Vô Kiến, Vô Quy

Chương 8: Phế Hậu



"Hoàng hậu nương nương đến"

Tiếng thái giám thông báo từ bên ngoài to rõ, bên trong Vệ Yên Cung đông đúc người đứng.

Hoàng hậu thong thả bước vào, trên gương mặt xinh đẹp không chút lo lắng cùng sợ hãi. Dường như chuyện được mời đến Vệ Yên cung đã quá quen thuộc với nàng.

"Bái kiến bệ hạ"

Cúi người hành lễ, như hạc cao quý.

Phía bên trong Vệ Yên Cung yên tĩnh, hoàng đế bệ hạ ngồi phía trên. Bên dưới theo thứ tự là Tuệ quý phi, Vương quý phi, Trang phi, Thục phi, Như Tần cùng các quý nhân.

"Thật là náo nhiệt, xem ra lần này đúng là vạch tội thần thiếp. Bệ hạ người nói xem."

Diệp Liên chợt mỉm cười, tháng ngày vinh hoa trước kia giờ đây sắp kết thúc rồi.

Thiên Cửu, chỉ mong con đừng phụ lòng mẫu hậu.

Hạc nhi, đừng trở về hoàng cung nữa. Nếu trở về, hoàng hậu nàng vào lãnh cung rồi thì thái tử chắc chắn sẽ bị phế, an nguy không thể nói trước được. Thay vào đó hãy một nơi khác, sống một cuộc sống an bình.

Tuệ quý phi đứng nhìn nàng, trong lòng cảm thấy lo lắng không yên. Nàng cùng Diệp Liên cùng tiến cung vào mùa xuân, khi hoa thủy tiên nở thơm ngát cổng Hoa Viên phía Nam hoàng cung.

Mỗi lần bị ức hiếp đều có Diệp Liên che chở. Hai người gắn kết tình chị em bền vững, nương tựa vào nhau vượt qua sóng gió hậu cung.

Sau đó Diệp Liên từng bước lên làm hoàng hậu, nàng ở phía sau diệt đi những vật cản trở hai người mà bước lên vị trí quý phi.

Giờ đây lại chẳng thể làm được gì, trơ mắt nhìn tỷ tỷ mình từ trên cành cao rớt xuống làm thứ dân.

Vương quý phi đứng bên cạnh Tuệ quý phi lại đắc ý, nếu lần này hoàng thượng phế hậu thì chẳng phải tương lai vị trí kia là của cô sao?

Trang phi thì oán hận nhìn hoàng hậu, trong mắt chứa đầy cừu hận ghét bỏ.

Mỗi người một vẻ, bệ hạ thì lặng thinh.

"Người đâu, lấy tấu sớ tố cáo hoàng hậu đến đây"

Một nô tỳ bước đến, trên tay là một chiếc tấu sớ ghi lại hết tội danh của nàng.

"Nàng tự đọc đi"

Hoàng thượng ném thẳng tay tấu sớ nơi nàng đang đứng, trên gương mặt đầy sự tức giận ẩn sâu.

Nàng nhặt tấu sớ lên, bàn tay run run đọc từng chữ. Đôi mày khẽ nhăn, mắt phượng liếc nhìn từng dòng chữ rồi lại bật cười điên dại.

"Người đã chuẩn bị tốt như thế này còn gọi thần thiếp đến làm gì? Làm trò cười cho phi tần của ngài xem sao? Chi bằng ban tặng ba thước lụa trắng hay ly rượu độc, lập tức phế hậu chẳng phải nhanh hơn sao?"

Khóe mắt mềm mại làn mi, lệ rơi trải dài bên má.

"Hại chết hoàng tự, bức tử hoàng phi. Hahahaha, bệ hạ ngài không hỏi vì sao thần thiếp làm như thế ư? Là vì chính ngài, chỉ yêu mỗi bản thân ngài, ngài chỉ yêu hoàng vị của người, yêu vị hoàng hậu đã mất đó của người mà có từng để mắt đến ta hay chỉ xem chính bản thân thần thiếp là thế thân của người đó."

Nàng đau lòng nhìn người trước mắt, lặng thinh không nói lên lời.

"Hiền phi năm đó nói đúng, thần thiếp vốn dĩ không phải Diệp công chúa. Thần thiếp chỉ là một tộc nhân nhỏ bé trong tộc – Diệp Lệ Cơ. Diệp công chúa năm đó vì không muốn gả đi mà trốn khỏi tộc, thần thiếp làm thế thân thay nàng gả đến hoàng cung. Vốn dĩ không muốn sa vào lưới tình, trớ trêu thay thần thiếp lại yêu bệ hạ."

Nàng chậm rãi kể lại câu chuyện xưa, gương mặt xinh đẹp giờ đây tràn ngập nước mắt.

"Năm đó nhập cung, lúc tiên hoàng hậu còn đang tại vị. Thần thiếp chỉ mong muốn cuộc sống an nhàn, không tranh sủng đua đòi nhưng thế sự đâu thể biết trước, thần thiếp bị bức ép đến đường cùng như hôm nay một phần cũng có bàn tay người trong đó."

Tuệ quý phi ở phía trên nghe lời nàng chậm rãi kể, có ngạc nhiên cùng đồng cảm nhưng gương mặt lại bình tĩnh phảng phất như không biểu lộ.

"Đoan phi lúc đó thật lòng yêu người, nàng ta có hỉ mạch. Ngài lại cho nàng một chén canh hoa hồng, khiến nàng sảy thai mà chết. Người nghi kị nàng là người của thái hậu, không cho nàng một đứa con. Hoa phi lúc đó yêu người như thế nào, ngày đêm ngóng trông được nhìn thấy người cuối cùng chính tay người lại ban cho nàng ba thước lụa trắng, lúc đó là lần thứ hai nàng gặp được người. Bệ hạ, ngài chỉ yêu mỗi bản thân ngài, ngài chẳng để ý đến phía sau người, vì yêu ngài mà hi sinh."

Hoàng hậu tức giận, ngón tay mượt mà chỉ thẳng mặt hoàng đế để rồi nhận lại một cú tát đau điếng.

Má trái đỏ ửng, có vết bầm tím.

"Hỗn xược"

Hắn tức giận mắng nàng, đôi mắt tràn đầy sát khí.

"Phải rồi, tiên hoàng hậu chẳng phải cũng vì ngài mà bỏ đi sao? Tiên hoàng hậu quá thất vọng vì người, bệnh nặng mà chết. Bản thân người lúc hoàng hậu ra đi thì đang trái ôm phải ấp cùng nữ tử thanh lâu. Người nói thần thiếp là độc phụ vậy tiên hoàng hậu chẳng phải cũng giống như thần thiếp hay sao? Vì sao Đức quý phi tự vẫn, cái chết của Lương tần cùng những quý nhân khác chẳng phải người cũng rõ hay sao. Thần thiếp khi là quý phi cũng chẳng phải xém nữa đã chết dưới tay hoàng hậu ư?"

"Nếu người có rảnh rỗi, lúc công việc không bề bộn thì nhìn lại xem trong hậu cung này có ai mà không ác cơ chứ. Ngay cả người được cho là hiền hậu nhất trong cung là Tôn quý nhân cũng chẳng phải ngấm ngầm ra tay sao? Chung quy muốn sống sót cũng phải dẫm lên máu tươi mới có thể yên ổn mà sống. Nguyệt quý phi năm đó, luôn ở trong Liễu Hoa Cung, không tranh đấu không cần sủng ái cuối cùng thì sao? Phơi thây trong tuyết trắng. Lúc này nhìn rõ, bộ mặt thật sự của hậu cung đúng là một động giết người."

Thiên Cửu đứng ở bên ngoài điện nghe thấy tất cả, từng lời nói như dao găm đâm vào tim nàng rỉ máu. Mẫu hậu đã chịu quá nhiều khổ cực mà vươn lên hậu vị rồi.

Tâm nàng đã quyết, bằng mọi cách quyết phải ngồi trên hoàng vị.

Nàng chạy đi trong đêm tối, đôi chân không biết phải đi về đâu. Chỉ đi mãi, đi mãi mới dừng chân lại.

Phía trước nàng là lãnh cung.

Đôi tay cầm đèn run rẩy, ánh đèn vàng le lỏi chiếu sáng. Phát ra tia sáng ấm áp, bóng đêm bao trùm khung cảnh xung quanh trông thật kì dị.

Nàng đẩy cửa bước vào, gió thổi rào rạt hàng cây.

Bên trong Vệ Yên Cung căng thẳng, mỗi người một vẻ khác nhau.

"Nói bừa, Tiên hoàng hậu là người thế nào trẫm đương nhiên biết rõ, không như nàng nói là một độc phụ"

"Ngài đương nhiên nhìn tiên hoàng hậu hiền lương thục đức, nhưng những chuyện phía sau chẳng phải người cũng rõ sao? Hahaha chính mình ngu ngốc trao tâm nhầm người. Thần thiếp lúc trước cũng giống như tiên hoàng hậu, nhưng người thì chẳng thèm ngó đến. Thần thiếp trước kia từng mong ước, chung sống với bệ hạ như một đôi phu thê bình phàm nhưng người vốn đa tình, bản thân thần thiếp cũng xui rủi khi gả vào nhà đế vương."

Tức giận đến nghẹt thở, khí huyết công tâm mà nôn một ngụm máu.

Máu đỏ diễm lệ như cánh mẫu đơn vẽ trên thảm nhung trắng. Hình ảnh vốn tuyệt diễm lại là thê lương.

"Bệ hạ, hoàng hậu bất kính với tiên hoàng hậu, nên xử trí."

Như tần ở một bên nói với hoàng đế, trong giọng có chút oán trách.

"Bệ hạ, thần thiếp thấy từng cái chết của các phi tần cùng hoàng tự nên điều tra lại rồi mới kết tội, tránh oan nghi cho hoàng hậu."

Tuệ quý phi trước nay luôn xử trí phân minh, hai người lại là chị em lâu năm cũng nên có chút nâng đỡ.

"Thần thiếp chợt nhớ Tuệ quý phi cùng hoàng hậu là tỷ muội kết nghĩa, nói điều tra lại là có ý muốn bao che sao?"

Vương quý phi mỉa mai Tuệ quý phi, trong ánh mắt có chút đắc ý cùng cao ngạo.

"Vương quý phi quá lời, tội cũng không thể đổ oan. Giờ đây nếu nói Vương quý phi mưu hại nhị công chúa, cô không thấy oan ức mà muốn gánh tội chết luôn sao?"

Vương quý phi nghe thế như trong lòng có quỷ, vội vàng chỉ tay vào Tuệ quý phi, tức tối.

"Cô"

"Giật mình sao, xem ra trong lòng có quỷ rồi"

Tuệ quý phi mỉm cười nhìn Vương quý phi, không tránh khỏi ánh mắt đố kị.

"Thôi. Hoàng hậu phạm phải cung quy, làm trái ý thánh thượng. Nể tình hầu hạ mười năm qua, cấm túc vĩnh viễn trong Phượng Di cung"

"Tạ hoàng thượng ban ân"

Nàng xoay người rời đi, một mình cô độc trở về. Bóng trăng soi theo từng bước chân nàng đi.

Gió thu mang theo hơi lạnh thổi qua vạt áo nhưng chẳng lạnh bằng tâm. Dường như nó đã chết từ khi nàng thay đổi, trở thành một con người ác độc mất đi bản tâm khi xưa, chẳng còn một chút hồn nhiên.

Cảnh còn thế nhưng người lại thay đổi, hoa rơi từng cánh theo gió cuốn đi mang theo giá lạnh. Chỉ còn cô đơn bao phủ nơi đây, người xưa nói nơi lạnh lẽo nhất chính là lãnh cung. Nhưng đâu ai biết rằng cung điện được xem là lãnh cung là nơi chứa người không được sủng ái, một mình chịu đựng cô đơn cùng rét lạnh.

Mang tiếng là một hoàng hậu, ở trong Phượng Di cung hoa lệ nhưng nó lại chẳng khác gì lãnh cung.

Nàng chưa từng nhận được chút sủng ái từ quân vương, chỉ có ghẻ lạnh. Thế nhưng đám nữ nhân ngu ngốc kia lại nghĩ rằng nàng được sủng ái vô cùng, luôn muốn tranh giành với nàng.

Giờ đây nó chân chính biến thành lãnh cung. Nàng làm hoàng hậu cũng mệt rồi, chẳng muốn trở thành hoàng hậu nữa.

Chỉ muốn trở lại thành một Diệp Lệ Cơ khi xưa, không muốn cao quý như hoa sen mà thành Diệp Liên công chúa.

Cánh cổng lớn Phượng Di cung đóng lại, "lách cách" tiếng khóa cổng. Người đi qua kẻ đi lại đều cười nhạo phía ngoài kia nhưng nàng chẳng quan tâm, giờ đây một mình trong cung chính là yên bình.

Tránh xa thị phi, không vướng hồng trần, thật tốt.

Phía trước cổng Phượng Di cung, hoa mai trắng úa tàn. Cánh hoa rụng rơi, tản ra trước bậc thềm mà tỏa hương thơm ngát, thế nhưng lại khiến lòng người buồn man mác, cảnh xưa người cũ đã thay đổi rồi.