Việt Linh

Chương 46: Kế Hoạch Sắp Tới



Chương 46: Kế Hoạch Sắp Tới

Ba ngày sau.

"Ầm ầm ầm ầm", mặt đất rung chuyển.

Một bóng người nhanh chóng vọt ra. Giây sau cả toà sơn động liền khói bụi mịt trời, đất đá phía trên sập xuống, chỉ trong chốc lát đã che đi mọi vết tích của hang động.

Phía ngoài có ba người đang đứng, ngay khi bóng người bên trong vọt ra, họ liền lộ vẻ kích động phóng tới.

"Thủ lĩnh!"

"Thủ lĩnh, ngươi không sao chứ?"

"Ta không sao, mọi chuyện ổn chứ, hai người các ngươi sao lại ở đây?"

"Là ta thấy ngươi vào trong đã lâu nhưng không có động tĩnh, nên đã gọi bọn họ đến tìm cách tiến vào. Loay hoay mấy ngày nay vẫn vô dụng. May mắn giờ ngươi đã trở lại. Bên trong rốt cuộc có gì?"

"Vừa đi vừa nói!"

Đây chính là Nguyễn Long từ hang động của Thánh Gióng đi ra, bên ngoài là ba người Cao Lỗ, Mai An Tiêm và Cao Bá Bao.

Sau khi từ biệt Phù Đổng Thiên Vương, Nguyễn Long trở lại hang động cố sức tu luyện. Tốc độ vận chuyển linh khí nơi đây cực kỳ nhanh chóng, cảm giác đói khát của hắn cũng được lấp đầy. Chỉ trong ba ngày ngắn ngủi, hắn mới tiến vào Nhân cảnh hậu kỳ không bao lâu đã một đường leo thẳng lên Nhân cảnh đỉnh phong. Toàn bộ ngũ quan đã được rèn luyện hoàn toàn, cảm giác của Nguyễn Long đối với cảnh vật đã nâng lên một tầm cao mới. Hắn thích thú quan sát xung quanh, lắng nghe từng tiếng động nhỏ, ngửi từng hương thơm như có như không. Chỉ cần thêm một chút xíu xúc tác, hắn hẳn có thể dễ dàng bước vào Địa cảnh. Tốc độ thật sự khá nhanh với điều kiện thiếu thốn như hiện tại.

"Bọn người Hạ giờ đã ra sao?" Nguyễn Long thu lại tâm trạng phấn khích, quay đầu hỏi.

"Ta đã cho chia bọn họ ra, lần lượt trở về Hồng thôn. Trước khi đi cũng không quên đem theo một ít quặng sắt trở về".

"Bên quặng sắt nhớ cho người canh chừng xung quanh. Cũng không cần ở quá gần, ẩn núp xa xa quan sát là được".

"Chuyện này ta cũng đã an bài, cho một số người trong Trinh sát Việt đoàn thay phiên nhau ở lại đây, vừa trông chừng quặng sắt, vừa chờ đợi động tĩnh của đám người Sơn Việt".

"Sơn Việt?"

"Hai tên Thiên cảnh lúc trước chính là người của Sơn Việt, bọn chúng đến để thuần phục người Hạ, ngoài ra phía Mai An Long cũng truyền tin đến, Cao Bá Quát và Mai Thúc Loan dắt về một nhóm gồm rất nhiều cao thủ thuộc hai tộc Âu Việt và Lạc Việt, nghe đâu bị tộc Dương Việt bài mưu đánh bại, giờ phải trốn chạy khắp nơi, tình hình cụ thể ra sao ta cũng không rõ ".

Nguyễn Long sắc mặt âm trầm, thế cục phát triển đã ra ngoài dự tính của hắn, giây lát sau hắn mới lên tiếng:

"Các ngươi thấy sao?"

"Các đại tộc đã đều có động tác, nếu tin tức của Mai An Long chính xác, hai tộc Âu Việt và Lạc Việt có khả năng sẽ hợp cùng chúng ta. Thế nhưng cũng không dễ dàng để chiếm quyền chủ đạo trên bọn chúng".

"Mọi chuyện đều dựa trên thực lực, hiện giờ thực lực bọn chúng suy yếu, không muốn phục tùng cũng phải phục tùng, hơn nữa dưới uy danh của thủ lĩnh, ta nghĩ mọi chuyện cũng không quá phức tạp".

"Theo ta, trước mắt cần mau chóng trở về xem xét tình hình rồi hẵng tính ".

"Đâu là giới hạn của Hồng Lĩnh?" Nguyễn Long không tham gia cuộc tranh luận mà đổi đề tài hỏi.

"Qua khu rừng này về phía Bắc có một ngọn núi chắn ngang, đó là ranh giới của Hồng Lĩnh", Cao Lỗ liền đáp.

"Còn có những tộc người nào quanh đây?"

"Cái đó ta cũng không rõ, bọn người Hạ có thể biết?"

Nguyễn Long trầm ngâm giây lát rồi hỏi tiếp:

"Còn bao nhiêu người của Trinh sát Việt đoàn ở lại?"

"Chỉ hơn mười người!"

"Cho bọn họ đi xa hơn về hướng Bắc, dọc theo ranh giới Hồng Lĩnh, dò xét xem còn tộc người nào ở quanh đây. Ở lại đây chỉ cần ba người là được, sẽ đem người đến hỗ trợ bọn họ sau."

"Các ngươi trở về trước, ta an bài bọn chúng xong sẽ đuổi theo", Mai An Tiêm định tách đoàn.

"Không cần, chúng ta đi cùng ngươi, sẵn tiện xem xét quặng sắt một chút, trễ hơn chút nữa cũng không ảnh hưởng gì?".

Đoàn người liền đổi hướng tiến về phía quặng sắt.

Đây là vùng đất nhuộm đỏ bởi sắt bị oxi hoá lộ ra ngoài, hàm lượng sắt nơi đây cũng thuộc mức trung bình. Nhưng đối với Nguyễn Long hiện tại nó còn có giá trị hơn cả mỏ vàng.

"Phương pháp ta giới thiệu lúc trước, ngươi đã tìm hiểu tới đâu rồi?" Nguyễn Long hỏi Cao Lỗ.

"Về cơ bản đã nắm vững, nhưng muốn cải tiến cần nhiều thí nghiệm hơn, hiện nay thời gian không cho phép chúng ta thực hiện".

"Không cần gấp gáp, tìm thêm vài người có đam mê cùng tham gia nghiên cứu. À, xem giúp ta chữa trị cái này", Nguyễn Long đưa hai khúc của Phù Đổng côn cho Cao Lỗ xem xét.

"Cái này..." Cao Lỗ nhận lấy liền giật mình kinh hô.

"Có chuyện gì sao?"

"Đây không phải sắt thường mà là một loại thần vật có tên Thiên Hoa Thần Thiết."

"Làm sao ngươi biết?" Nguyễn Long kinh ngạc hỏi lại.

"Ta rất thích nghiên cứu vũ khí, đã từng tìm hiểu qua một số loại thần khí trong truyền thuyết, trong đó có kể đến Thiên Hoa Thần Thiết. Thứ này rất khó tìm, vừa cứng rắn, vừa mềm dẻo, lại giúp vũ khí dễ sinh linh trí, thân cận với chủ nhân, hơn nữa nó còn có thể hoà hợp với thần kim khác cách dễ dàng hơn." Cao Lỗ yêu thích không buông.

Nguyễn Long thầm nhủ nếu toàn bộ ba món bảo vật của Thánh Gióng đều làm từ thứ này thì chẳng phải hắn một bước lên trời, trở thành đại gia mới nổi sao.

"Theo ý ngươi có thể hoà hợp với kim loại khác hẳn có thể nối lại được?"

"Cái này thì được, nhưng sẽ không có bao nhiêu hiệu quả. Theo ta thấy, thanh côn này đã gãy một lần, cũng đã được nối lại bằng kim loại khác. Muốn nó trở lại như xưa cần tìm đúng Thiên Hoa Thần Thiết hay một loại thần kim cùng cấp độ mới được."

"Trước mắt ngươi cứ thử nối lại trước, sau này nghiên cứu tinh lọc được thứ kim loại tốt hơn sẽ tính sau".

Sau khi sắp xếp an bài mọi chuyện cẩn thận, bốn người liền rời rừng Lạc Tiên, trở lại Hồng thôn.

"Thủ lĩnh ngươi có dự tính gì?" Trên đường thấy Nguyễn Long không nói gì, Mai An Tiêm bèn lên tiếng.

Nguyễn Long mỉm cười:

"Dĩ nhiên phải thu nhận mấy tên tiểu đệ đến cửa trước".

"Ý ngươi là Âu Việt và Lạc Việt?"

"Chứ ngươi nghĩ còn ai trồng khoai đất này".

"Bọn chúng cao thủ đông đảo, hơn nữa là đại tộc, dù có bị đánh bại cũng không phải chúng ta có thể nuốt nổi".

"Không vội, xem tình hình cụ thể cái đã. Sau khi về ngươi cũng nhanh chóng cho người đi truy tìm tung tích các tộc khác, nhanh chóng thu phục bọn họ, gia tăng dân số càng nhanh càng tốt".

"Sao chúng ta không hoà nhập lực lượng người Hạ vào chúng ta trước như ban đầu?".

Thực ra kế hoạch ban đầu của Nguyễn Long là chiến thuật tằm ăn dâu, bí mật thôn tính từng tộc một, hoà nhập vào Hông thôn rồi mới mở rộng tiếp. Nhưng nay tình hình có biến, tung tích của hắn có nguy cơ bị tiết lộ nên cần phải nhanh chóng xây dựng lực lượng, không có giờ để từ từ.

"Không đủ thời gian, tin tức về chúng ta đã lộ ra ngoài. Sau này mỗi chiến dịch chỉ cần vài người đỉnh tiêm, đi bắt cao tầng đối phương là được, ít ra chúng ta vừa có thêm hai tên Thiên cảnh người Hạ, năm Thiên Cảnh đủ để san bằng một tộc tại Hồng Lĩnh rồi chứ".

"Cho ta hai ngày nữa, ngươi sẽ có sáu Thiên cảnh", Cao Bá Bao cuồng ngạo nói lớn.

"Cho ngươi một tuần cũng được, Âu Việt - Lạc Việt cao thủ như mây, cho người toàn quyền đối phó, ha ha ha ha", Nguyễn Long cũng hào sảng cười lớn.