Tuyệt Thế Thần Trộm: Phế Vật Thất Tiểu Thư

Chương 17



Không phải giờ ăn trưa, cũng không phải tới giờ thư viện đóng cửa, không có người đi tới đi lui. Giờ này phút này, nơi cầu thang chỉ có Lâm Tây và Giang Tục giằng co như vậy.

Mắt nhìn thẳng, Lâm Tây thậm chí có thể nhìn thẳng vào bên trong đôi mắt đen láy của Giang Tục, nhìn đến mức bản thân nháy mắt như đã hóa đá.

Trên lưng còn có hơi ấm nơi lòng bàn tay của Giang Tục, nơi bị anh chạm vào, giống như có có ngọn lửa nhóm lên. Lâm tây động cũng không dám động. Cũng không biết là như thế nào, trái tim đập bang bang, phảng phất như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Giang Tục thấy lâm tây không nói câu nào nữa, hơi nhíu nhíu mày: "Không muốn nói chuyện nữa sao?"

Lâm Tây ngây ra như phỗng, rốt cục bị câu nói của anh làm tỉnh lại. Lý trí trở về đại não, càng thêm cảm thấy tình cảnh trước mắt làm cho người ta xấu hổ. Trên mặt Lâm Tây nháy mắt đỏ giống như cà chua chín.

Lâm Tây là kiểu người càng xấu hổ, lại càng sẽ dùng từ ngữ ác liệt để nói chuyện.

"Sao đột nhiên anh làm..." Lâm Tây chỉ vào chóp mũi Giang Tục, nói không nên lời từ "Ôm", ngược lại hung tợn nói: "Anh đang làm gì! Anh có ý gì?"

Giang Tục nhíu mày, làm ra dáng vẻ vô tội: "Không phải em nói, là tôi lấy lỗ mũi nhìn em sao?"

Gương mặt trắng nõn của Lâm Tây bỗng chốc đỏ bừng, cô chống nạnh đứng trên bậc thang, cuối cùng tức giận chỉ vào Giang Tục, nói chuyện cũng lắp bắp luôn rồi.

"Anh anh anh anh anh... Đồ lưu manh!"

...

Lâm Tây thật sự là càng nghĩ càng giận, một đường mắng thô tục, từ thư viện về phòng ngủ.

Giang Tục này, thật là chó hình người mà, sao với người khác luôn thích động tay động chân? Này có phải chính là mặt người dạ thú trong truyền thuyết không?

Rõ ràng đã đi rất xa, trong đầu Lâm Tây vẫn không tránh được nhớ lại dáng vẻ anh nhìn chằm chằm vào cô, nhịn không được lại đỏ mặt

Mặc kệ dù cho cô đã bao nhiêu tuổi rồi, nhưng trong lòng vẫn còn là một người rất thuần khiết. Không thể không nói, chưa từng yêu đương, thật sự là một loại khuyết điểm. Dựa vào quá gần một người con trai, tận sâu trong trái tim cô, một chút cũng không thể bình tĩnh được.

Trong trí nhớ, kinh nghiệm gần gũi với một người khác giới như vậy, giống như đều là cùng với Giang Tục. Lâm Tây với anh coi như là có nghiệt duyên rồi.

Lại nhớ tới kỷ niệm ngày thành lập trường đười trước, tăng hai được tổ chức ở một khách sạn của Giang Tục, bởi vì luôn luôn có khách, mấy quản lý đều tìm anh, anh luôn luôn phải ra ra vào vào. Tất cả mọi người đều đã ra ngoài xã hội, đối với cái này cũng đều hiểu, anh luôn luôn tất bật, lâm tây cũng không chú ý đến anh.

Sau khi phát hiện Hàn Sâm là gay, cả người Lâm Tây đều hỏng mất rồi.

Mười năm, chỉ có mấy lần cơ hội cùng Hàn Sâm gặp mặt, mỗi lần bên người hắn đều có mỗi kiểu con gái khác nhau, thật vất vả bên người hắn không có ai, lại bị đàn ông giành lấy.

Tình cảm thầm mến này của cô quả thật là sai lầm của vận mệnh mà.

Từ toilet trở về, toàn bộ người Lâm Tây đã bị đánh tan hoàn toàn rồi.

Xa cách nhiều năm, các sinh viên tụ họp với nhau, cũng là dáng vẻ hành vi phóng đãng. Mọi người càng chơi càng lớn, chơi trò chơi cũng thập phần thú vị, ai thua, ai phải qua thân cận với đối tượng năm đó đã từng thích.

Lâm Tây ngây ngốc nhìn hết thảy trước mắt, nghĩ rằng, trách không được có câu nói "Bạn học tụ hội, chia rẽ một đôi lại một đôi", một đám kết hôn thì kết hôn, có đối tượng thì có đối tượng, thừa dịp đang chơi trò chơi làm xằng làm bậy, hoàn toàn là không có ý tốt.

Lâm Tây không muốn tham dự vào trò chơi này, ngồi vào một bên quyết định phải say một trận. Lâm Tây một ly lại một ly uống rượu, uống đến mức cả người đều có chút mơ hồ thần trí.

Trong phòng tiệc mở một ca khúc cũ, từng bài lại từng bài, Lâm Tây nghe có chút nhớ nhung mà rơi lệ. Thanh xuân của cô, cư nhiên trải qua trống rỗng đến vậy, rõ ràng cái gì cô đều cũng chưa từng làm qua.

Lau mắt, Lâm Tây cảm giác được một trận mệt mỏi đánh úp, nhắm mắt lại ngủ một lát.

Bên tai là âm thanh huyên náo cười đùa của mọi người, trong mơ màng, Lâm Tây cảm giác được có người cúi đầu sát vào cô, hơi thở ấm áp của người nọ phảng phất lướt qua trán Lâm Tây.

Một bàn tay ấm áp vỗ nhẹ trên mặt Lâm Tây: "Lâm Tây? Lâm Tây?"

Lâm Tây mở mắt ra, thấy đôi mắt trắng đen rõ ràng của Giang Tục gần sát. Lông mi của anh rất dài, con người rất đen, mũi cao ngất, trên sống mũi còn có một khớp xương nho nhỏ.

Dưới tác dụng của cồn, Lâm Tây mơ mơ màng màng, cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng là Giang Tục, thấy Lâm Tây tỉnh lại, giống như thấy bị dính một thứ gì như vết bẩn, rất nhanh văng ra.

Anh trầm mặc trở lại vị trí bên cạnh lâm tây, vẫn thế ngồi nghiêm chỉnh. Áo khoác tây trang đen đã bị anh cởi ra, chỉ mặc áo sơmi trắng, hai tay áo vén lên, mày cau chặt nhìn cô.

Lâm Tây say đến mơ mơ màng màng, hỏi anh: "Sao anh lại trốn sang đây rồi hả? Anh chơi thua sao?"

Giang Tục sửng sốt một chút.

"Có phải bọn họ cũng muốn anh đến thân cận với người anh thích không?"

"Hả?"

Lâm Tây cười, đặc biệt hào sảng nói: "Nếu không tôi cho anh thân một chút? Dù sao chúng ta đều không có người trong lòng." Nói xong, tự giễu rồi cười khanh khách.

Ngày đó, Giang Tục cũng là dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm vào cô, trong men say mông lung, Lâm Tây thấy bóng dáng của mình trong đôi mắt Giang Tục.

Giang Tục sắc mặt lạnh lùng, không hề nghĩ ngợi, ngoắt môi một cái.

"Không cần."

"..."

Lâm Tây nhớ lại đoạn hồi ức này, cũng là cảm thấy là ngày chó chết gì rồi. Cô có ý tốt giải vây cho anh ta, tên họ Giang này, muốn bị ghét bỏ vậy hả?!

Đều đã ba mươi tuổi còn không đối tượng, anh ta còn né ra cái gì chứ?

******

Ban ngày thời tiết quang đãng, ban đêm đầy sao, ánh trăng sáng treo cao, các vì sao vây quanh ánh trăng, sắp xếp như vậy làm bầu trời thêm hoa mỹ.

Đi trên đường, nhìn cảnh đẹp, bước chân cũng nhịn không được chậm thêm vài phần.

Khi Giang Tục trở về phòng ngủ đã gần đến mười giờ, bị Lâm Tây làm chậm lâu như vậy, làm lúc anh quay lại phòng thí nghiệm, còn bị nhóm bạn học oán giận   hai câu.

Bạn cùng phòng đều đang ai bận việc nấy, chỉ có Lâm Minh Vũ, vừa không học tập, cũng không rửa mặt.

Giang Tục đổi giày, anh đá dép Giang Tục qua; Giang Tục muốn ngồi, anh lấy ghế dưới bàn qua cho Giang Tục; Giang Tục muốn đi toilet, anh cũng ở một bên, Giang Tục đứng không nhúc nhích, nhịn không được quay đầu liếc mắt nhìn anh: "Có phải cậu còn muốn giúp gì tôi đi vệ sinh nữa hả?"

Lâm Minh Vũ kinh hãi, chạy khỏi toilet.

Giang Tục rửa tay trên bồn rửa, Lâm Minh Vũ đứng chờ; Giang Tục trở về chỗ ngồi, Lâm Minh Vũ như là bệnh vảy nến đi theo anh, anh nhịn không được nhíu nhíu mày: "Đến cùng là cậu muốn làm gì?"

Lâm Minh Vũ chạy nhanh qua ghế dựa, ngồi vào cạnh Giang Tục, một mặt u sầu: "Giang Tục, cậu nhanh giúp tôi phân tích chuyện này."

Giang Tục mở máy tính ra, cũng không quay đầu lại: "Nói."

"Gần đây tôi hẹn Tiểu Khả, cô ấy đều không ra, cậu nói cô ấy vậy là sao?"

Thấy là vấn đề tình cảm, Giang Tục quay đầu đồng tình nhìn Lâm Minh Vũ một cái: "Ngại quá, loại chuyện này, tôi cũng không am hiểu."

"Đừng mà, cậu cũng không quản, tôi cũng không còn ai để hỏi nữa rồi!"

Giang Tục nhẹ thở dài một hơi, muốn nói lời cự tuyệt, bị Lâm Minh Vũ đau khổ thỉnh cầu kéo trở về.

"Nói đi, hai người xảy ra vấn đề gì?"

"Tôi cảm giác giống như Tiểu Khả cố ý tránh tôi. Tôi hẹn cô ấy, cô ấy khôngra, đến phòng ngủ chờ cô ấy, cô ấy nói hai câu lại muốn đi." Lâm Minh Vũ biểu cảm có chút thống khổ: "Cậu nói cô ấy vậy là sao?"

Giang Tục mở một tập tài liệu ra, thập phân lý trí trả lời: "Muốn chia tay thôi."

"Không thể nào - -" Lâm Minh Vũ kích động.

Lâm Minh Vũ hét một tiếng bên tai Giang Tục, Giang Tục đang xem luận văn, nhịn không được nhíu nhíu mày: "Nếu không mua chút quà đưa qua, không phải con gái đều thích như vậy sao?"

Lâm Minh Vũ một mặt rối rắm: "Tôi nên đưa cái gì mới tốt đây?"

Giang Tục kéo chuột máy tính, thản nhiên nói: "Sở thích của nữ sinh đều giống nhau, tham khảo người bên cạnh."

Lâm Minh Vũ buồn chết: "Bên người tôi nào có nữ sinh có thể tham khảo chứ, chỉ có một mình Tiểu Khả." Nói xong, đột nhiên vỗ đùi: "Lâm Tây?" Nhắc tới tên Lâm Tây, nháy mắt anh lại uể oải xuống: "Lâm Tây không được, Lâm Tây hoàn toàn chính là nam sinh!"

Giang Tục nhìn Lâm Minh Vũ lầm bầm lầu bầu như vậy, khóe miệng giật giật: "Nếu không đưa động vật nhỏ, nữ sinh không phải đều thích vậy sao?"

"Cậu nói đưa thú nuôi?" Anh nghĩ nghĩ lại không xác định: "Tôi không biết Tiểu Khả có thích thú cưng không, chưa nghe cô ấy nói qua."

"Con gái đều thích." Giang Tục buông chuột, xoay người lại, liếc mắt nhìn Lâm Minh Vũ một cái: "Em gái cậu cũng nuôi thỏ đấy."

"Cậu nói Lâm Tây?" Lâm Minh Vũ kinh dị nhìn Giang Tục: "Đúng là con bé nuôi thỏ, nhưng căn bản là con bé không thích!" Lâm Minh Vũ càng nói biểu cảm càng khoa trương: "Tôi kém chút nửa là tin cậu, cậu cư nhiên lấy Lâm Tây làm ví dụ, con bé đó thì tính là con gái gì chứ?"

Giang Tục trầm mặc vài giây, mày nhẹ nhàng nhíu lại: "Cô ấy không thích, thì sao lại nuôi?"

"Bởi vì con bé thích ăn thịt thỏ xào cay, nuôi chính là để chuẩn bị ăn."

"..." Giang Tục còn có chút không tin: "Sao lúc con thỏ chết, cô ấy lại khóc thương tâm như vậy?"

Lâm Minh Vũ một mặt biểu cảm "Thiên tài cũng sẽ mờ mắt" nhìn Giang Tục, cuối cùng phá vỡ tưởng tượng tốt đẹp trong đầu Giang Tục: "Bởi vì con thỏ còn chưa có nuôi lớn đã chết, chết thì không thể ăn nữa rồi!"

"..."

Lâm Minh Vũ chỉ biết là Lâm Tây từng nuôi thỏ, lại không biết con thỏ Lâm Tây nuôi, vốn là của Giang Tục.

Có nữ sinh thích Giang Tục, nhờ Lâm Tây đưa một con thỏ cho Giang Tục. Vật nhỏ này, thật sự là làm anh hết đường xoay xở.

Lâm Tây thay người trả lại, cũng không lập tức đi, chính là hai tay chắp sau lưng, hơi hơi nghiêng đầu nhìn Giang Tục.

Cô mở đôi mắt to tròn, dè dặt cẩn trọng hỏi Giang Tục: "Cái kia, nếu anh không muốn, có thể tặng cho em hay không?"

Cô đi về phía trước một bước, mái tóc xoăn tự nhiên, bị cô cột cao lên thành tóc đuôi ngựa, dưới ánh mặt trời, có mấy sợi tóc mai hai bên màu vàng cam xõa xuống, chói lọi, làm cho người ta hoảng hốt.

Giang Tục còn đang sững sờ, cô mím môi cười cười, tràn ngập vẻ làm nũng của thiếu nữ, cô nói: "Em thích nhất là thỏ con."

...

Lúc trước chính là như vậy mà lừa được con thỏ, cũng như vậy nghiêm túc nuôi một trận, cũng không nghĩ là vì lý do này.

Cô nhóc lừa đảo.

Giang Tục nhớ đi nhớ lại, khóe miệng gợi lên một độ cong.

Lâm Minh Vũ còn đang nói lảm nhảm, vừa thấy Giang Tục nở nụ cười, nhịn không được trương bộ mặt oán giận: "Tôi đã thống khổ như vậy rồi, cậu còn cười? Giang Tục cậu còn là người không?"

Giang Tục ho hai tiếng, thanh thanh cổ họng.

"Không phải.” Trả lời lại.

Tác giả có chuyện muốn nói:  Đạo diễn Đồ: Sao có thể ăn thịt thỏ, thỏ con đáng yêu như vậy.

Lâm Tây: Thỏ đáng yêu như vậy, không ăn, thật xin lỗi nó rồi!

Giang Tục:... Tôi đến cùng là mù quáng đến thế nào đây?

*****

Giang Tục cũng có một ngày chó cắn. Cho rằng Lâm Tây yêu thích thỏ con như yêu em gái. Kết quả…. Ha ha ha ha ha!