Võ Thần Chúa Tể

Chương 23: Đại hội gia tộc



Chương 23: Đại hội gia tộc

“Tần Trần, ngươi sao lại có gan trở về, mau đi ra ngoài tránh mặt đi, mọi người tìm ngươi lâu lắm rồi đó.”

Thiếu nữ thấy Tần Trần liền vội vả nói, vẻ mặt rất lo lắng.

“Dĩnh tỷ, có chuyện gì?”

Tần Trần cau mày nói.

Người vừa tới chính là biểu tỷ của Tần Trần, con gái nhị cữu Tần Viễn Chí, Tần Dĩnh.

Ở Tần gia thì nhị cữu có thể coi là người duy nhất đối xử không tệ với Tần Nguyệt Trì và Tần Trần. Tần Dĩnh cũng rất thân mật với hắn.

Khi còn nhỏ, mỗi lần Tần Phong và Tần Phấn khi dễ Tần Trần thì Tần Dĩnh nhất định sẽ ra mặt trợ giúp, nhờ có nàng mà Tần Trần ở Tần gia mới có chút thư thái.

Lúc này trên mặt Tần Dĩnh mang theo vẻ lo lắng trách hờn, nói:

- Ngươi còn hỏi vì sao nữa hả, mấy ngày trước ngươi có phải là tới Khí Điện không?

“Đúng rồi.”

Tần Trần hơi sững sờ, chợt lạnh lùng nói:

- Chẳng là là tên Lương Vũ kia đến Tần gia hưng sư vấn tội?

Trong khóe mắt hắn xuất hiện chút tức giận, tuy là mình tuy bắt hắn luyện chế Thiên Mạch Thần Châm nhưng cũng giải mị độc cho hắn, xem như là có qua có lại, thậm chí phải xem là có ơn. Nếu như tên này thật sự tới Tần gia hỏi tội thì hắn làm sao có thể giở giọng hiền lành với hắn được.

“Ngươi thật sự đắc tội với Lương Vũ Đại Sư sao?”

Nghe Tần Trần nói, Tần Dĩnh hai mắt trợn thật to, trên mặt hiện ra vẻ khó có thể tin.

“Hắn nói cái gì rồi?”

“Lương Vũ Đại Sư không có đến, mà là Tần Phấn nói ngươi ở Khí Điện đã đắc tội với Lương Vũ Đại Sư, dẫn đến hắn bị hung hăng trách mắng, thậm chí còn tổn thất Hắc Diệu Minh Thạch. Ta lúc đầu còn không tin, nhưng không nghĩ tới lại là thật, ngươi... Ài, thật uổng cho ta nói tốt cho ngươi.”

Tần Dĩnh tức giận, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:

- Mọi người tìm ngươi khắp nơi, nói chỉ cần ngươi về thì liền sẽ bắt ngươi lại mà hỏi, ngươi bây giờ mau đi ra ngoài trốn đi.

Tần Dĩnh tuy nổi giận đùng đùng nhưng sâu trong lòng vẫn cảm thấy lo lắng cho Tần Trần.

“Thì ra là Tần Phấn, hắn mất Hắc Diệu Minh Thạch thì có liên quan gì đến ta.”

Tần Trần cười nhạt, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền biến sắc:

- Mẹ ta như thế nào?

“Ngươi yên tâm, tiểu cô không có việc gì cả, nhưng mà ngươi thì...”

Tần Dĩnh còn chưa nói xong thì bên cạnh đã lao tới hai đội hộ vệ mang theo vũ khí đi đến chỗ Tần Trần. Đầu lĩnh mặc hắc giáp tuổi gần bốn mươi, khí tức trên người hùng hậu, lạnh lùng nói:

- Trần thiếu gia, Gia chủ tổ chức Đại hội gia tộc, ngươi theo ta đi một chuyến.

Hai đội hộ vệ chia ra hai bên bao vây Tần Trần lại, hiển nhiên là phòng ngừa hắn bỏ chạy.

Tần Dĩnh thấy thế nhất thời cả giận nói:

- Tần Cương, ngươi làm gì thế?

Tần Cương là thống lĩnh hộ vệ Tần gia, cường giả Thiên Cấp, tổ tiên là nô bộc Tần gia, vì vậy mà được ban cho họ Tần. Tần Cương nhìn Tần Dĩnh cung kính nói:

- Dĩnh tiểu tỷ, đây là mệnh lệnh của Gia chủ, bọn ta cũng chỉ là phụng mệnh hành sự mà thôi.

Tần Dĩnh còn muốn nói cái gì thì đã bị Tần Trần nhẹ nhàng cản lại. Hắn lạnh lùng nhìn Tần Cương, bình tĩnh nói:

- Mẹ ta đâu?

“Đại tiểu thư đã ở trong Nghị Sự điện rồi.”

Tần Cương bị Tần Trần nhìn thẳng, không tự chủ cúi đầu, trong lòng đối với cử động của mình vạn phần khiếp sợ.

“Đi trước dẫn đường đi.”

Tần Trần nhàn nhạt nói, nhưng lòng thì cười nhạt. Xem ra Tần gia chuẩn bị rất đầy đủ, mình vừa về chưa đi được mấy bước thì Tần Cương đã đến, mẫu thân cũng đã bị đưa tới Nghị Sự điện, bọn họ muốn nhân cơ hội này ra tay với mình sao?

“Trần thiếu gia, thỉnh ngài đi.”

Đoàn người rất mau chóng dẫn Tần Trần đi đến Nghị Sự điện.

Tần Dĩnh hung hăng dậm chân, cũng nóng nảy đuổi theo sau.

Đại sảnh Nghị Sự điện là nơi lớn nhất Tần gia. Lúc này người người nhốn nháo, hơn trăm người tụ vào một chỗ, nhất thời không khí ngột ngạt làm người ta thở không thông.

Tần Viễn Hoành ngồi ở vị trí gia chủ, cao cao tại thượng. Bên cạnh, là tất cả trưởng lão, quản sự và những người nổi bật trong dòng chính Tần gia.

Tần Phấn đứng bên cạnh Triệu Phương, cả người lạnh lùng, trong mắt lấp lóe ánh sáng âm lãnh.

Ngày đó hắn bị đuổi ra ngoài Khí Điện liền về nhà hướng mẫu thân Triệu Phượng thêm mắm thêm muối khởi tố một phen. Biết nhi tử mình bởi vì Tần Trần mà bị Lương Vũ giáo huấn, Triệu Phượng nhất thời vô cùng phẫn nộ. Nàng lập tức tìm Tần Viễn Hoành khóc lóc kể lể, nói là muốn đuổi Tần Trần ra khỏi gia tộc, làm cho Tần gia cũng là muốn gà bay chó sủa với nàng.

Mặc dù Tần Viễn Hoành rất phiền chán hành vi của Triệu Phượng, nhưng biết Hắc Diệu Minh Thạch mà mình vừa mới đấu giá được đã tổn thất thì trong lòng cũng rất tức giận. Có điều hắn biết rõ đức hạnh con trai mình, trước tiên là phái người tới Khí Điện bái phỏng Lương Vũ Đại Sư, muốn biết rõ chân tướng.

Nào ngờ Lương Vũ biết người Tần gia đến gặp, thì liền không thèm gặp mặt, thậm chí trực tiếp gọi người đuổi người Tần gia ra ngoài.

Tin tức truyền về, Triệu Phượng nắm được cán, liền lấy lý do này rống to muốn trục xuất Tần Trần ra khỏi gia tộc.

Tần Trần tuổi nhỏ, lại đắc tội Lương Vũ Đại Sư, mang đến phiền toái lớn cho gia tộc, hành vi như vậy nếu không trục xuất thì gia tộc từ nay về sau làm sao có thể tồn tại ở Vương Đô?

Trên thực tế mặc dù Lương Vũ là Luyện Khí Đại Sư của Khí Điện, thân phận cao quý, được rất nhiều quan lại quý nhân ở Vương Đô nịnh bợ, nhưng suy cho cùng thì cũng chỉ là một tên Luyện Khí Đại Sư mà thôi. Tần gia lão gia tử Tần Bá Thiên là Định Võ Vương, chỉ huy 50 vạn đại quân biên cảnh Đại Tề Quốc, chiến công lừng lẫy Đại Tề Quốc, uy danh truyền xa, như vậy thì không đến mức bởi vì đắc tội một tên Luyện Khí Sư mà Tần gia sẽ không thể tồn tại được ở Vương Đô.

Lại ví dụ là Khí Điện không phải chỉ có một mình Lương Vũ là Luyện Khí Đại Sư. Cho dù Tần gia có đắc tội hắn thì không có nghĩa là không thể cùng vị đại sư khác giao hảo.

Có điều chuyện này trong mắt Triệu Phượng chính là cơ hội tốt để trục xuất mẹ con Tần gia ra khỏi gia tộc, làm sao mà không lợi dụng đây?

Kết quả là nàng bằng vào hai mươi năm gầy dựng ở Tần gia, lại mang thân phận Tần gia chủ mẫu, kêu gọi mấy vị trưởng lão gia tộc trực tiếp mang việc này đến trước mặt Tần Trần gây áp lực để hắn tổ chức Đại hội gia tộc.

Tần Viễn Hoành tức giận vô cùng phẫn nộ, nhưng sau cùng vẫn tiếp thu đề nghị của mấy vị trưởng lão.

Đắc tội Khí Điện Đại Sư, mang tai họa cho Tần gia, lý do này không phải là không thể. Mặc dù không có quang minh chánh đại như là việc bị Thiên Tinh Học Viện trục xuất, nhưng ít nhất ở trước mặt lão gia tử, hắn cũng sẽ có lý do để mà thoái thác không đến mức triệt để bị động.

Suy nghĩ đến những chuyện này, Tần Viễn Hoành liền cam chịu hành động của Triệu Phượng, cho nên hôm nay mới có chuyện xảy ra như thế này.

Lúc này Triệu Phượng ngồi ở vị trí phía trước đại điện, khóe miệng cười nhạt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Nguyệt Trì đang ngồi ở dưới, muốn nhìn thấy vẻ bối rối trong mắt nàng.

Nàng khó chịu Tần Nguyệt Trì đã không phải là ngày một ngày hai. Nữ nhân này trước mặt mình lúc nào cũng cao quý, cũng ưu nhã, cho dù là bị mình làm khó dễ, vẻ mặt nàng đều hiện ra vẻ không hơn thua, khiến cho Triệu Phượng lòng sinh ra oán hận.

“Một nữ nhân thấp hén mà thôi, dựa vào cái gì mà ở trước mặt ta ra vẻ cao quý!”

Triệu Phượng nói thầm.