Việt Linh

Chương 8: Người Đến Từ Cấm Địa



Đảo cánh một vòng đánh lạc hướng, đại bàng lại bất ngờ lao về phía Nguyễn Long, lần này nó không đâm đầu một chỗ mà dang rộng đôi móng vuốt hướng lên phía trên nơi Nguyễn Long nhảy lên như hai lần trước.

Nhưng không ngờ, Nguyễn Long lại buông tay, đồng thời chân đạp mạnh vào sườn núi làm thay đổi hướng rơi. Địa điểm rơi chính xác ngay miệng hang đá, Nguyễn Long vươn tay bám vào vách hang.

Đại bàng lần nữa vồ hụp nhưng không bỏ cuộc mà tiếp tục đảo hướng lao xuống theo. Nó quyết định tấn công tới tấp, so tốc độ và sức chịu đựng với Nguyễn Long.

Hai tay bám chắc vào vách đá treo lơ lửng trên không, Nguyễn Long dồn sức vào cánh tay nâng cả người lên, chui tọt vào trong hang.

Đại bàng lao theo cũng muốn chui vào hang nhưng cả người nó quá to lớn chỉ lọt mỗi cái đầu vào trong, vẫn còn cách Nguyễn Long một chút. Nói thì dài nhưng xảy ra rất nhanh.

Con đại bàng kêu lên tức tối làm Nguyễn Long ù cả tai. Nó lui ra khỏi hang rồi lại tiếp tục đâm vào hòng dùng sức mạnh bản thân làm miệng hang vỡ ra nhưng vô dụng. Hang đá nhìn từ ngoài không sâu nhưng bên trong hai ba người nằm nối đuôi nhau vẫn được. Nguyễn Long lui vào tận cùng hang đá và chờ đợi con đại bàng bỏ đi.

Sau nhiều giờ cố đấm ăn xôi nhưng bị đấm đến choáng váng mà không có xôi để ăn, đại bàng ta cuối cùng cũng bỏ cuộc. Ré lên một tiếng không cam lòng, nó vỗ cánh bay vút lên không.

Thở phào nhẹ nhõm, Nguyễn Long tu một ngụm nước, ăn chút thức ăn lấy lại sức sau đó xem xét tình hình bên trong hang động. Hang động không rộng rãi chỉ tầm hai người đứng được, đỉnh hang cao hơn Nguyễn Long chút ít. Hang sâu hơn tám thước, bên trong hơi tối.

Nguyễn Long thăm dò từng vách đá trong hang, hy vọng có càn khôn khác. Nhưng tới lui nửa ngày trời chỉ thấy toàn đá là đá. Trong tiểu thuyết thường thì rơi xuống vách núi có hang động như vầy thế nào cũng có kỳ ngộ, một bộ tuyệt thế võ công hay kỳ trân dị bảo gì gì đó có thể một bước lên trời.

Bên ngoài trời bắt đầu nhá nhem tối, Nguyễn Long quyết định hôm nay ở lại trong hang, biết đâu vô tình mở được cơ quan hay có bất ngờ khác.

...

Sáng sớm, sau một đêm nghỉ ngơi, Nguyễn Long quyết định tiếp tục lên đường, bỏ qua cái gọi là kỳ ngộ ngàn năm kia khi nào rảnh lên kím tiếp.

Một giờ sau Nguyễn Long đã lên đến đỉnh núi. Nhìn xuống phía dưới rừng rậm bạt ngàn bao la, hồ nước trong xanh như mắt ngọc làm tôn lên vẻ đẹp thế ngoại đào viên, tâm hồn Nguyễn Long như rộng mở, bao nhiêu ngày mệt nhọc được bù đắp bằng những phút giây thư sướng. Hắn hét lớn:

"Ta là rồng, tầng trời này sẽ mặc sức cho ta bay lượn".

Sau một lúc phát tiết tâm tình, hắn bắt đầu xem xét xung quanh. Đỉnh núi nhìn từ bên dưới thấy nhọn nhưng phía trên lại khá bằng phẳng, một vài bụi cây chịu lạnh mọc xung quanh. Bên kia dãy núi là một lớp sương mù dày đặc trắng xoá không nhìn thấy bên dưới có gì.

Nguyễn Long nhíu mày, có điều quái lạ. Bên này rõ ràng trong xanh sáng sủa mà bên kia lại sương mù dày đặc. Hắn không dám mạo hiểm đi xuống mà dọc theo đỉnh núi dò xét tình hình. Tới lui đến khi mặt trời lên cao nhưng vẫn vậy, bên này ánh nắng vui tươi, bên kia lại sương mù ảm đạm.

Đến giữa trưa, Nguyễn Long cắn răng,

"mạo hiểm thôi".

Hắn nhặt cây làm thành đuốc rồi chọn vị trí thuận lợi, buộc dây vào để giữ an toàn rồi bắt đầu bước vào màng sương mù.

...

"Nhanh lên, Loan! Dẫn theo người chặn phía bên kia. Long! Chặn hướng bên này. Dồn nó vào Màng Trắng!"

Một nhóm người nhìn như thổ dân đang chia nhau đuổi theo một con hươu khổng lồ. Tuy thể hình to lớn nhưng trên người đầy vết thương, chân sau dường như đã gãy. Tuy vậy tốc độ của nó vẫn nhanh hơn đám người một bậc.

Dẫn đầu là một người đàn ông trung niên khuôn mặt rám nắng với đường nét thanh tú, giá như trẻ lại vài năm với da trắng chút xíu sẽ là một vị mỹ nam tử. Hắn ta cởi trần, bên dưới đóng khố lộ ra thân hình lực lưỡng không phù hợp với khuôn mặt cho lắm. Đặc biệt trên cơ thể có đầy hình xăm, tóc cũng cắt ngắn và hàm răng đen tuyền nhìn hơi dị dị đối với người hiện đại.

Người thanh niên tên Loan nhìn qua tầm mười tám mười chín tuổi làn da càng đen hơn, thật sự là đen chứ không còn rám như người đàn ông trung niên. Hắn ta cũng đóng khố cởi trần, tóc cắt ngắn và hàm răng đen nhưng ít hình xăm hơn.

Còn bên kia, Long lại là một cô gái tóc dài hàm răng cũng đen tuyền, bên dưới mặc váy rộng bên trên mặc yếm lộ ra làn da ngâm ngâm nhưng nhìn rất có duyên. Đi theo họ có đến hai ba chục người đủ cả nam lẫn nữ ăn mặc tương tự.

Đám người lúc này đã hình thành vòng quây hình bán nguyệt quanh con hươu. Mặt còn lại là vùng xám trắng, trông như sương mù nhưng con hươu không dám lại gần. Nó quay mặt đối diện đám người, chốc lát lại quay đầu nhìn màng trắng.

Một tiếng quát vang lên:

"Phóng lao"!

Ngay lập tức hàng chục mũi lao xé gió nhắm hướng con hươu mà phóng đến. Kinh hoảng, nó lồng lên rồi phóng vút vào màng sương mù. Con hươu vừa lao vào ngay lập tức màng sương mù liền tản đi, bị hút về phương hướng nào đó. Thấy thế nó liền mừng rỡ lập tức phi nước đại biến mất.

Cả đám người đứng ngây ngốc tại chỗ không kịp phản ứng nhìn cảnh tượng trước mắt.

Đây là cấm địa Màng Trắng, quanh năm được bao phủ bởi sương mù. Gọi là cấm địa nhưng nó không hề nguy hiểm bởi vì không ai có thể tiến vào. Màng sương mù như bức tường ngăn cách, dùng lực càng lớn thì phản chấn càng mạnh. Đó là lý do tại sao bọn họ lại ép con hươu vào Màng Trắng như thế. Màng Trắng đã tồn tại không biết bao nhiêu lâu, không ai có thể khám phá trên trong nó có gì.

Người đàn ông trung niên lấy lại bình tĩnh trước tiên.

"Chia nhau ra xem xét, thấy bất cứ điều khác lạ lập tức thông tri ngay. Xuất hiện rồi! Không ngờ đời này ta lại gặp được".

....

Một phương hướng khác, hai đàn ông đóng khổ cởi trần đang đi dọc theo Màng Trắng.

" Bên trong có thứ gì mà bao nhiêu đời nay chúng ta phải canh gác. Nghe nói có một ngày nó sẽ xuất hiện đem đến hưng thịnh cho tộc ta". Người đàn ông nhỏ tuổi hơn nói.

" Ta nghe nói nó liên quan đến truyền thuyết về các vị thánh nhân".

"Chẳng lẽ là thánh bảo?"

"Cái đó thì ta không rõ, bọn họ cũng đã lâu không xuất hiện, cũng không biết là có còn sống hay không?"

" Nói vớ vẩn, thánh nhân chẳng lẽ sẽ chết?"

" Vậy ngươi nói họ đi đâu?".

Người đàn ông nhỏ tuổi không biết đáp sao, hắn vung tay đập vào Màng Trắng một phát.

Chúi nhủi về phía trước, hắn kinh ngạc dụi dụi mắt tưởng như nhìn lầm. Người đàn ông lớn tuổi cũng ngây ra. Màng Trắng lúc này đã dần dần rút đi.

"Mau! Mau! Về báo cáo tộc trưởng. Không được, ngươi ở đây canh giữ ta trở về". Nói xong liền ba chân bốn cẳng phóng đi.

...

Tin tức về cấm địa Màng Trắng biến mất được nhiều người phát hiện lan truyền khắp nơi. Mọi ngươi nhao nhao cả lên, ai cũng bỏ hết công việc đang làm để chạy đến xem. Thật ra Màng Trắng rất rộng lớn, lại nằm trung tâm của toàn bộ khu vực, chỉ cần không phải quá xa đều có thể thấy được. Thủ lĩnh của các bộ tộc xung quanh Màng Trắng cũng nhao nhao cả lên, đem toàn bộ người của tộc mình người đến xem xét và canh giữ tất cả các lối ra vào Màng Trắng trên lãnh địa của mình.

...

Trên một con suối, một lão già đang cầm lao đứng bên dòng suối đang định phóng lao xuống nước chợt ngẩng đầu. Xa xa trước mặt lão chính là Màng Trắng. Giờ đây nó đang rút đi mắt thường có thể thấy được. Lão lẩm bẩm: "Truyền thuyết đã xuất hiện, là phúc hay là hoạ đây".

...

Trong một hang động, một bà lão tóc bạc trắng, da nhăn nheo mở mắt:

" Cuối cùng cũng xuất hiện, người đến từ cấm địa".

P/s: trang phục của người Việt xưa thực ra rất phức tạp nhưng thường được miêu tả nam đóng khố cởi trần, nữ mặc yếm và váy. Tác cũng xin lấy hai hình ảnh quen thuộc đó để diễn trang phục người Việt cổ dần dần sẽ phát triển thêm. Mong các đọc giả có nghiên cứu về vấn đề này thông cảm, còn những ai muốn tìm hiểu thêm xin lên google. Xin cám ơn.