Vạn Tướng Chi Vương

Chương 10: Bạch nhãn lang



Bùi Hạo nghe vậy thì im lặng mấy giây, sau mới lạnh nhạt nói: "Sư phụ sư và nương quả thật đối xử với ta không tệ, nhưng bọn họ không biết thứ ta thật sự muốn là gì, ta muốn trở thành đệ tử thật sự của bọn họ chứ không phải chỉ là đệ tử ký danh thôi."

 

"Để đạt được mục tiêu này, ta đã dày công làm ra biết bao việc cho Lạc Lam phủ, thế mà bọn họ chưa từng nói gì... Ngươi có biết ta đã bao nhiêu lần chờ đợi rồi cuối cùng lại thành thất vọng không?"

 

Lý Lạc cười nói: "Đây chính là cái gọi là một chén gạo dưỡng ơn, một đấu gạo gây thù ư? Nhưng mà nhìn tình hình bây giờ thì xem ra cha mẹ ta đã lựa chọn rất đúng đắn, nếu bọn họ thật sự thu nhận ngươi làm đệ tử thân truyền thì ta cũng không cảm thấy loại bạch nhãn lang như ngươi sẽ có thay đổi gì."

 

"Cho ngươi thân phận đệ tử thân truyền sẽ chỉ làm dã tâm của ngươi càng lớn hơn thôi, sẽ càng khiến ngươi thoải mái chiếm lấy Lạc Lam phủ cho riêng mình."

 

Bùi Hạo lắc đầu, không dây dưa nhiều với Lý Lạc trên đề tài này, chỉ thản nhiên nói: "Xem ra ngươi không cảm thấy hứng thú về đề nghị của ta."

 

Lý Lạc gật đầu, nói: "Ngươi đừng phí sức nữa, hôn ước là chuyện riêng của ta và Thanh Nga tỷ, sẽ không thay đổi vì bất cứ sự uy hiếp nào của ngươi đâu."

 

Bùi Hạo nghe vậy thì khẽ than một tiếng, nói: "Lý Lạc, tham lam sẽ phải trả giá đắt, bây giờ không còn như lúc trước nữa, ngươi đã không có vốn liếng để bốc đồng."

 

Lý Lạc nhìn chằm chằm vào Bùi Hạo, tuy trên phương diện khí thế thì hắn yếu hơn Bùi Hạo rất nhiều, nhưng thứ ẩn chứa trong ánh mắt ấy lại khiến cho Bùi Hạo cảm thấy hơi không thoải mái.

 

"Bùi Hạo, ta cũng tặng lại cho ngươi câu này." Lúc Lý Lạc nói ra lời này, vẻ mặt hắn vô cùng nghiêm túc.

 

Bùi Hạo im lặng, sau đó cười nói: "Lý Lạc, ngươi thật sự cho rằng tiểu sư muội sẽ có thể bảo vệ ngươi mãi mãi sao? Ngươi vẫn quá ngây thơ."

 

"Nếu ngươi đã không đồng ý với đề nghị của ta thì cũng thôi, như ta đã nói lúc trước, bắt đầu từ bây giờ, ba các do ta quản lý sẽ không tiếp tục nộp tiền lên cho khố phủ nữa, tương tự, bất cứ mệnh lệnh nào do phủ phát xuống... Ba các có thi hành hay không thì phải xem tâm tình của ta."

 

Sắc mặt sáu vị các chủ còn lại trong đại sảnh dần dần trở nên lạnh lẽo.

 

Tuy trong sáu vị các chủ này có hai người thuộc phái trung lập, nhưng nếu Bùi Hạo thật sự muốn tách ra khỏi Lạc Lam phủ thì lợi ích của bọn họ cũng sẽ bị ảnh hưởng.

 

Nếu vậy, e rằng bọn họ cũng chỉ đành đứng về phía Khương Thanh Nga, tiến hành vây quét Bùi Hạo và ba vị các chủ kia.

 

Nhưng một khi đi đến bước đó, chuyện Lạc Lam phủ chia rẽ nội bộ sẽ lộ ra trước mắt các thế lực khắp Đại Hạ quốc.

 

"Làm sao? Muốn ra tay với ta?" Dường như Bùi Hạo đã nhận ra hàn ý trong mắt bọn họ, lúc này bèn cười khẽ một tiếng.

 

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Bùi Hạo, trong mắt Lôi Chương và năm vị các chủ kia không khỏi lộ ra vẻ kiêng kị. Có một câu mà Bùi Hạo nói không phải lời nói dối, hắn quả thực có không ít công lao trong những năm Lạc Lam phủ quật khởi, có không ít kẻ chắn đường Lạc Lam phủ đã mất mạng trong tay Bùi Hạo.

 

Bây giờ Bùi Hạo đang ở Địa Sát Tướng hậu kỳ, trong đám các chủ bọn họ, trừ Lôi Chương đang là Địa Sát Tướng trung kỳ ra thì còn lại đều là sơ kỳ.

 

Trong số những người ở đây, sợ rằng chỉ có Khương Thanh Nga có cửu phẩm Quang Minh Tướng là có đủ sức chống lại hắn thôi.

 

Đương nhiên điều quan trọng nhất là Bùi Hạo không chỉ có một mình, hắn còn có thế lực trung thành với mình nữa, trong đó không chỉ có ba vị các chủ trước mắt này đâu.

 

Một khi hai bên không kiêng nể gì giao chiến ở đây, vậy sẽ là nói cho cả thiên hạ biết nội bộ Lạc Lam phủ đã chia rẽ, điều này sẽ khiến cho tình hình của Lạc Lam phủ ở trong Đại Hạ quốc trở nên đã rét vì tuyết lại lạnh vì sương.

 

"Các vị, hôm nay ta tới đây cũng không phải là để ganh đua miệng lưỡi với các ngươi, những gì ta đang làm cũng chỉ là để cho Lạc Lam phủ có thể tiếp tục đứng vững trong Đại Hạ quốc thôi."

 

"Nếu như tiểu sư muội bằng lòng giải trừ hôn ước với Thiếu phủ chủ thì hai chúng ta hãy liên thủ với nhau, chắc chắn về sau Lạc Lam phủ sẽ tiến lên một bước lớn." Bùi Hạo nhìn mọi người xung quanh, cười nhạt nói.

 

"Giờ đi đến bước này cũng chỉ có thể trách Thiếu phủ chủ của chúng ta tham lam thôi..."

 

"Nhưng ta sẽ không dừng tay."

 

Nói đến đây, Bùi Hạo lấy ra một lệnh bài từ trong lồng ngực, bên trên có khắc một chữ "Mặc", khi mấy vị các chủ đằng trước nhìn thấy vật này thì ai nấy cũng đều biến sắc.

 

"Đây là lệnh bài của Mặc trưởng lão sao?" Lôi Chương thất thanh nói.

 

Trong Lạc Lam phủ, ngoại trừ chín vị các chủ ra thì còn ba vị trưởng lão được trọng vọng nữa, bọn họ được coi là chiến lực mạnh nhất trong Lạc Lam phủ trừ Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam.

 

Ba vị trưởng lão đó đều đã đặt tới Thiên Sát Tướng cảnh.

 

Xưa nay ba vị trưởng lão đều không nhúng tay vào chuyện của Lạc Lam phủ, chỉ khi Lạc Lam phủ đứng trước nguy cơ bị kẻ địch dòm ngó thì bọn họ mới ra tay, đây là ước định của Lý Thái Huyền với bọn họ khi trước.

 

Mặc trưởng lão là một trong ba vị trưởng lão được trọng vọng đó.

 

Nhưng ai cũng không ngờ được,lệnh bài của người đáng ra phải giữ thế trung lập tuyệt đối trong Lạc Lam phủ lại xuất hiện ở trong tay Bùi Hạo, đây là ý gì thì không cần nói mọi người cũng đều biết.

 

"Năm đó khi sư phụ mời ba vị trưởng lão đến đã từng nói, bọn họ có quyền giám sát, cho nên nếu đến lúc tế phủ sang năm, có người nhận được sự ủng hộ của hai vị trưởng lão và bốn vị các chủ thì sẽ có được quyền cạnh tranh vị trí Phủ chủ của Lạc Lam phủ."

 

Bùi Hạo cười khẽ một tiếng, nói: "Cho nên mọi người không cần lo lắng ta sẽ tách ra khỏi Lạc Lam phủ, bởi vì thứ ta muốn chính là một Lạc Lam phủ hoàn chỉnh."

 

Trong đại sảnh, vẻ mặt của Lôi Chương và mấy vị các chủ còn lại đều hiện vẻ kinh sợ, hiển nhiên bọn họ đều không ngờ mục đích của Bùi Hạo lại là như vậy.

 

Hơn nữa nhìn tình huống trước mắt, chưa chắc hắn đã không thể thành công, chỉ sợ vì có ngày hôm nay, Bùi Hạo đã bắt tay vào chuẩn bị ngay sau khi hai Phủ chủ mới mất tích không lâu.

 

Bùi Hạo nhìn tới khuôn mặt lạnh lùng của Khương Thanh Nga, sau đó chuyển sang Lý Lạc bên cạnh, thản nhiên nói: "Cho nên hãy trân trọng một năm cuối cùng này đi, chờ đến lúc tế phủ, Lạc Lam phủ sẽ chẳng còn quan hệ gì với ngươi nữa đâu."

 

"Đến lúc đó ngươi sẽ thật sự không còn gì cả."

 

Sau khi nói xong câu này, Bùi Hạo trực tiếp xoay người rời đi, ba vị các chủ theo sát phía sau.

 

Bùi Hạo rời khỏi khiến cho bầu không khí căng thẳng trong đại sảnh dịu xuống ít nhiều, nhưng trên mặt mỗi người vẫn còn vương nét ưu sầu.

 

Cho dù đã sớm đoán được cục diện này sẽ xảy ra, nhưng tới khi nó thực sự xuất hiện thì vẫn khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ đau đầu.

 

Lúc này Khương Thanh Nga lại vô cùng bình tĩnh, nàng còn chậm rãi trấn an sáu vị các chủ, cuối cùng sắp xếp một vài chuyện cần làm kế tiếp xong mới cho bọn họ lui ra.

 

Sau đó mọi người đều ra ngoài hết, đại sảnh trở nên im ắng.

 

Lý Lạc nhìn chằm chằm vào sàn nhà phía trước, cho đến khi có một đôi chân thon dài xuất hiện trong tầm mắt thì mới hoàn hồn, hắn ngẩng đầu lên, trông thấy Khương Thanh Nga đang cúi đầu, đôi mắt màu vàng lẳng lặng nhìn vào mình.

 

"Xem ra mặt ngoài ngươi bình tĩnh nhưng trong lòng lại rất rất tức giận." Khương Thanh Nga nhàn nhạt nói.

 

Lý Lạc cười khổ một tiếng, nói: "Làm sao có thể không tức giận được?"

 

Hôm nay tên Bùi Hạo đó có thể nói là không coi hắn ra gì, yêu cầu giải trừ hôn ước của hắn ta đã ném mặt mũi của hắn xuống đất mà giẫm đạp.

 

"Nhưng biểu hiện của ngươi không hề tệ, chưa từng mất kiểm soát." Đôi môi đỏ của Khương Thanh Nga nhẹ nhàng kéo lên một nụ cười, trong giọng nói mang theo ý tán thưởng.

 

Lý Lạc thở dài: "Thật ra nếu như có thể, ta muốn trực tiếp đập chết hắn ngay và luôn, giúp cha mẹ ta thanh lọc môn hộ."

 

Không mất kiểm soát là do hắn thật sự không làm được gì.

 

Lúc này Lý Lạc lại lần nữa cảm nhận được tầm quan trọng của sức mạnh, dù là Thiếu phủ chủ, nhưng khi mất đi cha mẹ thì cũng chẳng còn là gì cả.

 

Tất nhiên hắn cũng hiểu rõ, mấu chốt là do thể chất trời sinh không có tướng của hắn, tất cả mọi người đều cho rằng hắn không có một chút triển vọng nào, thế nên mới khinh thị hắn.

 

"Không ai là luôn thuận buồm xuôi gió cả, nhẫn nhịn vào lúc thích hợp cũng không phải chuyện gì mất mặt." Khương Thanh Nga khuyên bảo.

 

Lý Lạc gật gật đầu, nói: "Trải qua chuyện ngày hôm nay, ta đã biết Lạc Lam phủ của chúng ta bây giờ có bao nhiêu phiền phức, hai năm nay thật sự đã khiến Thanh Nga tỷ phải vất vả."

 

Khi trước Lạc Lam phủ vươn lên quá nhanh, chính vì vậy nên căn cơ của nó mới yếu kém, khiến cho khi hai người sáng lập là Lý Thái Huyền và Đạm Đài Lam mất tích, toà tháp cao này ngay lập tức trở nên lung lay chực đổ.

 

Nếu không có Khương Thanh Nga dốc hết toàn lực ổn định nhân tâm trong hai năm vừa qua, chỉ sợ bây giờ sẽ không chỉ có mình Bùi Hạo sinh ra dã tâm.

 

Khương Thanh Nga ngồi xuống một bên, hai chân thon dài trắng nõn khẽ chồng lên nhau, nói: "Ngươi không phải để lời Bùi Hạo nói vào trong lòng, ta sẽ xử lý hắn, chỉ cần thêm một chút thời gian thôi."

 

Nàng vừa nói, vừa thoáng hiện ra sát ý trong đôi mắt vàng trong trẻo.

 

"Ta và ngươi đã đạt thành ước định, tới khi ngươi cần ta sẽ giao lại Lạc Lam phủ vẫn còn vẹn nguyên cho ngươi."

 

"Cho nên ngươi tạm thời không cần đắn đo về việc của Lạc Lam phủ, mà phải nên nghĩ xem... đại khảo tháng sau ở Nam Phong nên làm thế nào. Nếu ngươi không vào được Thánh Huyền Tinh học phủ thì mọi ước định của chúng ta sẽ xem như là mất hiệu lực." Khương Thanh Nga mở miệng nói.

 

Nàng hơi dừng lại, khẽ nghiêng đầu nở một nụ cười mỉm với Lý Lạc: "Chẳng qua nếu ngươi cảm thấy mình không có khả năng đó thì bây giờ cũng có thể nói với ta luôn, ta sẽ xem như giao dịch kia là lời nói trong lúc kích động của ngươi."

 

Lý Lạc trừng mắt nhìn nàng, sau đó vươn tay ra, nói: "Đưa tay của ngươi cho ta."

 

Khương Thanh Nga nhìn bàn tay đang giơ ra trước mặt mình, hơi ngẩn ra, nếu người ngoài làm như thế với nàng thì có lẽ nàng sẽ chém ngay cho kẻ đó một kiếm, nhưng nếu là Lý Lạc... Dù sao quan hệ của hai người cũng khá đặc biệt.

 

Cuối cùng nàng cũng không tỏ vẻ gì, vươn tay ra đặt vào lòng bàn tay Lý Lạc.

 

Lý Lạc chậm rãi nắm chặt lấy tay nàng, xúc cảm mềm mại trong tay khiến cho lòng hắn rung động, có lẽ là do Khương Thanh Nga có Quang Mimh Tướng nên da thịt của nàng càng thêm óng ánh trắng trẻo, hệt như mỹ ngọc, khiến người ta yêu thích không rời nổi tay.

 

Lý Lạc cố nén xúc động muốn sờ sờ tay nàng xuống, sau đó sai sử một luồng tướng lực vô cùng yếu ớt phát ra khỏi lòng bàn tay mình.

 

Vẻ mặt của Khương Thanh Nga ban đầu trông rất bình tĩnh, nhưng ngay khi luồng tướng lực yếu ớt kia vọt tới, vẻ mặt nàng lập tức trở nên nghiêm túc.

 

Năm ngón tay thon dài nắm lại, trực tiếp tóm lấy bàn tay Lý Lạc, một cảm giác tràn vào trong cơ thể Lý Lạc. Nàng phát hiện ra trong tướng cung vốn trống rỗng của Lý Lạc nay đã tỏa ra một luồng ánh sáng xanh thẫm.

 

Khương Thanh Nga khiếp sợ nhìn vào khuôn mặt đang khẽ mỉm cười của Lý Lạc, một lát sau nàng mới nói: "Đây là... Thủy Tướng?"

 

"Ngươi có tướng rồi?!"

 

Một hồi lâu sau Khương Thanh Nga mới chậm rãi thả tay hắn ra, nói: "Là nhờ vật mà sư phụ sư nương để lại sao?"

 

Lý Lạc gật gật đầu.

 

Khương Thanh Nga thở nhẹ ra một hơi, nói khẽ: "Đây chính là tin tốt nhất trong hôm nay."

 

"Có vẻ phẩm giai Thủy Tướng này của ngươi không cao, nhưng nó lại có cảm giác thuần khiết đặc biệt, chắc hẳn là do một vài thiên tài địa bảo mà sư phụ và sư nương đã để lại cho ngươi."

 

"Nhưng dù sao thì đây cũng là một khởi đầu tốt."

 

Có thể thấy tâm trạng lúc này của Khương Thanh Nga không tệ, hàng mày tinh tế hơi nhíu lại cũng đã giãn ra.

 

Cuối cùng nàng còn nói đùa với Lý Lạc: "Chúc mừng, ngươi đã đến gần hơn với mục tiêu giải trừ hôn ước của mình rồi đấy."