Uông Xưởng Công

Chương 8: Quá yếu đuối



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

chapter content
chapter content
Kế thị thì đang im lặng ngồi ngay trước Diệp Tuy và Diệp Hướng Ngu

Có lẽ bởi lễ Phật đã nhiều năm nên khuôn mặt Kế thị rất hiền hậu ôn hòa

Nhưng kỳ lạ là ánh mắt bà không hề bình yên thanh thản, mà lại mang vẻ sợ hãi rụt rè

Diệp Tuy lặng lẽ quan sát bà nội mình, và nhận ra bà còn trẻ hơn mình tưởng.

Thật sự thì Diệp Tuy không nhớ dáng vẻ của bà nội mình lắm

Khi xưa, nàng vô cùng căm ghét người bà nội hèn nhát này, gần như chẳng mấy khi tới Phật đường

Hồi ấy, nàng luôn cảm thấy bà nội làm liên lụy đến cha mẹ, mỗi lần đến Phật đường thỉnh an bà, nàng đều rất miễn cưỡng

Thậm chí nàng còn cố tình giả3vờ ốm để tránh phải tới đây..

Sau đó, vì sao bà nội qua đời? Nàng hoàn toàn không có ấn tượng

Có lẽ giống những người họ Diệp khác, bà đã bị vùi thây trong trận hỏa hoạn lớn kia

Thật ra, Diệp Tuy không có nhiều tình cảm với người bà này, dù có sống thêm một kiếp cũng vẫn vậy

Bây giờ nàng đang nhìn Kế thị bằng ánh mắt của lão thái quân nhà họ Cố, càng nhìn càng thấy Kế thị sống đến hồ đồ, suốt đời ba phải, đến nỗi khiến phần lớn con cháu phải chết oan chết uổng

Tuy Kế thị là bà nội ruột của mình, song Diệp Tuy cũng không muốn quá gần gũi thân thiết

Nhưng hiện tại, vì anh trai mà nàng không thể không đến đây, còn1cố ý lôi kéo anh trai đi cùng

Có thể thấy Kế thị rất vui với sự xuất hiện của hai anh em Diệp Tuy, nhưng tính cách bà trời sinh đã nhút nhát, không biết nên nói gì cho phải

Diệp Tuy cũng không trông chờ người bà luôn kiệm lời này sẽ cất tiếng trước, sau khi thỉnh an xong, nàng liền tiếp lời: “Bà nội, hai ngày nữa Ngu huynh sẽ tham gia kỳ thi vào Nghi Loan Vệ

Nghi Loan Vệ chính là ngự tiền thị vệ, không phải nơi người bình thường có thể thi vào đâu ạ

Huynh ấy lợi hại quá phải không ạ...”

Nàng nói luôn miệng không ngừng, nhưng nhấn nhá chữ hết sức rõ ràng, đủ để Kế thị nghe rõ

Vả lại, nàng miêu tả cực kỳ chi tiết8và sống động, không biết từ lúc nào Kế thị đã hiểu Nghi Loan Vệ là gì, quan trọng đến nhường nào.

Bà vui mừng nhìn Diệp Hướng Ngu, run run miệng, cuối cùng cũng nói một câu: “Ngu ca nhi..

thật giỏi.”

Diệp Hướng Ngu vội đáp: “Bà nội quá khen, cháu trai thật sự xấu hổ.”

Dứt lời, Diệp Hướng Ngu không thể không hướng mắt nhìn Diệp Tuy, ít nhiều đã có suy đoán trong lòng

A Ninh ở trước mặt bà nội nhắc đi nhắc lại về Nghi Loan Về thế này, chẳng lẽ là...

Ngẫm nghĩ, rồi Diệp Hướng Ngu cũng cười nói: “Bà nội, cháu còn chưa được gặp Nghi Loan Về đâu

Nghe nói mỗi người trong số họ đều có bản lĩnh hơn người, toàn là người kiệt xuất

Cháu quả thực rất khâm9phục họ...” Trong giọng nói của Diệp Hướng Ngu đầy kính phục và ngưỡng mộ

Khi nói chuyện, hai mắt hắn tỏa sáng lấp lánh, ai nấy đều thấy được hắn vô cùng mong ngóng được vào Nghi Loan Vệ

Diệp Tuy hơi cúi đầu, thầm nghĩ: Anh trai đúng là thông minh lanh lợi, không những biết mình muốn làm gì, mà còn phối hợp không chê vào đâu được

Nếu huynh ấy không thể vào Nghi Loan Về thì đây nhất định là tổn thất của nước nhà!

Trong lúc Diệp Hướng Ngu nói chuyện thì ma ma được Chu thị tín dụng là Tùng ma ma cũng đến Phật đường.

Không thể không nói, Chu thị quản việc nhà khá là chu toàn

Dù Đại phòng với Tam phòng bất hòa, nhưng đôi khi Chu thị vẫn7đưa đồ sang cho Phật đường bên này, thỉnh thoảng còn đích thân đến thăm Kế thị, làm tròn lễ nghĩa bổn phận của một người con dâu.

Về phương diện này, Chu thị không có bất cứ chỗ nào đáng chê trách

Thấy Tùng ma ma tới, gia nhân trong Phật đường tíu tít mời bà ta vào, còn tươi cười nịnh nọt

Tùng ma ma là cánh tay đắc lực bên cạnh Đại phu nhân, nếu lấy được lòng bà ta thì không chừng có thể rời khỏi nơi Phật đường quỷ quái này

Tùng ma ma rõ mười mươi bụng dạ đám gia nhân này, nhưng bà ta căn bản chẳng buồn để bụng đến

Bà ta cười giả lả, bước vào phòng khách trong Phật đường, hai mắt tức thì nheo lại.

Sao Ngũ thiếu gia với Lục cô nương lại ở đây? Trùng hợp thế..

Trong lòng Tùng ma ma nhất thời có cảm giác không hay, tuy nhiên ngoài mặt vẫn kính cẩn nói: “Nô tỳ thỉnh an lão phu nhân, diện kiến Ngũ thiếu gia, diện kiến Lục cô nương.” Kế thị vẫn giữ bộ dạng sợ sệt ấy, còn Diệp Hướng Ngu và Diệp Tuy thì khẽ gật đầu

Tùng ma ma vốn định đợi hai anh em Diệp Tuy rời đi mới nói lại ý của Chu thị

Nhưng bà ta vừa hành lễ xong, đã nghe thấy Diệp Tuy hỏi: “Tùng ma ma có việc gì quan trọng à? Vậy bà cứ bẩm báo trước đi, lát nữa bọn ta cùng đọc kinh với bà nội sau.” Diệp Tuy dĩ nhiên biết lý do Tùng ma ma đến đây, nhưng lại một mực muốn ở lại để nghe.

Tùng ma ma cứ đứngira, lấp liếm: “Nô tỳ cũng không có chuyện gì gấp...” Bà ta còn chưa nói hết câu thì đã bị Diệp Hướng Ngu ngắt lời: “Nếu đã không có chuyện gì thì lui xuống đi

Bọn ta còn nhiều điều muốn nói với bà nội.” Diệp Hướng Ngu tỏ vẻ uy nghiêm giống như đang có việc thật

Với địa vị Ngũ thiếu gia nhà họ Diệp của Diệp Hướng Ngu, cho dù Tùng ma ma được Chu thị coi trọng đi chăng nữa thì bà ta cũng không dám tỏ ra bất kính.

Bị hai anh em Diệp Tuy trước sau lần lượt chặn họng, Tùng ma ma nghẹn giọng, đành đáp: “..

Nô tỳ vâng theo ý của Đại phu nhân, mang điểm tâm qua cho lão phu nhân.” Nghe vậy, sắc mặt Diệp Tuy hơi thay đổi, tỏ vẻ khó hiểu nói: “Hóa ra là điểm tâm à? Ta nghe nói điểm tâm trong nhà đều dùng mỡ lợn để làm, bà nội ăn được ạ?” “Bà nội thành tâm lễ Phật đương nhiên không thể ăn điểm tâm làm từ mỡ lợn rồi

Bà nội, cháu nói đúng chứ ạ?” Diệp Hướng Ngu lập tức tiếp lời.

Vừa nghe Diệp Hướng Ngu nói thế, Kế thị gật đầu theo bản năng.

Hóa ra điểm tâm trong phủ đều được làm từ mỡ lợn? Vậy mà trước kia bà không hề hay biết!

Tùng ma ma cũng không rõ thực hư chuyện này, ai lại quan tâm điểm tâm làm từ mỡ gì chứ? Bà ta toan mở miệng giải thích thì thấy Diệp Tuy liếc mắt nhìn mình.

Ánh mắt ấy sao lại đáng sợ như vậy, trong mắt đầy thù địch và sát khí, làm Tùng ma ma cảm thấy như có thứ gì đó kề lên cổ

Bà ta thầm hoảng loạn, lại không giải thích được câu nào, đành mang những món điểm tâm ấy ra về

Sau khi bà ta đi, hai anh em Diệp Tuy cũng xin cáo lui rồi cùng nhau rời khỏi Phật đường.

Sau khi ra ngoài, Diệp Hướng Ngu mới dừng bước, nói với giọng bất lực: “A Ninh, bà nội là người nhát gan, muội tội gì phải tính kế với bà chứ?” Tuy bất đắc dĩ, nhưng Diệp Hướng Ngu cũng hiểu phần nào

Từ đầu chí cuối, hắn biết rõ em gái mình tính làm gì, nếu không đã chẳng phối hợp ăn ý như thế.

Diệp Tuy đã cố tình dẫn anh trai mình đến Phật đường, nên càng không hề có ý định giấu giếm

Nàng cười nhạt, đáp: “Mà, người tính kế với bà nội không phải là muội nhé.” Người tính kế thực sự là Chu thị của Đại phòng

Nếu không, sao lại có những món điểm tâm kia?

Nếu Chu thị đã đưa đồ đến Phật đường thì hẳn đã tính sẽ lợi dụng bà nội nàng rồi

Chẳng phải sự nhu nhược của bà nội chính là vũ khí hoàn hảo để đối phó với Tam phòng sao?

Tâm tình con người có giới hạn, ai cũng có lúc yếu đuối

Ngày trước, nàng ở nhà họ Cổ tại Nam Bình, sau khi biết nhà họ Diệp xảy ra chuyện nàng cũng chỉ biết khóc lóc, nhưng nào có ích gì? Con người có thể yếu đuối nhưng không thể cứ tiếp tục mềm như quả hồng mãi được, càng không thể hồ đồ mà biến thành quân cờ cho kẻ khác

Bằng không, cũng chỉ khiến người thân thêm đau đớn, kẻ thù thêm vui vẻ mà thôi

Lần này không lợi dụng được bà nội, Chu thì chắc chắn không thể để yên, chẳng biết tiếp theo còn trò gì nữa đây?