lưu Lê cười nói, trong lòng khó hiểu, không phải mình vẽ ấn ký cả má phải sao, tại sao nàng chỉ nói má trái đây?
    "Cha mẹ cho chính là cha mẹ cho, nhưng chính mình cũng phải tự giúp mình đẹp hơn, không phải sao. Ngươi xem, các cô nương trong lâu chúng ta đều là nhờ son phấn bột nước cả, nếu ngươi tự chăm sóc bản thân, học bọn họ xức chi bôi phấn, ta thấy ngoại trừ Yên Nhi cô nương là thiên sinh lệ chất, hẳn là tất cả bọn họ đều tự nhiên không so được, chính là Ôn Hương lâu đây lại có thêm một mỹ nhân cạnh tranh cùng Hoa khôi a!"
     "A... Ha hả" Lưu Lê có chút khó hiểu, lại có chút tận hưởng lời khen, chẳng biết nói gì nữa đành cười trừ, cúi đầu tiếp tục uống trà.
    "Ai nha, ta nói như vậy ngươi cười cái gì, ta là muốn tốt cho ngươi. Đến đây, hiện tại phòng bếp cũng xong việc rồi, ngươi đi ra ngoài chọn mấy hộp phấn đi, yên chi này nọ nếu không có tiền ta cho ngươi mượn." Đại thẩm có lòng tốt móc ra bạc vụn từ trong khăn tay, cứng rắn kéo tay Lưu Lê, nói: "Nhanh đi, ngươi sao không biết tự yêu bản thân thế này a, mau mau đi."
     "Nhưng là ta... Ai, được rồi, ta đi đây." Lưu Lê đối với vị đầu bếp đại thẩm hảo tâm này cũng không tranh cãi nhiều, nàng vốn định nói nàng chẳng cần mấy loại son phấn bột nước này làm gì, nhưng vẫn là im lặng mà đi. Đi ra ngoài, không băng cầm tiền này mua mấy chuỗi mứt quả về cho đại thẩm, nếu còn thừa tiền trả lại cho nàng. Ân, ý này không tồi. Hơn nữa đi ra ngoài hóng gió, thả lỏng đầu óc một chút cũng tốt, nhân tiện còn qua gian hàng bên cạnh tô vẽ lại "dung nhan".
      Sau khi rời khỏi Ôn Hương lâu, Lưu Lê liền đi vào gian hàng son phấn bột nước bên cạnh. Nữ chưởng quỹ cùng mấy nha hoàn cung kính kêu một tiếng "Bang chủ". Ngồi trước bàn trang điểm, Lưu Lê cầm gương đồng soi lên mặt, phát hiện thấy phía bên phải mặt mực nhòa đi không nhẹ, không chừng đã lộ ra mặt thật.
     Nếu là như vậy... Lưu Lê vuốt má lâm vào trầm tư. Nàng không rõ là do trưa nay trong lúc nàng thất thần Trọng Yên Nhi đã lấy khăn lau mặt nàng, hay do vừa nãy giúp việc trong nhà bếp nước bắn lên làm trôi. Nàng cũng không xác định được Trọng Yên Nhi liệu có phải đã phát hiện ra màn lừa đảo này, biểu hiện của nàng hôm nay cùng với hôm qua vẫn như vậy, không khác nhau chút nào.
     Nhưng tại sao nàng ta lại bỗng nhiên đuổi mình xuống phòng bếp giúp việc đây? Lưu Lê nghĩ không ra đáp án, điều duy nhất nàng có thể làm bây giờ là thật nhanh lấy được Dạ Minh châu về tay, ngốc càng lâu càng lộ sơ hở, vẫn là đêm dài lắm mộng. Suy nghĩ một chút, Lưu Lê quyết định giữ nguyên gương mặt này, nếu như Trọng Yên Nhi đã sớm phát hiện mà vẫn giả vờ như chưa biết vậy mình giả bộ thêm cũng không có tác dụng gì, chi bằng mạo hiểm cùng nàng. Tối nay nàng chắc chắn sẽ thừa cơ đem Dạ Minh châu ra ngoài bằng được, biến mất khỏi Ôn Hương lâu, rời khỏi Trọng Yên Nhi.
    Đơn giản tô vẽ lại thai ký bên má trái, Lưu Lê còn chưa quên chuyện mua mứt quả cho đại thẩm. Dọc theo đường cái trở về chỗ bán mứt quả, Lưu Lê mới lấy chỗ bạc vụn mua lấy hai chuỗi đường hồ lô.
    Cách đó không xa truyền đến thanh âm nhốn nháo, Lưu Lê biết chắc là chuyện không tốt, nhưng dù sao cũng muốn biết nguyên nhân bèn bước theo dòng người đang đổ về phía thị phi. Bước nhanh dần chạy về phía trước, đến nơi nàng thấy một vòng đông đúc vây xem xung quanh, tựa như tất cả dân khu vực này đều đổ ra đây xem?! Nàng đứng vòng ngoài kiễng chân, vẫn là không có biện pháp biết được phía trong rốt cuộc là chuyện gì chuyện gì. Mất hứng bĩu môi rời đi, có lẽ cũng chỉ là vài vụ ẩu đả hay bán thân gì gì đó, vậy cũng đủ làm cho ngã tư yên bình tẻ nhạt này một phen náo động rồi.
    Vừa xoay người đi bỗng nghe thấy tiếng thét quen thuộc vang lên, tiếng thét khẩn thiết chói tai, át đi thanh âm ồn ào của đám đông: "Giúp a! Mấy người mau giúp a! Xin cứu tiểu thư ta..."
    Lưu Lê đang quay người về thắt lưng liền khựng lại, đầu óc trống rỗng: "Đây... đây, không phải tiếng Liễu Nhi sao?"