Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng

Chương 135: 135




Cố tiên sinh rõ ràng đã mất bình tĩnh, ông khẩn trương nhìn Cố Đàm Dữ, sắc mặt ngưng trọng, hỏi lại lần nữa, "Con không có gạt ta?"
Không phải ông không tin Cố Đàm Dữ, nhưng mà đứa nhỏ này từ trước đến nay chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu, rất nhiều chuyện cứ thích chôn dưới đáy lòng, nửa chữ cũng không nói.

Cộng thêm việc tinh thần lực bị hao tổn không dễ dàng trị liệu, Nguyễn Đường lại trông có vẻ không giống như là nhân ngư cường đại.
Cố Đàm Dữ lắc đầu, sắc mặt bình tĩnh, giọng điệu không thay đổi, "Cha, là thật."
"Nếu không tin, ngài có thể kiểm tra thử."
Lúc trước khi Cố Đàm Dữ xảy ra chuyện, Cố tiên sinh đã mua về nhà một bộ thiết bị kiểm tra tinh thần lực, bây giờ vừa lúc dùng được.
Bàn tay Cố tiên sinh hơi hơi run rẩy, ông gật đầu nói, "Ta khởi động máy, con đưa tinh thần lực của mình vào."
Ông ra khỏi thư phòng lấy thiết bị vào đặt trước mặt Cố Đàm Dữ, mở hệ thống kiểm tra đo lường, Cố Đàm Dữ cùng lúc đó đưa từng chút từng chút tinh thần lực của mình vào.

Chờ đến khi tinh thần lực đưa vào đã đến cực hạn hắn có thể thừa nhận, hắn dừng động tác, nhăn mày lại.
Trên thiết bị kiểm tra đo lường, kim đồng hồ vững vàng dừng lại ở mức A+!
Cố tiên sinh nhìn chằm chặp vào kết quả, có chút kích động vui mừng không thôi.

Ông vỗ vỗ vai Cố Đàm Dữ, cổ họng giật giật, rồi lại không nói nên lời.


Kết quả này so với kết quả lúc trước thật sự là quá tốt rồi!
Hơn nữa, nếu kết quả là A+, cho thấy vẫn còn không gian để phát triển.

Nếu theo tiến độ này tiếp tục chữa trị, có lẽ không bao lâu sau, Cố Đàm Dữ có thể khôi phục đến trạng thái đỉnh phong trước đây!
Cố tiên sinh kích động một hồi, sau đó bình tĩnh lại.
Ông nhìn về phía Cố Đàm Dữ, cơ hồ ngay lập tức nghĩ đến người đã giúp Cố Đàm Dữ trở thành như bây giờ là ai.

Ông hỏi với giọng chắc chắn, "Là Nguyễn Đường giúp con sao?"
Cố Đàm Dữ gật gật đầu, nghĩ đến nhân ngư nhỏ của mình, đáy mắt lạnh lẽo rốt cuộc xuất hiện một chút độ ấm, "Ít nhiều cũng nhờ Đường Đường."
Nếu không, tinh thần lực của hắn không biết khi nào mới tốt lên được.
Cố tiên sinh nhìn dáng vẻ này của Cố Đàm Dữ, cười cười, "Sau nhiều ngày, cuối cùng cũng có vài chuyện tốt."
"Nếu Nguyễn Đường giúp con, về sau khi kết hôn rồi, con nhất định phải đối xử với nó thật tốt," Tính cách Cố tiên sinh có chút lạnh nhạt cứng nhắc, không được dịu dàng như Cố phu nhân, cho nên lời nói ra cũng không phải rất dễ nghe, "Nếu không, ta và mẹ con bên này sẽ không bỏ qua cho con."
Cố Đàm Dữ nghiêm mặt lại, nghiêm túc trả lời, "Cha, ngài yên tâm đi."
Hắn lấy tính mạng cùng danh dự của mình ra thề.
Nếu thích, nhất định sẽ thích cả đời.
Cố tiên sinh rất rõ tính tình của con trai mình, cho nên cũng không dặn dò nhiều hơn, chỉ nhắc nhở một hai câu thôi.

Ông nghĩ nghĩ, lại nói, "Chuyện tinh thần lực của con đã khôi phục hơn phân nửa, tạm thời gạt bên Hoàng Thái Tử, đừng nói ra ngoài."
Hoàng Thái Tử luôn nhằm vào Cố Đàm Dữ, nếu để Hoàng Thái Tử đã biết chuyện tinh thần lực của Cố Đàm Dữ có khả năng khôi phục, không biết lúc đó lại làm ra thủ đoạn gì.
Hiện tại có thể giấu lúc nào hay lúc ấy, tóm lại mình phải nắm trước tiên cơ, đồng thời cũng phải khiêm tốn một chút.
"Con biết rồi, cha," Cố Đàm Dữ nhớ tới Hoàng Thái Tử, sắc mặt lạnh xuống, khóe môi mang chút mỉa mai nhàn nhạt.

Hắn như nghĩ tới điều gì đó, lông mi hơi cụp xuống, "Cha, con không thể lại lui về sau nữa."
Nếu thật sự có một ngày, Hoàng Thái Tử chạm đến điểm mấu chốt của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không chịu đựng lần nữa.
Cố tiên sinh nhìn ra vẻ không kiên nhẫn trên mặt Cố Đàm Dữ, ông day day trán, chần chờ nói, "Không nói đến Cố gia chúng ta trung thành với Đế Quốc đã nhiều thế hệ, em gái của con còn thích Hoàng Thái Tử"
Cố gia hiện tại có nhiều điều băn khoăn.

Cố Đàm Dữ nheo mắt lại, lãnh đạm nói, "Con sẽ có chừng mực."
Hắn hy vọng Tần Lễ cũng có chừng mực một chút, đừng có lúc nào cũng để mắt đến hắn như vậy.
Nhắc tới Tần Lễ, tâm tình Cố Đàm Dữ có chút không vui, hắn duy trì lễ phép mặt ngoài, nói với Cố tiên sinh, "Cha, nếu không còn chuyện gì quan trọng, con đi ra ngoài trước."
Cố tiên sinh xua tay, "Con đi xuống với Nguyễn Đường đi, nó ở dưới lầu một mình sợ là không quen."
Cố Đàm Dữ gật gật đầu, đi ra ngoài cửa.
Nhìn bóng dáng Cố Đàm Dữ rời đi, Cố tiên sinh thở dài một hơi.
Hoàng Thái Tử tâm cao khí ngạo, lòng tự trọng cao.

Từ nhỏ Cố Đàm Dữ đã ưu tú hơn so với Hoàng Thái Tử, không chỉ là tinh thần lực, ngay cả thành tích trong trường quân đội cũng luôn đè đầu hắn.
Cộng thêm việc Hoàng đế bệ hạ không đáng tin cậy, thỉnh thoảng lại dùng Cố Đàm Dữ để đả kích Hoàng Thái Tử, bởi vậy, Hoàng Thái Tử luôn đơn phương căm hận Cố Đàm Dữ.
Mấy năm nay danh tiếng Cố gia bọn họ càng ngày càng cao, cộng thêm nắm trong tay quân quyền, công cao chấn chủ, Hoàng Thái Tử đương nhiên là muốn tước bỏ quân quyền trên tay bọn họ xuống.
Sau khi ông về hưu, Cố Đàm Dữ nắm giữ vị trí nguyên soái.
Đến khi hai người chính thức đụng độ nhau, Hoàng Thái Tử càng sẽ không nương tay, thủ đoạn gì cũng có thể làm ra được.
Cố Đàm Dữ thân ở địa vị cao, nhưng vị trí này lại không dễ ngồi như vậy, hắn đại diện cho Cố gia, trên lưng gánh vác quá nhiều thứ.
Đối với đứa nhỏ này, Cố tiên sinh thật sự không biết nên bù đắp thế nào cho phải.
Cố Đàm Dữ ra khỏi thư phòng, liền thấy Nguyễn Đường ngồi ở phía dưới, hình như đang nói chuyện với Cố Nguyệt.
Thấy Cố Đàm Dữ đến gần, Cố Nguyệt cúi đầu, kêu nhỏ một tiếng, "Anh."
Nguyễn Đường đưa quả dâu tây trong tay tới bên miệng Cố Đàm Dữ, cười tủm tỉm nói, "Em đang nói chuyện phiếm với Nguyệt Nguyệt."
Cố Đàm Dữ há mồm ăn dâu tây, ánh mắt tối sầm lại vài phần.


Hắn vươn tay ra vuốt v e khoé môi Nguyễn Đường, ngữ khí lại có chút chua lòm, "Anh mới đi không được bao lâu, em đã gọi Nguyệt Nguyệt rồi sao?"
Nguyễn Đường còn chưa nhận ra nguy hiểm, cậu ngốc ngốc gật đầu, có chút thắc mắc nói, "Làm sao vậy?"
Cố Đàm Dữ cúi đầu cắn một ngụm lên tai Nguyễn Đường, có chút bất mãn, "Em còn không có gọi anh như vậy."
Mà lần nào gọi cũng đều gọi cả họ cả tên hắn.
Nguyễn Đường chớp chớp mắt, đôi mắt tròn xoe có chút ánh nước, thoạt nhìn ngoan ngoãn vô tội, "Cố Cố?"
Âm thanh cậu mềm mại, giống như một cọng lông vũ cọ qua đầu quả tim Cố Đàm Dữ, làm tim Cố Đàm Dữ có chút ngứa ngáy.
Cố Đàm Dữ miệng khô lưỡi khô, rất muốn hoàn thành nốt những việc đêm qua chưa làm xong.
Nguyễn Đường nghiêng nghiêng đầu, thấy Cố Đàm Dữ có vẻ rất thích, cậu lại dán sát vào một chút, hôn một cái lên gương mặt Cố Đàm Dữ, nhỏ giọng làm nũng, "Cố Cố.
Tên Cố Đàm Dữ không thích hợp để gọi như vậy, làm hắn có chút xấu hổ, nhưng rõ ràng đã xấu hổ như vậy rồi, Cố Đàm Dữ vẫn cảm thấy Nguyễn Đường gọi rất đáng yêu.
Cũng rất dễ nghe.
Ánh mắt Cố Đàm Dữ nặng thêm, môi trên môi dưới chạm nhau, dường như muốn nói gì đó, nhưng mà Cố Nguyệt ở một bên lại đột nhiên mở miệng ho khan một tiếng.
"Khụ khụ, có phải em không nên ở chỗ này hay không?"
Cô có nên chui xuống gầm xe hay không?.