Vi Phu Từng Là Long Ngạo Thiên

Chương 47: Ta phải ngồi đây kết Anh



 

 

***

Tạ Cô Đường nghe vậy sững sờ, Giản Hành Chi quay đầu đi ra ngoài.

Tần Uyển Uyển thấy hai người đi một trước một sau ra, vội vã bước lên, vẻ mặc xúc động: “Sư phụ, người giỏi quá, hạng nhất đó!”

“Vi sư làm gì mà không đứng nhất?”

Giản Hành Chi kéo áo khoác, dằn sự kiêu hãnh nho nhỏ trong nội tâm xuống: “Trở về đi.”

Nói xong, Giản Hành Chi đi trước một bước. Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn Tạ Cô Đường nhíu mày đằng sau, lấy làm lạ: “Tạ đạo quân sao thế? Trông ngài không vui lắm.”

“Cũng không phải.” Tạ Cô Đường lắc đầu: “Chỉ là ta hơi nghi hoặc.”

“Nghi hoặc chuyện gì?”

“Lúc nãy, tiền bối nói với ta…” Tạ Cô Đường nghiêm túc nói: “Tần đạo hữu tên thật là Cố Bắc Thành, nhất thời ta không biết nên xưng hô với cô nương thế nào.”

Giản Hành Chi đi đằng trước nghe họ nói chuyện, bỗng hơi chột dạ, không biết tại sao lại có ảo giác lén ăn hiếp bạn học bị thầy cô phát hiện.

Y quay đầu liếc nhìn hai người, thấy Tần Uyển Uyển mỉm cười khoát tay: “Tạ đạo quân không cần để ý, Cố Bắc Thành là tên họ dành riêng cho sư phụ ta, ngài gọi ta Tần Vãn Vãn là được rồi.”

Nghe thế, Giản Hành Chi vui vẻ hơn.

Đồ đề của y thật biết phân biệt thân xa, chỉ nói tên giả cho Tạ Cô Đường, Cố Bắc Thành là tên dành riêng cho y!

Y xóa bỏ tức giận đối với Tạ Cô Đường, chắp tay sau lưng, nhàn nhã đi phía trước.

Ba người cùng trở về tiểu viện. Vừa về đến sân viện chưa lâu, bọn họ đã thấy người hầu bưng hỉ bào, phát quan, giày bước vào. Tần Uyển Uyển tò mò liếc nhìn: “Đây là gì?”

“Buổi tối, xin Giản công tử thay hỉ phục. Sau giờ Dậu, đại nhân Thành chủ sẽ phái người đến đón dâu.”

Hạ nhân cung kính nói xong, đặt hỉ phục lên bàn, khom lưng lui xuống. Tần Uyển Uyển sờ hỉ phục, ngạc nhiên nói: “Đây là cái gì? Trước khi thị tẩm còn phải thành thân à?”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển không khỏi cảm khái: “Thật có tình thú.”

Giản Hành Chi không nói, vươn tay kéo hỉ phục trên bàn, lộ vẻ ghét bỏ.

Tần Uyển Uyển nhìn ngoài cửa, thấy Nam Phong còn chưa về, bèn cảm ứng vị trí nó trong lòng. Thấy có vẻ Nam Phong còn ở trong phủ, nàng hơi yên tâm nhưng vẫn lo lắng: “Sao Nam Phong còn chưa về?”

“Nó đi đâu vậy?” Giản Hành Chi ngước mắt lên, nhăn mày.

Tần Uyển Uyển thành thật đáp: “Ta bảo nó đi hỏi thăm các công tử đi thi lần này, nó đi tới giờ chưa về.”

“Hỏi thăm những chuyện này mất thời gian vậy sao?”

Tạ Cô Đường cau mày, Tần Uyển Uyển không yên tâm: “Ta đi tìm nó.”

“Đợi đã.” Giản Hành Chi thấy Tần Uyển Uyển ra ngoài, bèn nhớ tới nhiệm vụ, ho khẽ một tiếng, chỉ vào Tạ Cô Đường: “Cậu cũng đi đi.”

“Ta?”

Tạ Cô Đường ngẩn người, Giản Hành Chi gật đầu, nói một cách chân thành: “Tu vi nó quá kém, cậu không bảo vệ nó, nó xảy ra chuyện thì sao?”

“Vậy hay là chúng ta đi chung…”

Tạ Cô Đường ngập ngừng nhìn Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi khoát tay: “Ta còn phải tắm rửa thay đồ, hai người đi trước đi.”

“Sư phụ.” Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi để ý chuyện đón dâu buổi tối, hơi nghi ngờ: “Không lẽ người định đi thị tẩm thật à?”

“Cút cho ta!”

Giản Hành Chi tóm lấy chuối tiêu trên bàn ném qua, Tần Uyển Uyển chộp lấy quả chuối, lè lưỡi, quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, đi thôi.”

Tạ Cô Đường thấy Tần Uyển Uyển không để ý, bèn đứng dậy đi ra ngoài với nàng.

Tần Uyển Uyển vừa cảm nhận vị trí Nam Phong, vừa cầm chuối tiêu. Pháp ấn trên chuối sáng lên, nàng liền nghe thấy giọng Giản Hành Chi bên tai: “Bắc Thành, sư phụ trợ lực cho con, phải nắm chắc cơ hội.”

Tần Uyển Uyển ngây ra: “Người nói cái gì?”

Tạ Cô Đường nghe thấy, quay sang nhìn: “Tần cô nương?”

Tần Uyển Uyển lúng túng cười: “Không có gì.”

Nói xong, nàng nhìn chuối tiêu trên tay, sau khi thấy pháp ấn liền hiểu được ý của Giản Hành Chi. Nàng và Tạ Cô Đường đi về hướng vị trí Nam Phong, nghe Giản Hành Chi căn dặn: “Ở cùng Tạ Cô Đường một mình nửa canh giờ, ngắm hoa ngắm chim, nếu Nam Phong xảy ra chuyện thì cứu Nam Phong.”

Giản Hành Chi nhẹ nhàng nói, nhưng vẫn cảnh cáo nàng: “Có điều phải nhớ, sư phụ mãi mãi quan trọng nhất!”

Tần Uyển Uyển vừa nghe đã hiểu, e rằng để nàng và Tạ Cô Đường ở chung nửa canh giờ là nhiệm vụ của Giản Hành Chi.

Nàng trừng mắt, nhét chuối tiêu vào tay áo.

Vị trí của Nam Phong ở vườn hoa, Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường đi thẳng đến đó. Tạ Cô Đường không nói nhiều, Tần Uyển Uyển không lên tiếng, y cũng không mở miệng. Tần Uyển Uyển thấy bầu không khí lúng túng, khẽ ho một tiếng: “Hình như Tạ đạo quân không thích nói chuyện lắm?”

“Cũng không phải.”

Tạ Cô Đường mỉm cười: “Chẳng qua ta nói chuyện khiến người khác không thích, về sau cũng ít nói.”

“Có người không thích Tạ đạo quân sao?”

Tần Uyển Uyển lấy làm lạ, Tạ Cô Đường ngẫm nghĩ: “Lúc còn trẻ, ta quá tôn kính sư trưởng, quá nghiêm khắc với sư đệ sư muội, luôn nói đạo lý to lớn nên mọi người không thích. Khi đó lòng còn mẫn cảm, nhận thấy người khác không thích nên ta dứt khoát không nói. Hôm nay đã nghĩ thông, có điều ta đã quen rồi.”

“Tạ đạo quân cũng có lúc như vậy.” Tần Uyển Uyển nghe thế, bỗng nhiên cảm thấy Tạ Cô Đường thân thiết hơn nhiều, chớp mắt nghĩ đến dáng vẻ vị sư huynh thiếu niên nhạy cảm lại cố ra vẻ lạnh lùng, không khỏi hơi hoài niệm: “Khi ta còn bé cũng vậy, cứ cảm thấy người khác không thích, sợ nói sai, bèn dứt khoát không nói. May mà về sau gặp được rất nhiều người tốt, họ luôn bao dung ta vô điều kiện, khen ngợi ta…” Tần Uyển Uyển nhớ tới cha mẹ mình, tâm trạng hơi xuống dốc. “Hôm nay mới cảm thấy, thật ra mình nói cũng chẳng sao, đa phần mọi người đều chẳng để tâm đến lời ta nói. Nếu người khác không có thời gian để thích hay ghét ta, vậy ta cũng không cần để tâm người khác làm gì.”

“Cô nương rất tốt.” Tạ Cô Đường lắc đầu: “Không ai không thích.”

Hai người nói chuyện một hồi đã đi tới hòn non bộ ở vườn hoa. Tần Uyển Uyển cảm ứng trong lòng một lát, xác nhận Nam Phong ở tại vị trí này, không khỏi dự cảm chẳng lành.

Tạ Cô Đường thấy vẻ mặt nàng nặng nề, quay đầu hỏi: “Sao thế?”



“Nam Phong ở tại chỗ này, nhưng…” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn núi giả: “Nó tới đây làm gì?”

Vẻ mặt Tạ Cô Đường điềm tĩnh, nhìn thẳng vào trong núi giả: “Vào xem là biết.”

Hai người cùng bước vào trong. Đường trong núi giả nhỏ hẹp, Tần Uyển Uyển theo sau Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường cầm kiếm thăm dò phía trước, dặn Tần Uyển Uyển: “Nếu cô sợ, có thể nắm tay áo ta.”

“Ừ.”

Thật ra cũng không sợ lắm, nhưng lúc nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển vẫn cảm thấy vui vẻ khi được người khác quan tâm. Nàng vươn tay bắt lấy một góc áo Tạ Cô Đường, bước theo y về trước.

Giản Hành Chi ngồi trong thùng tắm nghe thấy hai người nói chuyện. Y trợn mắt, lại thấy hơi chột dạ.

Y mượn pháp ấn chuối tiêu cảm nhận tình hình xung quanh hai người, lờ mờ cảm thấy bất thường.

Y nhắm mắt lại, nghiêm túc dùng thần thức quan sát sự lưu chuyển của linh khí trong núi giả thông qua pháp ấn, dường như nơi này chẳng có linh khí gì…

Không đúng…

Giản Hành Chi đột nhiên nhận ra không phải nơi này không có linh khí gì, mà căn bản không có linh khí!

Y nhanh chóng khuếch đại phạm vi thần thức, nhìn từ trên xuống. Nhờ thế, y mới phát hiện toàn bộ núi giả giống như một khu đất trống. Xung quanh đều có linh khí chuyển động, thậm chí càng gần núi giả thì mật độ linh khí càng dày. Nhưng ngay tại núi giả, toàn bộ linh khí tựa như biến mất vào hư không.

Giản Hành Chi lập tức la lên: “Bắc Thành, lui ra!”

Cũng trong tích tắc đó, pháp trận dưới trân Tạ Cô Đường rực sáng. Y đột ngột rơi xuống pháp trận, Tần Uyển Uyển túm tay áo y cũng lập tức rơi xuống!

Giản Hành Chi nhận ra, quát lớn: “Nắm chặt chuối tiêu!”

Dứt lời, y không hề lưỡng lự đứng dậy khỏi thùng tắm, bắt lấy hỉ bào khoác lên người, cầm kiếm xông ra ngoài.

Tần Uyển Uyển và Tạ Cô Đường cùng nhau rơi xuống. Tạ Cô Đường giơ tay lên ôm lấy Tần Uyển Uyển đang kêu gào sợ hãi, đỡ nàng đáp vững vàng xuống đất, lo lắng hỏi: “Cô không sao chứ?”

Vừa dứt lời, giọng Nam Phong vang lên gần đó: “Chủ nhân! Tạ đạo quân!”

Tần Uyển Uyển xoay đầu, nhìn thấy Nam Phong ở cách không xa chạy như bay về phía nàng. Lúc này, nàng mới để ý dường như nơi này là một hang động rất lớn, đỉnh đầu tối đen như mực, xung quanh đều là xương trắng.

Xương trắng chất chồng như núi, Nam Phong leo qua từng gò đất, nằm úp dưới chân Tần Uyển Uyển, túm lấy váy nàng khóc nức nở: “Chủ nhân, người tới cứu ta rồi, Nam Phong sợ lắm!”

“Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tạ Cô Đường và Nam Phong ở chung đã lâu, giơ tay đỡ nó dậy. Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Chẳng phải ngươi đi hỏi thăm tin tức sao, sao lại tới đây?”

“Ta đi thăm dò tin tức.” Nam Phong nghiêm túc giải thích: “Khi trở về hậu viện xem thử, ta phát hiện bình thường rất nhiều người nhưng hôm nay chẳng có một ai ở đó. Ta tìm đến gian phòng một công tử quen biết, cảm giác bên trong có người, sau một hồi tìm kiếm liền tìm thấy công tử kia.”

“Sau đó thì sao?”

Tần Uyển Uyển tò mò, Nam Phong nhớ lại: “Công tử kia trốn dưới giường, ta kéo y ra, nhưng y cứ bảo ta im miệng, lôi ta xuống gầm giường. Chẳng bao lâu sau có một người không có gương mặt, mặc khôi giáp, vác lưỡi hái khổng lồ bắt đầu tuần tra xung quanh, công tử ấy bịt miệng ta, không được hít thở. Tên mặc khôi giáp tuần tra trong phòng một lúc rồi đi, bấy giờ công tử kia mới nói với ta người này bắt bọn họ đi tham gia Quần phương yến.”

“Tham gia Quần phương yến mà cần bắt sao?”

Tạ Cô Đường khó hiểu, Nam Phong gật đầu đáp: “Đúng, công tử kia nói cho ta biết thật ra Quần phương yến là đại hội chịu chết. Lần nào Thành chủ cũng chọn một công tử, ăn mặc dáng vẻ tân lang, thị tẩm buổi tối cùng ngày, rồi không bao giờ trở về nữa. Cho nên sau nhiều lần rút kinh nghiệm, không có công tử nào chịu đi, lần nào cũng là công tử mới tới tháng đó đi. Vì bắt họ tham gia, Thúy Lục bèn phái thị vệ vác lưỡi hái tới bắt họ.”

“Bắt được thì thế nào? Tống đi tham gia Quần phương yến à?”

Tần Uyển Uyển tò mò, Nam Phong lắc đầu: “Nếu Quần phương yến hôm đó không quyết định được công tử nào, vậy sẽ tống y đi. Nếu như có rồi…”

Nam Phong làm động tác cắt cổ: “Sẽ giết chết, nhưng chỉ cần cố thủ qua hôm Quần phương yến là tháng đó an toàn, Thúy Lục sẽ không truy hỏi.”

Nghe vậy, Tần Uyển Uyển ngẫm nghĩ liền hiểu: “Vậy vừa rồi ngươi bị phát hiện sao?”

“Đúng vậy.”

Nam Phong nhớ lại mà rùng mình, gật đầu: “Thị vệ vác lưỡi hái ban nãy đột nhiên quay lại hất giường lên, định giết chúng ta. Ta đẩy công tử ấy ra, chia nhau chạy, chạy tới núi giả thì ta rơi xuống đây.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy đã hiểu. Nàng quan sát bốn phía, lấy chuối tiêu ra, phát hiện pháp ấn trên chuối đã tắt, dường như nơi này hoàn toàn ngăn cách với vên ngoài.

Tần Uyển Uyển không biết Giản Hành Chi có biết họ gặp nạn hay không, có đến cứu họ hay không, cũng không biết có nên bảo y tới cứu hay không.

***

Nàng quay đầu lướt nhanh xung quanh, nhắm mắt sử dụng thần thức cảm nhận dòng chảy linh khí nơi này.

Khác với trạng thái chân không bên ngoài núi giả, linh khí nơi này dồi dào đến mức gần như sắp nổ tung.

Linh khí ùn ùn liên tục chảy từ ngoài vào, sau đó xuyên qua mặt đất, rồi tựa như nhánh sông chảy về nơi xa.

Vì sao nơi này nhiều thi thể như vậy?

Cần nhiều linh khí thế để làm gì?

Tần Uyển Uyển cau mày suy nghĩ. Nàng quay đầu nhìn Tạ Cô Đường: “Tạ đạo quân, có thể dọn sạch những xương trắng này không?”

Tạ Cô Đường không hiểu ý Tần Uyển Uyển. Y gật đầu, vung tay chém một nhát, nháy mắt xương trắng bay lên, kiếm khí của Tạ Cô Đường dạt sang hai bên, xương trắng bị quét ngay ngắn, lộ ra bề mặt mặt đất bằng phẳng bên dưới.

Mặt đất có khắc pháp trận, trong pháp trận có nhiều đường dẫn bị máu huyết lấp đầy. Tần Uyển Uyển chợt nhớ tới mộng cảnh mình từng thấy, nàng nằm trong quan tài, máu chảy liên tục từ ống dẫn ra bên ngoài.

Tần Uyển Uyển nhảy từ trên cao xuống, đứng giữa pháp trận.

Nàng quan sát kỹ lưỡng cách thức khắc họa pháp trận. Pháp trận là một kiểu cải biên của phù văn, bản chất cũng là một loại ngôn ngữ, có phương thức biểu đạt riêng biệt.

Pháp trận này là một pháp trận tập hợp linh lực, nhưng dường như không chỉ đơn giản là tập hợp linh lực thôi. Nơi này chỉ là một góc của nó, chắc hẳn ngọn nguồn linh lực là một thứ gì đó dùng để chịu tải sự hội tụ sức mạnh mà những pháp trận này tạo ra.

Vị trí máu tươi chỉ đến một nửa pháp trận, còn một phần ba máu tươi chưa chảy vào pháp trận, hoạ tiết không bị máu tươi nhuộm chạy hướng lên trên. Tần Uyển Uyển sử dụng thần thức quan sát, có thể thấy từng đường máu chạy lên trên liên kết lại, nhưng không biết thứ liên kết là cái gì.

Một tháng một người đàn ông tương tự Lận Ngôn Chi, người truyền máu trong quan tài trong mơ, pháp trận sử dụng năng lượng cực lớn.

Tần Uyển Uyển nhắm mắt, lần lượt sàng lọc tất cả thông tin.

“Lúc đó, Hoa thành chủ chẳng qua là đứa trẻ do Minh Tịnh thần quân cứu, nuôi dưỡng một trăm năm, chỉ là một Kim Đan. Sau trận chiến ấy, y lập tức bước vào Độ Kiếp, trở thành người đứng đầu Quỷ Thành.”

“Linh thú của Hoa thành chủ là gì?”



“Mê tàng.”

Lúc Tần Uyển Uyển đang chắt lọc thông tin, Giản Hành Chi cũng đi tới núi giả. Sau khi bước vào, y trực tiếp vung tay chém một nhát, nhát kiếm va chạm vào vách núi rồi dội ngược lại, núi giả chẳng chịu bất cứ chấn động nào.

Y quan sát chốc lát, giơ tay vẽ một pháp trận dưới đất, cắm kiếm vào pháp trận. Ngay lập tức, pháp trận bừng sáng. Giản Hành Chi chém một nhát, toàn bộ vỏ ngoài núi giả ầm ầm vỡ vụn, lộ ra dáng vẻ một ngôi miếu thờ.

Linh khí ồ ạt rót vào miếu. Giản Hành Chi quan sát bốn phía, có thể thấy rõ phương hướng linh lực tụ tập.

Linh khí này vô cùng dồi dào, có thể loáng thoáng thấy được khí đen vờn quanh, căn bản không giống đất lành bẩm sinh.

Giản Hành Chi cầm kiếm đi tới chỗ linh khí tụ tập, cúi đầu nhìn, chỉ thấy huyết sắc cuồn cuộn, vô số đường máu tụ tập tại đây, chằng chịt giống như dòng chảy.

Giản Hành Chi cúi đầu quan sát, bỗng nghe thấy tiếng chuông Tam Thanh vang lên leng keng sau lưng, tiếng kèn bầu lanh lảnh bi thương truyền từ nơi không xa. Giản Hành Chi cầm kiếm ngẩng đầu, chỉ thấy một cỗ quan tài được người ta khiêng lắc lư đi đến. Thị nữ mặc váy hồng phấn rải tiền giấy, cầm đèn âm phủ màu xanh lá đi tới trước cửa.

Thị nữ không có gương mặt, chỉ có Thúy Lục dẫn đầu vẫn mang dáng vẻ thường ngày.

Thúy Lục cung kính khom lưng, hành lễ nói: “Giản đạo quân, mời lên quan.”

Giản Hành Chi không đáp, y ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy huyết khí toàn thành ngút trời.

Y cười nhạo, giơ tay lên cắm kiếm xuống pháp trận dưới chân.

Lúc Giản Hành Chi tìm được núi giả, Tần Uyển Uyển đang nhắm mắt suy nghĩ tất cả manh mối. Tướng mạo Giản Hành Chi và tướng mạo Lận Ngôn Chi xuất hiện nhiều lần trong đầu. Nàng chợt nhận ra cái gì, mở choàng mắt, quay sang nhìn Nam Phong: “Hôm nay ở hậu viện, ngươi có nhìn thấy một công tử tên là Tống Thời không?”

Nam Phong ngây người.

“Tống Thời?” Nó hơi hoang mang: “Không phải y chết từ lâu rồi à?”

Tần Uyển Uyển lập tức hiểu ra.

Một người không từ thủ đoạn để lấy được nhiều sức mạnh, vừa cần pháp trận tụ linh, vừa cần triệu hồi mảnh Ngọc Linh Lung, còn muốn tìm một thân thể, thông thường mục đích chính là ——

Muốn phục sinh một người.

Hắn đã tìm rất lâu, mỗi tháng lấy một thân thể thử nghiệm, nhưng đều không có kết quả. Hôm nay gặp được Giản Hành Chi tương tự Lận Ngôn Chi như thế, mục đích thực sự của Tống Thời trong miếu thờ có lẽ là muốn Giản Hành Chi đi tìm hắn.

Cuộc thi nhiều người như vậy, luyện khí bậy bạ mà cũng đạt điểm tuyệt đối, dù cho nhóm người Thẩm Tri Minh mù toán, nhưng đáng lý Tạ Cô Đường không thể âm điểm. Giản Hành Chi một điểm đứng nhất, đúng là chuyện cười.

Bảo không nới tay mới là chuyện lạ, ngay từ khi bắt đầu, người Hoa Dung muốn đã là Giản Hành Chi!

Nàng vừa nghĩ rõ điểm này, toàn bộ mặt đất lập tức rung chuyển. Tạ Cô Đường đỡ Tần Uyển Uyển, cảm giác một pháp trận đột nhiên giáng từ trên trời xuống đất.

Giọng Giản Hành Chi vọng từ trên xuống: “Tạ Cô Đường, lát nữa cậu mang Bắc Thành rời đi, ra ngoài Quỷ Thành chờ ta. Một ngày ta không trở lại, các người lập tức đi ngay.”

“Giản Hành Chi, Hoa Dung đã đặt bẫy người đấy!”

Tần Uyển Uyển la lên: “Người chớ kích động, chúng ta cùng đi.”

Giản Hành Chi không đáp. Lát sau, y bình tĩnh mở miệng: “Vi sư không nuôi con, xem như con hiếu thuận. Con yên tâm, vi sư lấy Ngọc Linh Lung giúp con…” Nói xong, Giản Hành Chi rút kiếm, lia mắt nhìn về phía Thúy Lục: “Tiện thể làm thịt bọn chúng.”

Giọng Giản Hành Chi tan biến, Tần Uyển Uyển sững sờ, không nói nên lời.

Tạ Cô Đường nhìn pháp trận dưới đất, vội nói với Tần Uyển Uyển: “Tần cô nương, pháp trận này của tiền bối có thể kết hợp với kiếm của ta, không chừng có thể mở ra đường liên thông tại đây.”

Tần Uyển Uyển không lên tiếng. Nàng ngước mắt nhìn phương hướng linh khí tập hợp tuôn chảy.

Khoảnh khắc đó, dáng vẻ gương mặt rạng rỡ mấy ngày qua của Giản Hành Chi lần lượt lướt qua đầu nàng, câu nói cuối cùng “Một ngày ta không trở lại, các người lập tức đi ngay” dừng lại trong đầu.

Y không biết nguy hiểm sao?

Y biết, nhưng y vẫn chọn để nàng ở lại nơi an toàn, còn mình đơn độc rời đi.

Nói là đi lấy Ngọc Linh Lung cho nàng, nhưng chủ yếu là dẫn dụ đám cao thủ Thúy Lục, hỗ trợ bọn họ ra ngoài.

Có lẽ y không được xem là người tốt, y bá đạo ngang ngược, cậy kiếm khinh người, hại nàng lưu lạc đến đây, còn đánh nàng.

Nhưng không thể phủ nhận y là một người thầy tốt.

“Ta không đi.”

Tần Uyển Uyển hít sâu một hơi, ngồi xếp bằng, cắt vào lòng bàn tay, bày pháp trận tụ linh của Tịch Sơn. Dù sao cũng chẳng phải lần đầu tiên nàng đợi y, nàng không mắc nợ y, lần này cũng vậy.

Tạ Cô Đường sững sờ: “Tần cô nương?”

“Ngài cầm chuối tiêu này.”

Tần Uyển Uyển đưa trái chuối cho Tạ Cô Đường. Tạ Cô Đường ngây người, nghe thấy Tần Uyển Uyển hiếm khi bình tĩnh nghiêm chỉnh nói với y: “Ngài có thể thông qua trái chuối cảm nhận được vị trí của sư phụ ta. Bây giờ ngài mang Nam Phong ra ngoài trước, sau đó tìm những người khác tại Quần phương yến hôm nay. Ngài nói với bọn họ rằng Giản Hành Chi bị Hoa Dung bắt đi, dùng để triệu hồi Ngọc Linh Lung, dẫn bọn họ đi cứu Giản Hành Chi.”

Những người này đều vì Ngọc Linh Lung mà tới, ai nấy thân thủ bất phàm, dù cho không cứu Giản Hành Chi thì cũng có thể giữ chân Hoa Dung.

“Vậy cô thì sao?” Tạ Cô Đường nhìn pháp trận dưới chân nàng. Mặc dù y chưa từng thấy pháp trận này, nhưng có thể lờ mờ cảm nhận được quy luật vượt ra ngoài tiểu thế giới này.

“Ta phải ngồi đây…” Tần Uyển Uyển lạnh mắt nhìn phương hướng linh khí lưu chuyển: “Kết Anh.”

***

【 Vở kịch nhỏ 1 】

Tần Uyển Uyển: “Ta nói mà, không nới tay thì làm sao hạng nhất được.”

【 Vở kịch nhỏ 2 】

Tần Uyển Uyển: “Cố Bắc Thành là xưng hô dành riêng cho sư phụ ta.”

Giản Hành Chi: “Ta biết ngay trong lòng đồ đệ, ta là Special.”

Tần Uyển Uyển: “Đúng vậy, người rất đặc biệt. Mấy năm qua, người là tên đàn ông duy nhất có thể khiến ta phẫn nộ.”

【 Vở kịch nhỏ 3 】

Tần Uyển Uyển: “Tạ đạo quân, ngài cầm trái chuối này liên lạc với sư phụ.”

Tạ Cô Đường: “Sư phụ cô là con khỉ à?”