Thế Giới Vô Hạn

Chương 44: Bay lên đi! Hy vọng



Trịnh Xá đột nhiên thấy rất may mắn là mình đã hoán đổi Nạp Giới, chẳng những có thể làm vũ khí cường đại công kích sinh vật linh loại, hơn nữa điểm mấu chốt nhất là còn có thể cất giấu rất nhiều đồ vật ở trong đó, thí dụ như...... Linh loại đạn!

Giá cả linh loại đạn bình thường cũng rất bèo, nhưng chính vì trọng lượng nên rất không tiện để mang theo người, tuy nhiên là đối với Trịnh Xá có Nạp Giới mà nói thì về phương diện này căn bản lại không có vấn đề gì. Hắn rất dễ dàng xuất ra một đống lớn linh loại đạn, chẳng những cấp bổ sung cho toán người Trương Kiệt và Chiêm Lam mà thậm chí ngay cả toán người O"Conneil cũng hoàn toàn thay đổi trang bị thành linh loại đạn, mặc dù vũ khí của bọn họ đích thật sự không ra gì. Bất quá xét đến tình huống hiện tại, thêm một phần lực lượng sẽ thêm một phần bảo hộ, hắn tuyệt đối sẽ không tiếc một chút linh loại đạn này.

Mọi người từ trên đỉnh tháp chuông đi xuống. Càng đến gần tầng dưới cùng, trong lòng mọi người càng khẩn trương, không chỉ những người bình thường như O"Conneil, hoặc là mấy người mới như Trương Hằng, mà thậm chí ngay cả bọn Trịnh Xá cũng đều khẩn trương hơn.

Sau khi đi đến tầng dưới cùng thì có một cái cánh cửa lớn bằng gỗ dày chắn trước mặt mọi người. Chiêm Lam phản ứng nhanh nhất, niệm động chú ngữ để bắt đầu giúp cho mọi người tăng mạnh tốc độ và sức chịu đựng. Còn Trịnh Xá thì lấy ra vài mảnh nhỏ xác ướp cuối cùng và một ít cát, ngay trước ánh mắt chú ý của mọi người, hắn cầm lấy cuốn sách Anubis niệm chú ngữ làm cho tất cả những mảnh nhỏ hỗn hợp kia biến hình lớn dần lên, cuối cùng hóa thành bốn tên xác ướp thị vệ.

Mấy người mới thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm, đến khi Trịnh Xá một cước đá mở toang cửa ra, tiếng mở sầm cửa mới khiến mọi người bừng tỉnh lại. Trịnh Xá lao ra trước tiên, súng tiểu liên trong tay bắn liên thanh một tràng "pằng pằng pằng". Hơn mười xác sống ở gần tháp chuông nhất lập tức bị trúng đạn đổ gục xuống mặt đất. Công hiệu của linh loại đạn thật sự bất phàm, những xác sống này vừa ngã xuống đất thì lập tức bùng cháy, vài giây sau đã hoàn toàn biến thành bụi đen.

-O"Conneil! Ta nhờ ngươi, hãy dẫn đường đi!

Trịnh Xá quay đầu vội vàng nói.

O"
Conneil gật đầu lia lịa, hắn yên lặng liếc mắt nhìn Evelyn một cái, sau đó rút ra hai khẩu súng lục rồi tiến lên dẫn đầu đội ngũ.

Mọi người không ai nói gì, tất cả đều chạy theo O"Conneil về hướng tháp chuông phía Tây. Điều khiến cho mọi người kì quái chính là suốt dọc đường họ tuyệt nhiên không hề gặp phải dù chỉ là một xác sống chứ đừng nói đến xác ướp thị vệ. Đến lúc mọi người vượt qua một đoạn đường tắt thì trước mặt bọn họ liền xuất hiện một bức tường người. Đó là một đại đạo rộng lớn, trên đó có một đám đông nghìn nghịt, ít nhất vào khoảng mấy ngàn xác sống, trên bức tường ở bên đường còn có hơn chục tên xác ướp thị vệ.

-Rút súng ra! Nếu không muốn chết thì hãy liều mạng đi!

Trịnh Xá tay trái cầm súng tự động, tay phải vung lên Prog Knife, quát lớn và đồng thời giương súng tự động bắn về hướng những xác ướp thị vệ này.

Mọi người vội vàng hướng nòng súng chĩa về phía những xác sống cùng xác ướp thị vệ này, đối phó thận trọng hơn với những xác ướp thị vệ. Nhưng thật sự là những xác sống ở trước mắt này nhìn thoáng qua thì giống người bình thường như đúc, đặc biệt trong đó còn có một số hài tử khoảng mười một mười hai tuổi nên nhất thời mấy người O"Conneil đều do dự. Mãi đến lúc Trương Kiệt lớn tiếng quát bọn họ tránh ra thì mấy người này mới phát hiện trên tay Trương Kiệt đã cầm một khẩu súng trông phi thường uy mãnh. Đó là khẩu súng máy mà Trương Kiệt đã từng sử dụng ở trong một bộ phim kịnh dị khác, cũng không biết từ lúc nào hắn đã lắp ráp được khẩu súng máy này, tóm lại ngay khi đám người O"Conneil nhanh chóng tránh ra phía sau thì một lưỡi lửa nửa dài khoảng nửa mét lập tức từ nòng súng lóe lên.

"
Pằng pằng pằng!"

Khẩu súng máy này so với khẩu tiểu liên của Trịnh Xá thì có tiếng nổ chát chúa hơn rất nhiều, uy lực to lớn làm cho mọi người phát sợ. Đám xác sống ở cách hơn một trăm thước nối tiếp nhau đổ gục xuống mặt đất, xác ướp thị vệ đang chạy trên bờ tường ở hai bên đường về căn bản cũng không thoát, hơn nữa không biết Trương Kiệt ăn phải hỏa dược hay ăn cái gì khác mà hắn một tay cầm súng máy, tay kia ôm băng linh loại đạn, vừa nổ súng vừa về lao lên phía trước, miệng thì không ngừng lớn tiếng gào thét.

-Thật khó vượt qua ha...... Người lần trước cầm băng đạn cho hắn đã chết.

Trịnh Xá thở dài một tiếng, yên lặng nhìn thoáng qua thi thể Tề Đằng Nhất đang được gã râu ria áo đen vác. Mặc dù về lý trí thì tất cả mọi người đều biết cần phải bỏ thi thể lại ở trên tháp chuông, nhưng thật sự là không ai đành lòng nhìn hắn bị phơi xác bên ngoài cho nên cuối cùng nhất trí quyết định đưa hắn ra bên ngoài mai táng. Theo cách nói của gã râu ria áo đen, đây cũng là cách an nghỉ phù hợp đối với một người chiến sĩ.

Rất may mắn chính là không biết có phải phép thuật của Imhotep không có hiệu quả đối với những kẻ luân hồi từ phim kịnh dị đến như bọn họ hay không, tóm lại thi thể của Tề Đằng Nhất cũng không có bị bất cứ cái gì quấy rầy, hắn vẫn đang ngủ say, một giấc ngủ vĩnh hằng...... Chỉ là cảnh tượng khi hắn chết, bất luận thế nào thì Trịnh Xá cũng không thể quên được những lời mà nam nhân đó đã gào lên......

Súng máy đã bắn hết sạch đạn rất nhanh chóng, vừa vặn đã bắn cho đám xác ướp thị vệ này nát bấy, nhưng hơn nghìn tên xác sống vẫn đang không ngừng hướng tới gần mọi người. Được Trương Kiệt kích thích, mọi người cũng không thèm để ý tới gì nữa mà giương súng lên, lập tức tiếng súng vang lên ầm ầm. Mọi người cũng vượt qua cái ngã tư đường này, dùng hỏa lực bắn giết để mở ra một con đường máu xuyên qua đám xác sống, chạy thẳng một mạch về hướng bãi đỗ xe.

Mọi người vừa xông vào bãi đỗ xe, Canahall lập tức chạy về phía có vài chiếc xe đua, nhưng hắn mới vừa chạy được vài bước, O"Conneil và Trịnh Xá đã phi thường ăn ý đồng thời vươn tay ra túm lấy, dẫn Canahall chạy về phía một chiếc xe buýt nhỏ, còn Canahall tựa hồ không cam tâm vẫn lớn tiếng gào hét lên:

-Úi, xe đua kìa! Xe đua chạy nhanh hơn, giá tiền cũng đắt hơn nhiều!

Trịnh Xá tức giận quát:

-Chờ đến khi chúng ta đều sống sót, ta sẽ cho ngươi năm thỏi vàng ròng, mịa, đủ để cho ngươi mua một chiếc!

Canahall hơi sửng sốt, hắn lập tức được voi đòi tiên vòi thêm:

-Năm thỏi á...... Sáu thỏi đi, sáu thỏi thì tốt hơn đấy.

Trịnh Xá và O"Conneil nhìn nhau, hai người đều tức điên tống thẳng cổ Canahall vào trong xe, sau đó mọi người cũng đều lần lượt chui vào trong chiếc xe buýt nhỏ. Sau khi tất cả hơn mười người đều lên xe, O"Conneil mới ngồi ở chỗ tài xế mới bắt đầu tìm kiếm chìa khóa xe. Trịnh Xá chẳng thèm nghĩ ngợi gì, đấm thẳng một quyền đánh vào lỗ khóa, một quyền này đãnh cho lỗ khóa nát bét ra, sau đó hắn kéo ra vài sợi dây điện nhẹ nhàng đấu vào nhau, chiếc xe buýt nhỏ lập tức liền được khởi động.

O"Conneil cười ha ha nói:

-Ngươi cũng bạo lực phết đấy nhỉ?

Trịnh Xá nhún vai đáp:

-Khi ngươi lái xe thì chắc chắn càng thêm bạo lực...... Lái đi, khách nhân của chúng ta đã tới rồi.

Quả nhiên, lối vào bãi đỗ xe đã có mấy trăm xác sống từ từ tụ tập lại, trên vách tường đằng sau lưng bọn chúng còn có hơn chục tên xác ướp thị vệ đang nhìn về phía bên này. O"
Conneil thét lớn một tiếng, lái chiếc xe buýt lao đi, hơn hơn chục xác ướp thị vệ đang xông thẳng về phía này lập tức bị xe buýt đang lao đến ép mạnh vào trong đám người, tức thì máu thịt văng khắp nơi......

O"Conneil lớn tiếng quát tháo:

-Mẹ kiếp, quả nhiên so với ngươi thì bạo lực hơn nhiều...... Cái này tính làm gì! Cho dù là lúc trước ở Phàm Nhĩ Đăng [O"
Conneil nhắc đến chính là chiến dịch Phàm Nhĩ Đăng, một trận chiến từng được ví như cối xay thịt] cũng chỉ tanh máu như vậy...... Evelyn! Cô đứng ở giữa mọi người cho tôi! Không được phép đứng ở cửa sổ hướng ra phía ngoài để xem!

Evelyn nghe vậy tức thì phất phất tay thị uy, bất quá nàng vẫn nhu thuận đứng ở giữa mọi người, mà xe buýt càng lao sâu vào giữa đám xác sống thì tốc độ của xe càng chậm lại, hơn nữa lũ xác sống này cũng không đờ đẫn giống như bọn Zombie trong phim Resident Evil, bọn chúng bắt đầu liều mạng tấn công chiếc xe, một số xác sống còn đeo bám theo cửa kính để cùng chạy theo xe.

-Zero, Trương Kiệt, chúng ta công kích xác ướp! Những người còn lại công kích lũ xác sống ở chung quanh! Nhanh lên một chút!

Trịnh Xá gầm lên một tiếng lớn quyết đoán, hắn giương súng tiểu liên trong tay lên bắn về phía bọn xác ướp thị vệ đang cắm đầu xông đến.

Thiếu hỏa lực của súng máy, uy lực của súng tiểu liên có chút không đủ, cần phải tốn hơn chục viên đạn mới có thể hoàn toàn bắn nát một cái xác ướp thị vệ, cho nên không bao lâu sau đã có hơn mười xác ướp thị vệ vọt tới cách xe chỉ khoảng hơn mười mét. May mắn là lúc này Zero và Trương Kiệt đã chạy tới, có thêm hỏa lực của hai người, đặc biệt là sau khi có thêm Zero với khả năng bắn điểm xạ rất chuẩn đích, rốt cuộc bọn xác ướp thị vệ liên tiếp bị bắn nát, đến khi một xác ướp thị vệ mạnh nhất vọt tới trước xe buýt thì cũng bị ba loại vũ khí bắn nát thành bột đá ngay tức khắc.

Ba người Trịnh Xá tức thì thở phào nhẹ nhõm, khi vừa quay đầu đi thì đúng lúc chứng kiến Chiêm Lam đang dẫn mọi người không ngừng nổ súng công kích lũ xác sống ở chung quanh. Bọn họ huy động vũ khí trong tay nhanh chóng bắn giết lũ xác sống ở khắp bốn phía, nhưng vẫn còn một tên xác ướp thị vệ đứng ở ngoài của sổ xe không ngừng công kích, mức độ hung tợn đến nỗi tuyệt đối làm cho người chứng kiến đều kinh sợ.

-Ngồi yên!

O"Conneil chờ đến lúc số xác sống ở chung quanh giảm hẳn đi thì mới quát lớn lên, đạp lún chân ga, cuối cùng xe buýt với tốc độ cao cũng đã thoát khỏi lũ xác sống, theo đại lộ nghênh ngang chạy đi.

Canahall cùng hai gã người Mĩ đồng thanh hoan hô, nhưng tiếng hoan hô của bọn họ vừa mới rời khỏi miệng, xe buýt vừa mới đi qua khúc ngoặt thì đã thấy vô số xác sống đứng ở con đường đối diện. Đông nghịt với ít nhất trên một vạn xác sống, càng đáng sợ chính là tại trên tường và trên nóc nhà ở hai bên ngã tư đường tràn đầy xác ướp thị vệ, số lượng sợ là cũng phải vượt quá vài trăm tên.

-Ối, trời ơi!

O"Conneil ngây người thốt lên, theo tiềm thức mà buông lỏng chân ga. Bất luận kẻ nào chứng kiến trận thế kinh khủng trước mắt này thì đại khái đều không còn dũng khí lái xe buýt lao vào nơi đó.

Trịnh Xá đột ngột nghiến răng một cái, vội vàng nói với O"conneil:

-O"
conneil! Tin tưởng ở ta! Xông vào đi! Mẹ kiếp, toàn lực lao vào đi!

Nói xong, hắn trực tiếp lấy Cuốn sách Anubis từ trong nạp giới ra, bắt đầu lớn tiếng tụng niệm một đoạn chú ngữ như thể không hề có ai ở bên.

O"Conneil cũng nghiến răng một cái, không thèm quan tâm đến bất cứ điều gì mà đạp lún chân ga lao vọt đi, chiếc xe buýt mang theo một loại ý tứ dứt khoát lao về phía vô số xác sống ở trước mặt, bọn xác ướp thị vệ có đủ để bao vây lấy xe buýt. Khi những xác ướp thị vệ này từ hai bên ngã tư đường chạy tới tấn công chiếc xe buýt thì đột nhiên một trận gió lốc cuốn bay bọn chúng lên trên không trung, hơn nữa luồng gió lốc này càng ngày càng điên cuồng mãnh liệt, đến cuối cùng thì xoáy tròn biến thành một vòi rồng. Mà chiếc xe buýt thì lại đâm đầu lọt vào trong trận vòi rồng nhỏ này.

Từng tên, từng tên xác sống ở xung quanh bị cuốn lên trên không trung, hơn nữa cả bọn xác ướp thị vệ cũng vậy. Trọng lượng của bọn chúng đối với trận vòi rồng về căn bản xem chừng như không đáng kể, dễ dàng bị cuốn lên trên trời cao rồi bị phá hủy. Nhưng mà so sánh với chúng thì trọng lượng của xe buýt lại khiến cho nó may mắn tránh thoát trận kiếp nạn này. Cũng may mắn là Trịnh Xá chỉ có thể tạo thành một trân vòi rồng nho nhỏ, nếu như mức độ của trận vòi rồng này lớn hơn một chút thì phỏng chừng xe buýt cùng mọi người bên trong nó cũng đều không còn chơi đùa được nữa.

O"Conneil thét lớn lên những tiếng điên cuồng, hắn đè chặt chân ga lao thẳng về phía trước, dọc trên đường đi nghiến nát không biết bao nhiêu thân thể xác sống, hơn nữa Trương Kiệt cùng Zero cầm súng không ngừng bắn phá, nên khi cuối cùng lao ra khỏi trận vòi rồng nhỏ này thì số lượng xác sống ở trước mặt xe buýt cũng không còn lại bao nhiêu, với số lượng ít ởi thưa thớt như vậy thì tuyệt đối không có cách nào ngăn cản nổi chiếc xe buýt chạy đi.

Lúc này, Trịnh Xá mới thở phào nhẹ nhõm, hắn liền cảm thấy toàn thân yếu nhũn vô lực, phảng phất như ngoài năng lượng huyết tộc thì ngay cả khí lực của thân mình cũng đều bị cuốn sách Anubis hút cạn kiệt. Dù sao cũng là dẫn phát uy năng của tự nhiên thiên địa, mặc dù trận vòi rồng thu nhỏ này thoạt nhìn không giống với bình thường nhưng vẫn hút hết sạch năng lượng huyết tộc của hắn trong nháy mắt.

-Chạy đi, chạy mau tới bến tàu đi!

Giờ phút này, tại một chỗ khác ở trong Cai-Rô thành, Ấn Châu tiểu đội đang ở trong khách sạn, một mỹ nữ người Ấn Độ đang nhắm mắt đột nhiên nói:

-Đội trưởng, tìm được bọn họ rồi..... Bọn họ đã cướp lấy một chiếc xe buýt, bây đang đi về phía bến cảng Giza, ngay cả hai gã người Mĩ và cặp nam nữ nhân vật chính đều ở trên xe.

Tiểu hòa thượng ngồi xếp bằng ở giữa mọi người, trên tay cầm một chuỗi tràng hạt màu vàng nhạt, chờ đến khi mỹ nữ Ấn Độ nói dứt lời thì mới mở mắt lầm bẩm hỏi:

-Shinai, trước kia không phải vẫn không tìm được tung tích của bọn họ sao? Tại sao đột nhiên đúng lúc này lại có thể tìm được chứ? Đây sẽ không phải là cạm bẫy chứ? Hay là lại như trước kia, tinh thần của ngươi đã bị người khác khống chế, kết quả là đưa ra những hình ảnh giả?

Shinai đỏ bừng mặt lên, cúi đầu trầm tư trong chốc lát rồi nói:

-Đội trưởng, lần này hẳn không phải là giả, Imhotep cũng đã xuất hiện rồi...... Có cần liên lạc với hắn không?

Tiểu hòa thượng yên lặng trầm tư một lúc rồi đáp:

-Tạm thời không cần liên lạc với hắn, theo phép tắc, chúng ta hẳn là phải tự mình đến gặp mặt hắn...... Bất quá, ta còn rất lo lắng về cái gã khống chế tinh thần trong Trung Châu đội kia. Theo đạo lý mà nói, nếu hắn có thể chỉnh sửa những dò xét tinh thần của ngươi thì hẳn là người có tinh thần lực mạnh hơn ngươi, nhưng tại sao ngoại trừ việc chạy trốn và ngăn cản sự dò xét tinh thần của ngươi thì hắn lại không dùng tinh thần lực công kích chúng ta chứ? Hơn nữa cho tới bây giờ, sự ngăn cản tinh thần của hắn lại hoàn toàn biến mất...... Chẳng lẽ hắn là......

Tiểu hòa thượng đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hắn cổ quái nói ra:

-Khó có khả năng đó, hắn hẳn không phải là Dẫn đạo giả đâu. Nhưng chẳng lẽ lại có người chỉ vẻn vẹn bằng vào lực lượng của chính bản thân mình mà đạt tới mức mở ra được cơ nhân tỏa tầng thứ hai? Cái gã nam nhân tên là Trịnh Xá kia làm thế nào mà xác lập được thân phận đội trưởng chứ? Chỉ dựa vào sự yêu quý của các đội viên thôi sao? Đừng nói giỡn...... Người khống chế tinh thần lực này hẳn không phải là Dẫn đạo giả chứ? Tại sao lại có thể có tình huống đã xuất hiện người mở ra được cơ nhân tỏa tầng thứ hai rồi mà Dẫn đạo giả của đội ngũ lại vẫn còn chưa biến mất chứ? Căn bản là không thể......

Shinai mãi đến lúc này mới hỏi:

-Đội trưởng, chúng ta cần làm gì bây giờ?

Tiểu hòa thượng trầm ngâm một chút, cuối cùng khôi phục lại tinh thần nói:

-Đương nhiên là phải đi theo chúng. Aladas, thương thế của ngươi thế nào rồi?

Ở trong một góc tối của khách sạn, gã bác sĩ tóc vàng Aladas thản nhiên nói:

-Vẫn còn chưa khỏi. Còn chưa săn được mấy người sống thì những người chung quanh đã bắt đầu biến thành xác sống mất rồi, độ chữa trị ở phổi chỉ vào khoảng bảy mươi phần trăm, nói về biến thân chiến đấu thì tốc độ và lực lượng đều chỉ bằng bẩy phần so với bình thường, bất quá cận chiến thì như vậy hẳn là đủ rồi.

-Như vậy...... tiễn bọn chúng một đoạn đường đi, bọn chúng không phải hy vọng đi đến bến cảng sao? Hãy biến đoạn đường này trở thành cầu Nại Hà dẫn bọn chúng đến trước hoàng tuyền thôi......

Cảm giác của đám người Trịnh Xá vào giờ phút này tuyệt đối không thể coi là tốt được, mặc dù lũ xác sống một khi bị linh loại đạn bắn trúng thì lập tức sẽ biến thành tro bụi, nhưng trước đó bọn họ là những cơ thể sống nên khi xe buýt chẹt qua người bọn chúng thì trên mặt đất lập tức tràn ngập máu chảy thịt nát đỏ rực màu máu. Thậm chí có thể nói là xe buýt đã chạy trên mặt đất toàn là máu thịt nhầy nhụa, mà suốt con đường này chỉ ngửi thấy mùi máu tanh thịt thối, Evelyn và anh trai của nàng sớm đã ói mửa không biết bao nhiêu lần, trong số những người cùng đi với bọn họ cũng bị nôn còn có cả Tần Chuế Ngọc và Cao Hồng Lượng.

Đến giờ phút này, Trịnh Xá đã khôi phục được chút khí lực, đứng ở sau lưng O"Conneil nói:

-Nhanh lên, nhanh hơn nữa chút. Còn có bao lâu nữa thì tới bến cảng?

Nhưng O"
Conneil lại sớm đã bị căng thẳng thần kinh, tức giận hét toáng lên:

-Mẹ kiếp, không được lải nhải ở bên tai ta! Cứ theo con đường này tiến về phía trước, không có gì bất ngờ xảy ra thì mất khoảng dăm ba phút đồng hồ là có thể tới bến cảng rồi...... Nếu như không có xác sống ngăn cản, ta tin tưởng rằng tốc độ của chúng ta sẽ nhanh hơn!

Trịnh Xá nở nụ cười khổ, trong nạp giới của hắn vốn đang chứa số lượng lớn linh loại đạn, nhưng cái số lượng lớn này cũng có hạn chế, dù sao dung lượng của nạp giới cũng chỉ có thể tích 1,5 mét khối mà thôi. Trong suốt dọc đường đi đến đây, mọi người bắn đến nóng đỏ cả nòng súng thì có thể tưởng tượng được linh loại đạn đã tiêu hao đến mức kinh khủng thế nào. Cho đến lúc này, linh loại đạn của Trịnh Xá chỉ còn lại không tới một nửa cho nên hắn mới nóng lòng hỏi còn có bao lâu nữa thì mới tới bến tàu.

Trịnh Xá đang định thay băng đạn mới cho khẩu súng tiểu liên trong tay, đột nhiên trong lòng hắn máy động, ngẩng đầu lên nhìn về hướng một tòa cao ốc ở ven đường, Zero và Triệu Anh Không cũng đồng thời nhìn qua. Một xác ướp nửa người thối rữa xuất hiện trên đỉnh một cao ốc, nhìn đến đầu của xác ướp này thì đây lại là một cái xác ướp đầu trọc lốc, đây chính là tên Bất tử tế tự Imhotep vẫn chưa từng lộ diện kia.

-O"conneil! Giữ cho xe không bị lật!

Trịnh Xá chỉ kịp hét lớn một tiếng, quả nhiên Imhotep ở trên đỉnh cao ốc đã hóa thành một cơn lốc cát bụi cuốn đến. Mọi người hoàn toàn bừng tỉnh giương súng bắn tới, nhưng cho dù là linh loại đạn, khi đối mặt với trận cơn lốc cát bụi này thì cũng có vẻ chẳng có tác dụng gì. Tất cả đạn dược đều xuyên qua cơn lốc cát bụi, mà cơn lốc này vẫn như cũ xoáy chung quanh chiếc xe buýt.

O"Conneil lớn tiếng gầm lên, dùng toàn lực nắm chặt tay lái, hai mắt chỉ nhìn chằm chặp về phía con đường ở phía trước. Mặc dù ở trong cơn lốc cát bụi này, khoảng cách hắn có thể nhìn thấy thật sự là rất hạn chế nhưng hắn dù thế nào cũng đem hết toàn lực điều khiển chiếc xe buýt đi về phía trước, còn sự an nguy của bản thân từ phía sau và toàn bộ chung quanh thì giao phó cho đám người Trịnh Xá. Chỉ có tiếng kêu sợ hãi của Evelyn mới làm cho bả vai hắn đôi lúc run rẩy.

Cơn lốc cát bụi này tới cũng nhanh mà tan cũng chóng, rất nhanh, cơn lốc cát đó ở giữa không trung tập hợp lại thành hình người Imhotep nhưng trên tay hắn lại có thêm một người, chính là một trong hai người Mĩ, không biết từ khi nào đã bị Imhotep túm ở trên tay. Gã người Mĩ này sợ đến choáng váng tru tréo lên không ngừng, còn mọi người chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn Imhotep ngoác cái miệng rộng hư nát thối rữa, đem gã người Mĩ này hút khô kiệt. Nhiều nhất chỉ mấy giây sau, gã người Mĩ đã bị hút thành xác khô, mà thịt thối trên người Imhotep thì bắt đầu hồi phục như cũ với tốc độ lấy mắt thường có thể thấy được. Dần dần hình dáng của hắn đã biến thành giống như của một người sống bình thường.

-Mèo! Chiêm Lam, đem mèo ra!

Trịnh Xá gầm lớn một tiếng, lôi gã người Mĩ còn lại ra phía đằng sau lưng hắn, giương súng tiểu liên bắn về phía Imhotep. Nhưng linh loại đạn lại một lần nữa mất đi hiệu quả, phảng phất như một loại đạn bình thường, bắn thẳng vào trong thân thể Imhotep nhưng lại tựa như bắn vào trong cát. Thân hình Imhotep trong nháy mắt lại khôi phục như cũ, mà sau đó Imhotep chỉ thản nhiên nhìn vào vết đạn trên người, lớn tiếng gào rống lên rồi thân thể lại biến thành cơn lốc cát bụi cuốn về phía mọi người...... Ở bên cạnh Trịnh Xá chỉ còn một gã người Mĩ cuối cùng kia….

- Triệu Anh Không, chủy thủ của ngươi!

Trịnh Xá mắt thấy Chiêm Lam lôi mèo ra quá chậm, hắn vội vàng với tay cầm lấy khẩu súng tiểu liên còn đang trên mặt đất, đồng thời gọi to đối với Triệu Anh Không rồi xông về phía cơn lốc cát bụi. Hắn ngưng tụ nội lực vào Nạp Giới, xung quanh nắm đấm tức thì đã xuất hiện một vòng năng lượng trong suốt. Trịnh Xá liền vung quyền trái đấm về phía cơn lốc cát bụi đang tới trước mặt.

"Huỵch!"

Một tiếng trầm muộn vang lên, cơn lốc cát bụi phảng phất như bị đụng vào vách tường, toàn bộ bắn về phía sau. Mà Trịnh Xá cũng bị phản đòn nghiêm trọng, bay ngược lại thẳng tắp đụng vào Trương Kiệt và Zero ép lên tận ghế trước trong xe buýt. Ba người này tức thì bị đụng đến mức choáng váng. Mà ở đuôi xe bên ngoài, cơn lốc cát bụi dần dần tụ lại thành hình người, gã thầy tế bất tử Imhotep nửa ngồi xổm trên mặt đất, mà chỗ bờ vai của hắn càng là không ngừng bùng lên mục nát. Nạp Giới quả thực là có lực sát thương cực kì cường đại đối với sinh vật linh loại quỷ quái, thậm chí ngay cả Imhotep đã miễn dịch với đạn linh loại cũng vô pháp miễn dịch được uy lực của Nạp Giới.

Triệu Anh Không phản ứng cũng rất nhanh, một tay vừa động liền từ bên hông rút ra chủy thủ. Trên chủy thủ đó mang theo hỏa diễm bùng cháy kịch liệt. Ngay sau khi nàng rút chủy thủ ra, bốn tên xác ướp thị vệ mà do Trịnh Xá triệu hồi ra đều vội vàng thối lui về phía sau. Chúng nó tựa hồ rất kiêng kỵ đối với thanh chủy thủ này, thậm chí ngay cả Imhotep trên mặt đất cũng khẽ nhíu mày rất quỷ dị.

- Ngồi yên đi!

O"Conneil gầm to lên, hắn gắt gao đạp lún chân ga, lái chiếc xe buýt nhỏ này lao thẳng về phía trước. Rầm một tiếng vang lên, chiếc xe buýt nhỏ đã húc đổ một đống lớn thùng gỗ trên vỉa hè lăn ngổn ngang trên mặt đất. Bọn xác sống vẫn bám theo sau đuôi chiếc xe buýt nhỏ tức thì bị hất tung lên rất nhiều. Mà chiếc xe buýt nhỏ càng là tận dụng cơ hội này mà nghênh ngang phóng đi. Chỉ để lại đó Imhotep với thân thể đang từ từ khôi phục, còn có vô số xác sống bị thùng gỗ đè ép trên mặt đất.

Imhotep bỗng nhiên lớn tiếng rít gào, hắn há to miệng hướng về phía chiếc xe buýt nhỏ, từ trong miệng hắn bỗng nhiên phun ra vô số ruồi nhặng dày đặc. Đám ruồi này phảng phất như là một đám mây đen cuốn về phía chiếc xe buýt nhỏ. Tức thì dọa cho Evelyn và Tần Chuế Ngọc la hét rầm rĩ, Chiêm Lam tuy rằng không có thét lên chói tai nhưng cũng là bị dọa đến sắc mặt trắng bệch. Trong mấy cô gái này thì chỉ có Triệu Anh Không vẫn duy trì vẻ trầm mặc lãnh đạm.

Mắt thấy đám ruồi nhặng dày đặc sắp bay đến, Trương Hằng lại là người phản ứng nhanh nhất. Hắn cởi áo ra đứng đằng sau xe buýt, đợi đến khi đám ruồi nhặng kia bay tới trước mặt, Trương Hằng giơ áo lên bắt đầu liều mạng đập. Đám người Trịnh Xá cũng vội vàng cởi áo liều mạng đập theo. Thậm chí ngay cả gã râu ria áo đen cũng cởi áo choàng ra để đập cùng mọi người.

Đám ruồi nhặng này cũng không có lực công kích gì cả, chỉ là tình cảnh đông đúc dày đặc như vậy thực sự làm cho người ta buồn nôn. Duy nhất chính là ảnh hưởng tới tầm nhìn của mọi người, cách bên ngoài chiếc xe buýt nhỏ mấy thước cơ hồ đã không nhìn được gì cả. Bất đắc dĩ, tốc độ lái xe của O"Conneil cũng phải dần chậm lại. Dù vậy, hắn vẫn là lái xe chạy một mạch không ngừng húc vào đèn đường. Cả chiếc xe buýt lảo đảo chạy về phía trước.

Khi mọi người đang đập ruồi nhặng, bỗng nhiên từ cách đó không xa truyền đến một tràng ngữ âm Ai Cập cổ. Evelyn vội vàng nói:

-Hắn đang triệu hoán xác ướp thị vệ, ý nghĩa tràng ngữ âm Ai Cập cổ mà hắn vừa gào lên là......

Lời còn chưa dứt, bỗng nhiên từ phía trước xe truyền đến một tiếng trầm muộn vang lên, một xác ướp thị vệ đã bám vào trên đầu chiếc xe buýt nhỏ, nó giơ khảm đao lên bổ về phía O"Conneil.

O"
Conneil hét to một tiếng chợt đánh tay lái quay mạnh đi, tên xác ướp thị vệ đó tức thì bị quẳng ra ngoài. Mà đồng thời mọi người trong chiếc xe buýt nhỏ cũng đều là bị đụng cho choáng váng. Nhưng mà dù vậy, đám ruồi nhặng dày đặc kia vẫn theo vào trong xe buýt, quấy nhiễu đến mức mọi người hận không thể cầm súng bắn loạn.

- Mẹ kiếp, nếu như còn có thể sống sót quay về, nhất định phải mua một ít thuốc diệt côn trùng hoặc nhang muỗi.......

Trương Kiệt từ trên mặt đất bò dậy, hắn vừa đập ruồi nhặng vừa lớn tiếng mắng.

- Thuốc diệt côn trùng...... Nhang muỗi? Đúng, nhang muỗi a!

Chiêm Lam bỗng nhiên kinh ngạc vui mừng hét lớn lên. Nàng vội vàng từ thắt lưng lấy ra hai quả lựu đạn khói lựu đạn khói, không chút nghĩ ngợi liền giật chốt an toàn ra vứt vào trong xe. Tức thì một màn khói mù mịt từ trong lựu đạn xì ra, hơn nữa bởi vì chiếc xe đang lao về phía trước, cho nên khói mù chỉ có thể bay về phía sau. Trận khói mù này ngay cả người hít phải cũng đều bị hắt hơi nước mắt nước mũi ròng ròng, nên càng miễn bàn đến đám ruồi nhặng kia, vô số ruồi nhặng tức thì rơi rụng lả tả từng mảng từng mảng. Mà ruồi nhặng chết càng ngày càng nhiều thì tầm mắt của O"Conneil càng trở nên rõ ràng.

Mọi người còn chưa có kịp hoan hô, thì nhìn tình cảnh trước mắt đã khiến da đầu bọn họ tê dại. Từ nơi này nhìn về phía xa xa, trên cơ bản đã có thể trông thấy vị trí bến cảng, thế nhưng trước mắt lại là nhung nhúc dày đặc xác sống không biết có tới bao nhiêu nữa. Hơn nữa trên vách tường xung quanh, trên nóc nhà, trên mặt đường cùng tràn ngập xác ướp thị vệ, số lượng nhiều đến nỗi mọi người đếm không xuể. Ở đây chí ít đã có hơn một nghìn xác ướp thị vệ, cũng không biết có phải là do sau khi hấp thu gã người Mỹ vừa rồi nên pháp lực chế tạo xác ướp của Imhotep càng cường đại, hay là do hắn đem toàn bộ xác ướp thị vệ cả thành Cai-rô đều tụ tập về đây. Tóm lại số lượng xác ướp thị vệ ở trước mắt mọi người đã không thua gì một đội quân nhỏ.

Tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về phía Trịnh Xá, hắn lại cười khổ:

- Không thể triệu hoán tiếp ra lốc xoáy tiếp, năng lượng huyết tộc trong cơ thể ta mới khôi phục được một phần tư. Cho dù có cố triệu hồi ra ra lốc xoáy thì phỏng chừng uy lực cũng là bé đến mức đáng thương a. Căn bản là không đủ để thổi bay nhiều xác ướp thị vệ như vậy..........

-Vậy phải làm sao bây giờ?

Mọi người đều đồng thanh hỏi, bọn họ vô thức đã coi Trịnh Xá trở thành người chủ chốt. Trong lúc nguy cấp thế này, tất cả tự nhiên đã phát sinh thành như vậy.

Trịnh Xá hít vào một hơi thật sâu, hắn vận hành nội lực lấy hết đạn linh loại từ trong Nạp Giới ra, tiếp theo lớn tiếng nói:

-O"Conneil, xông lên! Cái gì cũng mặc kệ hết, dù sao lưu lại chỗ này cũng chỉ có chết, chi bằng liều mạng xông lên một lần này, là sống hay chết cứ đánh cược một phen đi........ Mẹ kiếp, xông về phía bến cảng đi, nơi đó chính là hy vọng sống sót của chúng ta!

O"Conneil cũng là hít vào một hơi thật sâu, tiếp theo hắn gắt gao đạp lún chân ga, lái chiếc xe buýt nhỏ băng băng xông vào đám xác sống kia.

Tất cả mọi người đều trầm mặc nhìn đám xác sống kia càng ngày càng gần. Cho đến khi Trịnh Xá giơ súng tiểu liên lên bắt đầu bắn quét về phía hai bên đường phố, tất cả mọi người đều cầm súng bắt đầu điên cuồng công kích. Mà chiếc xe buýt nhỏ cũng đã đâm mạnh vào trong đoàn xác sống, dưới bánh xe tức thì huyết nhục văng khắp nơi.

Xác ướp thị vệ xung quanh bắt đầu điên cuồng nhảy về phía chiếc xe buýt nhỏ. Tuy rằng Trịnh Xá, Trương Kiệt, Zero ba người đều bắn đến đỏ rực nòng súng, thế nhưng đám xác ướp thị vệ xung quanh thật sự là quá nhiều. Ngay sau khi một tên xác ướp thị vệ nhảy lên nóc xe buýt, tức thì từ phía trên nóc xe truyền đến tiếng trọng vật rơi xuống càng ngày càng dày đặc. Một thanh loan đao đã phá vỡ trần xe chọc xuống dưới.

Trịnh Xá chợt nghiến răng, hắn dùng miệng lấy ngậm súng tiểu liên, tiếp theo kéo cửa sổ xe ra rồi xoay người đu lộn lên nóc xe giữa ánh mắt chứng kiến của mọi người. Thoáng cái ánh mắt của hắn đã trở nên mờ mịt, đó chính là biểu hiện cho thấy hắn đã mở ra cơ nhân tỏa.

Có tới mười mấy tên xác ướp thị vệ đứng trên nóc xe buýt, khi Trịnh Xá từ phía dưới xoay người lộn lên, bọn chúng tựa hồ đều sửng sốt một chút, tiếp theo hai xác ướp thị vệ gần Trịnh Xá nhất lập tức huy đao chém tới. Thế nhưng Trịnh Xá trong trạng thái mở ra cơ nhân tỏa nên phản ứng nhanh vô cùng. Khi người hắn còn đang ở giữa giữa không trung đã cầm lấy súng tiểu liên ngậm trong miệng, một tràng "tạch tạch tạch" bắn quét ra. Hai xác ướp thị vệ này và mấy cái xác ướp bên cạnh chúng nó đồng thời bị đạn linh loại bắn vỡ tan nát.

Sau khi mở ra cơ nhân tỏa, dù chỉ là tầng thứ nhất thì sức chiến đấu của Trịnh Xá đều được trực tiếp đề thăng lên. Vô số bản năng chiến đấu cuồn cuộn không ngừng tuôn vào trong đầu hắn, từ sau khi hắn mở ra cơ nhân tỏa tầng thứ hai thì quá trình tiến nhập vào tầng thứ nhất đơn giản hơn rất nhiều. Chỉ cần hắn cho rằng nguy hiểm thì liền có thể dễ dàng tiến nhập, hơn nữa di chứng sau đó cũng nhẹ hơn nhiều. Nói cách khác, mở ra cơ nhân tỏa tầng thứ nhất đã có thể để cho hắn sử dụng tương đối thoải mái mà không hề cố kỵ gì cả.

Dưới trạng thái như vậy, Trịnh Xá giơ súng tiểu liên lên đã dễ dàng giải quyết lũ xác ướp thị vệ trên nóc xe. Thế nhưng số lượng xác ướp xung quanh thực quá mức khủng bố, chúng nó vẫn đang tụ tập về phía chiếc xe buýt nhỏ, mỗi một giây đều có mấy chục xác ướp thị vệ nhảy về phía nóc xe. Trịnh Xá căn bản đã không còn quan tâm được những người còn lại như thế nào, hắn chỉ có thể tập trung chú ý liều mạng công kích lũ xác ướp thị vệ này. Vỏ đạn súng tiểu liên phảng phất như hạt mưa rơi rào rào trên nóc xe, tối đa không tới một phút đồng hồ sau, đạn linh loại súng tiểu liên của hắn đã hết sạch sành sanh. Tiếp theo hắn chỉ có thể dùng quyền trái mang theo Nạp Giới mà bắt đầu công kích, mỗi một quyền vung ra đều đấm tan một xác ướp nhảy tới thành cát bụi.

- O"Conneil! Nhanh lên một chút đi! Phía trước chính là hy vọng rồi!

Trịnh Xá vừa lớn tiếng kêu lên, vừa tung hoành giữa đám xác ướp thị vệ trên nóc xe. Nỗi một quyền tung ra đều là liên tục xuyên qua hai xác ướp thị vệ, công năng phá linh của Nạp Giới thật sự là bất phàm, bọn xác ướp thị vệ cơ hồ là vừa chạm phải là thương, đánh tới là chết. Thế nhưng loại trạng thái này cũng là cực kì tiêu hao nội lực, dù cho mỗi quyền xuất ra chỉ tiêu hao một tẹo nội lực, có điều sau khi liên tục đánh tan hơn một trăm xác ướp, rốt cục Trịnh Xá cũng đã cảm giác nội lực trong cơ thể cơ hồ sắp tới tình trạng khô kiệt rồi.

Cũng ngay khi hắn hét lên, cơn lốc cát bụi phía sau chiếc xe buýt nhỏ lại kéo tới lần nữa. Hơn nữa quy mô của cơn lốc cát bụi lần này so với lần trước trông càng hung mãnh khổng lồ hơn. Rõ ràng đã có thể từ trong cơn lốc cát bụi này nhìn thấy một gương mặt người trọc đầu, mặt người khổng lồ này há mồm đớp về phía chiếc xe buýt nhỏ. Thế nhưng bỗng nhiên một tiếng mèo kêu rất nhỏ vang lên, gương mặt người kia phảng phất như trông thấy thứ gì đó cực kỳ kinh khủng, tiếp theo liền rã ra thành cát bụi cuốn sang một nóc nhà bên cạnh. Sau đó trên nóc tòa nhà đó liền hiện lên nguyên hình của gã thầy tế bất tử Imhotep.

Trong lòng Trịnh Xá âm thầm thở phào nhẹ nhõm, giữa lúc vừa thất thần như vậy, vai hắn liền nhói đau, một cái xác ướp đã vung loan đao chém vào trên bờ vai của hắn. Còn may lúc này hắn đang trong trạng thái mở cơ nhân tỏa, liền khom người né tránh, một khối da thịt lớn bị loan đao tước ra nhưng thật ra không có thương tổn gì tới xương. Chịu một lần công kích này, Trịnh Xá liền không dám để tý tới chuyện khác nữa. Hắn vung quyền đập nát tên xác ướp kia rồi tiếp theo liền tập trung toàn bộ tinh thần vào chiến đấu.

Chiếc xe buýt nhỏ cách bến cảng đã càng ngày càng gần, chỉ cần qua một khúc cua, tiếp theo cứ chạy thẳng một mạch là có thể tới được bến cảng. Mà lúc này nhung nhúc xung quanh toàn là xác sống, nếu không phải mọi người trên xe không ngừng bắn về phía trước dọn đường thì có thể nói mỗi một bước tiến xe buýt đều phải đè lên máu thịt mới có thể tiến lên được.

- Tới thực đúng lúc a!

Trên nóc một tòa nhà ven đường, mấy người Ấn Châu đội đang đứng ở nơi đó nhìn về phía chiếc xe buýt nhỏ bên dưới. Tiểu hòa thượng ngẩng đầu nhìn về phía Imhotep xa xa đang ngần ngừ không dám tiến lên, hắn cười lạnh nói:

- Là mèo sao? Ranmah, giết chết con mèo đó đi! Shinai, kết nối với tinh thần của Ranmah, chỉ cho hắn vị trí của con mèo đó!

Mỹ nữ nhắm mắt khẽ gật đầu, gã thanh niên Ấn Độ đẹp trai phía sau tiểu hòa thượng cũng nhắm hai mắt lại, trong lòng bàn tay hắn chậm rãi lơ lửng một cây cương châm. Trong nháy mắt mỹ nữ nhắm mắt vừa gật đầu, cây cương châm đó tức thì biến mất, tiếp theo vài giây sau, khi cương châm xuất hiện lại thì đã mang theo vết máu.

Mỹ nữ nhắm mắt nhíu mày nói:

-Vừa giết chết mèo, bức chắn tinh thần liền xuất hiện, đã không còn cảm giác được hệ thống tinh thần của người trong xe nữa........

Tiểu hòa thượng nhìn Imhotep phía xa xa lần nữa hóa thân thành cơn lốc cát bụi, hắn cười lạnh nói:

-Không sao cả, nếu như để Ranmah lộ ra sát ý đối với người của Trung Châu đội thì rất có thể tinh thần che đậy lập tức sẽ xuất hiện. Chi bằng giết chết con mèo đó......... Như vậy Imhotep sẽ giúp chúng ta hoàn thành nhiệm vụ giết chết Trung Châu đội.

Tiểu hòa thượng còn chưa dứt lời, bỗng nhiên từ bên cạnh hắn truyền đến một tràng tiếng sói tru. Gã bác sĩ tóc vàng luôn an tĩnh đứng ở một bên đột nhiên lớn tiếng tru lên, bộ lông trên người hắn bắt đầu mọc dài ra, hơn nữa thân thể cũng dần dần trở nên to lớn. Tiểu hòa thượng vội vàng nói:

- Shinai! Khống chế tinh thần của hắn, bây giờ mà xuất chiến thì rất có thể sẽ bị Imhotep coi là địch nhân. Nhiều xác ướp như thế kia..... Chúng ta cũng sẽ rơi vào khổ chiến!

Mỹ nữ Nhắm mắt Shinai vội vàng nhíu mày, thế nhưng sắc mặt của nàng lại càng ngày càng tái nhợt, cho đến khi gã bác sĩ tóc vàng biến thành người sói to lớn vọt đi, nàng mới phun ra một ngụm máu nói:

- Đội trưởng, không được, tinh thần của hắn đã rơi vào trạng thái điên cuồng rồi....... Ta không thể khống chế nổi.

Tiểu hòa thượng lẳng lặng cất tiếng thở dài, quả nhiên hắn trông thấy xác ướp trên vách tường bốn phía đã bắt đầu chạy về phía bên này, hiện tại nói cái gì cũng vô ích rồi.

Trịnh Xá đang hết sức chăm chú công kích lũ xác ướp thị vệ trên nóc xe, đột nhiên từ phía sau một cỗ sát ý sắc bén chợt ập tới, hắn chỉ kịp xoay nửa người lại, một cái bóng to lớn đã nhào tới trước mặt hắn. Cú húc này khiến hắn rơi thẳng ra ngoài chiếc xe buýt, lực lượng to lớn còn lăn đè lên lũ xác sống mấy vòng liền, khi hắn và cái bóng to lớn kia dừng lại, hai người đã cách xa chiếc xe buýt nhỏ gần mười thước.

Lúc này Trịnh Xá mới thấy rõ cái bóng to lớn chính là gã bác sĩ tóc vàng Aladas. À không, mà phải là Aladas sau khi biến thành người sói to lớn mới đúng. Hắn điên cuồng lớn tiếng tru lên, đao giải phẫu thủy tinh trên móng tay không ngừng cắt xé xác sống bên cạnh, tốc độ của bàn tay và ngón tay đó cơ hồ đã không thể dùng mắt thường mà nhìn thấy được. Dưới sự cắt xé đó, bọn xác sống ngang nhiên bị cắt vụn thành những mảnh thịt chỉ vài milimet.

Gã người sói lại điên cuồng mà tru lên, nó đạp mạnh chân một cái liền bắn về phía Trịnh Xá, năm con dao giải phẫu thủy tinh trên móng tay còn hung hăng khua về phía Trịnh Xá, tốc độ đó thật sự là nhanh đến kinh người.

Dự cảm nguy hiểm của Trịnh Xá cơ hồ đã đến cực hạn, sát ý ập tới trước mặt phảng phất sắc bén như là lưỡi dao vậy, hắn không hoài nghi chút nào bản thân ngay tiếp theo sẽ bị cắt thành thịt nát giống như đám xác sống vừa rồi. Ngay khi đao giải phẫu thủy tinh khua tới trước mặt hắn, Trịnh Xá chợt tiến nhập vào mở ra cơ nhân tỏa tầng thứ hai, tay trái vươn ra cản về phía cổ tay của gã người sói, đồng thời quyền phải hung hăng vung ra kích vào bụng nó. Cơ nhục của hắn đồng thời với lúc bắt đầu công kích thì cũng cấp tốc bành trướng. Một tiếng trầm muộn vang lên, một quyền này của Trịnh Xá phảng phất như đấm phải lốp xe rắn chắc, mà tay trái của hắn ngăn cản cổ tay của gã người sói càng là giống như bị côn thép đập trúng, đau đến mức toàn bộ tay trái đều trở nên tê rần.

Gã người sói thấy một kích không trúng, đột nhiên hai đùi của nó nhảy dựng lên kẹp về phía đầu của Trịnh Xá, tiếp theo chỉ cần nhẹ nhàng khẽ xoay là đầu của Trịnh Xá sẽ gãy đoạn. Mà Trịnh Xá phản ứng cũng là cực nhanh, hắn từ trong Nạp Giới rút ra chủy thủ hung hăng rung lên rồi chém ngang về phía cái đầu của gã người sói. Song phương ai cũng không có lui về phía sau nửa bước, trong nháy mắt giao chiến đều đã là xuất hết toàn lực.

Lúc này song phương đều đã tiến nhập vào trạng thái mở ra cơ nhân tỏa, trong lúc chiến đấu với nhau đã dùng hết toàn lực, ngoại trừ muốn giết chết đối phương ra, mọi chuyện còn lại bọn họ đều đã mặc kệ hết.

Cơn lốc cát bụi hóa thành cánh tay của Imhotep lần nữa cuốn vào trong chiếc xe buýt, gã người Mỹ kia bất lực bị cuốn ra ngoài xe buýt, mà đồng thời hai mắt của Triệu Anh Không cũng trở nên mờ mịt theo cơn lốc xông ra ngoài xe buýt.

Trong nháy mắt lao ra ngoài chiếc xe buýt, Triệu Anh Không hai chân dùng sức đạp mạnh lên cửa sổ xe buýt, lực lượng cực lớn không ngờ đạp vỡ vụn cửa thủy tinh, mà Triệu Anh Không đồng thời lăng không xông về phía Imhotep đang dần dần tụ lại thành hình người. Ngay trước khi hắn há mồm định hút khô gã người Mỹ, Triệu Anh Không hung hăng cắm chủy thủ ngập vào chỗ trái tim trên ngực trái Imhotep, hỏa diễm kịch liệt tức thì từ trong ngực hắn bùng cháy lên, Imhotep gào thảm một tiếng buông gã người Mỹ ra.

Mà Triệu Anh Không đang trong trạng thái mở cơ nhân tỏa phản ứng cực kỳ nhanh, trước khi gã người Mỹ rơi vào giữa đống xác sống, nàng hung hăng đạp một cước lên người hắn, không chỉ đạp gã người Mỹ bay trở lại trong xe buýt, mà cả người nàng còn cực nhanh bay vọt về phía hai người đang liều mạng cận chiến bên kia.

Ngực và bụng của Trịnh Xá sớm đã bị đao giải phẫu thủy tinh của gã người sói xuyên qua vài lần, máu tươi không ngừng phun chảy như nước. Mà cánh tay của gã người sói cũng là bị cắt đứt đến tận vai, trước uy lực khủng bố của Prog Knife, cơ hồ là chỉ cần chém ra là phải đứt. Gã người sói to lớn cũng là đã phải trả một cái giá tương đối đắt.

Lần xông tới này của Triệu Anh Không lại là thập phần đột ngột. Gã người sói luôn tập trung chú tý vào Trịnh Xá, ngay khi nó cảm giác được phía sau có người ập tới, Triệu Anh Không đã hung hăng xuất ra một kích, một lần nữa đâm thẳng chủy thủ vào bên sườn của nó. Ngay sau đó nàng liền bị gã người sói hung hăng vung quyền chấn bay đi. Trước khi Trịnh Xá triển khai công kích tiếp, gã người sói đã tru lên rồi vọt lên vách tường mà chạy đi. Bất đắc dĩ, Trịnh Xá chỉ có thể xông về phía Triệu Anh Không vừa bay ra, cứu cô bé khỏi đống xác sống.

Trịnh Xá gắt gao ôm chặt Triệu Anh Không, hắn huy động chủy thủ trong tay không ngừng chém loạn về phía đám xác sống xung quanh và bọn xác ướp thị vệ đang không ngừng nhào tới. Lúc này hai người bọn họ cách chiếc xe buýt càng ngày càng xa, Trịnh Xá cũng không còn tâm trí nói lời cảm ơn, hắn ôm chặt Triệu Anh Không liều mạng đuổi theo chiếc xe buýt. Trong lúc đó, chiếc xe buýt đã lướt qua khúc cua, tiến vào đoạn đường thẳng cuối cùng nối ra bến cảng. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - www.TruyệnFULL.vn

Mọi người khi tiến vào con đường này thì đều từ mừng rỡ chuyển sang thất vọng trong lòng, đặc biệt là lúc này, cạnh bến cảng đó không ngờ ngay cả một chiếc du thuyền cũng không có, vài chiếc thuyền trên mặt sông thì cách mọi người hơn trăm mét. Mộ con thuyền cách mọi người gần nhất thì lại là một chiếc tàu hàng cỡ lớn, cách bến cảng cũng phải tới hơn mười mét. Trịnh Xá ôm Triệu Anh Không ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ, vô luận là hắn hay là mọi người trên xe buýt, trong lòng mỗi người đều dâng lên niềm tuyệt vọng. Ở phía sau bọn họ, vô số xác sống đang chen chúc mà đến, còn có mấy trăm tên xác ướp thị vệ không ngừng xông tới, bọn họ đã là không còn đường để đi nữa rồi!

- O"Conneil! Tin tưởng ta, xông lên, lái cả xe xông về phía trước, đừng nghĩ ngợi đắn đo bất cứ cái gì nữa, đạp lún chân ga hết cỡ xông thẳng về phía trước đi!

Trịnh Xá hung hăng nghiến răng, hắn lớn tiếng gầm lên, cả người liều mạng chạy về phía chiếc xe buýt nhỏ.

O"
Conneil ngồi sau tay lái cũng hung hăng nghiến răng, hắn rống lớn lên rồi đạp lún chân ga điên cuồng phóng xe thẳng tới phía chiếc tàu hàng trên mặt sông kia. Mỗi người đều là sửng sốt nhìn theo tàu hàng kia trên mặt sông đã càng ngày càng xa, trong lòng mỗi người đều là một mảnh mờ mịt.

Trịnh Xá vừa chạy vừa lôi cuốn sách Anubis từ trong Nạp Giới ra, hắn lớn tiếng niệm lên một đoạn chú ngữ trong đó, đó là một đoạn chú ngữ mà lúc trước Tề Đằng Nhất đã chỉ cho hắn, chú ngữ có thể khống chế nham thạch, có thể chôn vùi người khác, cũng có thể........ thay đổi địa hình!

Con đường trước mặt chiếc xe buýt càng ngày càng biến thành nhô cao lên, mọi người cũng đều phát hiện điều dị thường, thế nhưng không có bất cứ người nào nói chuyện, tất cả bọn họ đều nhìn về phía con tàu hàng khổng lồ trên mặt sông. Mà O"Conneil càng là rống gào đến khản cả tiếng, hắn gắt gao giữ chặt chân ga, hai tay giữ chắc tay lái, cố gắng hướng chiếc xe buýt lao thẳng về phía chiếc tàu hàng kia. Tiếp theo chiếc xe buýt nhỏ chạy theo con đường càng ngày càng nhô cao không ngừng phóng đi về phía trước.

Đồng thời với lúc Trịnh Xá niệm chú ngữ, khí lực của hắn cũng bị cuốn sách Anubis rút sạch, tiếp theo chân hắn loạng choạng. Trong nháy mắt hắn sắp ngã sấp xuống, Triệu Anh Không xoay người ngược lại vác hắn lên vai, lúc này cô bé nhỏ nhắn xinh xắn thế kia lại bộc phát ra lực lượng cực kì cường đại, một tay giữ Trịnh Xá trên vai, tay kia thì từ trong người lấy ra Câu Thiên Tác [ phi trảo mang theo xích sắt, dùng để leo tường vượt dốc] cứ như thế hung hăng quăng mạnh về phía chiếc xe buýt. Phóng ra mấy thước, phi trảo đã quặp vào được cửa sổ trên xe buýt, tiếp theo hai người và cả chiếc xe buýt nhỏ hung hăng bay lên, hướng thẳng về phía chiếc tàu hàng trên mặt sông........ hướng về phía hy vọng sống sót của mọi người mà bay vọt tới........