Võ Thần Chúa Tể

Chương 5: Hầu gia



Người ngoài nhìn thấy một đao này, trừ Trần Nguyệt Trì ra thì ánh mắt đều lập lòe.

Một đao này hổ hổ sinh phong, uy thế kinh người, đúng là có chút công lực khiến cho lòng người lạnh lẽo.

Thế nhưng mà Triệu phu nhân còn chưa hài lòng, nàng thầm mắng hộ vệ xuất thủ quá dễ dãi, không muốn hộ vệ nhắm vào tay Tần Trần, mà là đầu cùa hắn.

Dù vậy, mọi người cũng đều đã muốn thấy được hình ảnh Tần Trần cả người đều là máu thống khổ cầu xin tha thứ.

Có điều __

Đinh đinh đinh!

Chuyện theo dự liệu vẫn chưa xảy ra, trường kiếm trong tay Tần Trần phút chốc đột nhiên khởi bạo hàn mang, theo đó là âm thanh kim thiết giao nhau vang lên.

Hộ vệ kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy hoa mắt, lòng bàn tay tê rần, chuôi đao trong tay liên tục kịch chấn, cơ hồ không cầm nổi đao, chút nữa rơi khỏi tay.

Hắn vội vã thôi động nguyên khí mới có thể gắt gao cầm đao trong tay.

Sau đó chuẩn bị phản kích.

Nhưng mà trong nháy mắt, một thanh trường kém sắc bén đã chống đỡ cổ họng hắn.

Xúc cảm băng hàn, phảng phất lưỡi hái tử thần đang khống chế tánh mạng hắn. Khiến cho cả người hắn phát lạnh, tê cả da đầu, hệt như là gặp ác mộng, thân thể cứng ngắn không thể động đậy.

Trong sát na.

Chung quanh tất cả mọi người đều gắt gao trừng lớn mắt mình, toát ra vẻ không dám tin tưởng.

Nếu như nói tên hộ vệ đầu tiên là vì sơ suất mới bị Tần Trần đắc thủ. Thì tên hộ vệ lúc này đã ra tay toàn lực, nhưng kết quả vẫn như trước làm người ta thất kinh.

Ngay cả bản thân tên hộ vệ cũng không hiểu nổi là Tần Trần chỉ có tu vi Nhân Cấp sơ kỳ, làm sao có thể ngăn trở Độc Long Thổ Tín? Còn có thể chiếm thượng phong với hắn, là một tên Nhân Cấp hậu kỳ?

“Tiểu súc sinh, vậy mà lại...”

Triệu phu nhân mắt phát lạnh, cũng bị chấn kinh. Nàng bật thốt:

- Tần Trần ngươi thật lớn mật, còn không mau để kiếm xuống.

Nàng trợn tròn đôi mắt, uy phong lẫm lẫm, lúc này đã có uy phong chủ mẫu Tần gia.

“Để xuống?”

Tần Trần nhếch miệng cười.

Chỉ thấy trong mắt hắn bắn ra hào quang lạnh lùng, trường kiếm trên tay đè mạnh, sau đó kéo một cái.

“Trần thiếu gia, đừng...!”

Hộ vệ kia thấy vậy trong lòng phát lạnh, vội vàng mở miệng xin tha, nhưng đã không kịp.

Phốc!

Một cỗ máu tươi phun ra như suối, từ trong cổ họng của hắn tung tóe văng ra, vẩy đầy mặt đất.

Thi thể, vô lực ngã nhào.

“Muốn giết ta, còn muốn ta tha mạng?”

Trên mặt Tần Trần thủy chung mang theo nụ cười. Ở trong mắt mọi người lại như là ác ma, làm cho bọn họ phát lạnh khắp người.

Trong nhất thời, toàn bộ Tần Phủ lặng ngắt như tờ.

“Còn ngươi nữa!”

Tần Trần quay đầu hơi nheo mắt nhìn Triệu Khải Thụy, như là ác lang tiếp cận con mồi, lạnh lùng nói:

- Ngươi nếu như còn dám có ý đồ với mẹ ta, coi chừng ta nhịn không được giết luôn cả ngươi.

Trên mặt Triệu Khải Thụy hiện ra vẻ tức giận, vừa tính mắng hắn, chợt thấy ánh mắt Tần Trần, nhất thời liền cảm thấy một luồng hơi lạnh từ chân kéo lên đỉnh đầu, sắc mặt hắn trắng bệch, tức thì không nói ra lời.

Hắn nhìn Triệu phu nhân, hừ lạnh nói:

- Triệu phu nhân, đây chính là cái mà ngươi nói là giải quyết êm xuôi hay sao?

Triệu phu nhân vội vàng giải thích:

- Kỳ Vương Gia, chuyện này có hiểu lầm, ngươi chờ ta một hồi giải thích cho ngươi.

Sau đó nàng gắt gao nhìn Tần Trần, tức đến cả người run rẩy, trâm gài tóc trên đầu cũng rung động, chỉ Tần Trần nói:

- Được, tốt, tiểu súc sinh, ngươi gan thật lớn, ngay cả Kỳ Vương Gia cũng dám đe dọa.

Ánh mắt của nàng hung ác cùng tàn nhẫn như là độc xà, chợt quay đầu nhìn sau lưng.

Ngoài phòng nghe phong thanh, hạ nhân cùng nô bộc chạy tới xem náo nhiệt liền rụt cổ lại, lặng lẽ lui ra sau mấy bước.

Cuối cùng, nàng đưa mắt nhìn vào một tên lão giả thủy chung theo sau lưng nàng, oán độc nói:

- Tần Dũng, ngươi đứng ngây ở đó làm gì, không mau bắt tiểu súc sinh này lại.

“Vâng, phu nhân.”

Lão giả gọi là Tần Dũng trả lời một tiếng, từ trong đám người đi ra.

Người này mặc trường bào màu lam sẫm, hai tay giấu trong ống tay áo, ánh mắt lạnh lùng mang theo một chút khí tức âm lãnh, từ đầu đến giờ vẫn luôn quan sát động tĩnh trong phòng, chưa từng có biến hóa.

Lúc hắn đi ra, mọi người mới tập trung nhìn hắn, chợt con ngươi con rút, ngay cả Tần Trần cũng thế.

Từ trên người lão giả, hắn cảm thụ được một cổ khí tức cực kỳ nguy hiểm.

“Cao thủ Địa Cấp.”

Tần Trần trầm giọng nói trong lòng, ánh mắt lạnh lùng chưa từng có.

“Trần thiếu gia ngươi quá phận rồi, lão nô không muốn động thủ với ngươi, hay là Trần thiếu gia thúc thủ chịu trói, ngoan ngoãn nghe lời phu nhân đi.”

Tần Dũng nói từ tốn, hai con ngươi không cảm tình lạnh lùng nhìn chằm chằm Tần Trần.

Tần Trần sắc mặt không đổi, cười lạnh:

- Muốn ta thúc thủ chịu trói, cũng phải xem ngươi có bản lãnh đó không đã.

Chỉ là cao thủ Địa Cấp mà thôi, nếu như mình liều mạng một lần cũng không phải không có khả năng ngăn cản.

Tần Dũng nhướng mày, nói:

- Nếu đã vậy thì lão nô đành phải đắc tội rồi.

Giọng nói rơi xuống, thân hình Tần Dũng lập tức như một con Thương Ưng, trong chớp mắt đánh ra, sát na, một cỗ kình phong đáng sợ quét ra khắp gian phòng. Hai tay Tần Dũng hóa thành trảo, nháy mắt chụp vào người Tần Trần.

Một kích này so với hai tên hộ vệ kia đâu chỉ mạnh hơn mấy lần. Khí tức cường bạo, trấn áp cho Tần Trần cảm thấy khó thở, xương cốt cả người kẽo kẹt rung động.

“Tần Dũng, ngươi dám động Trần Nhi xem!”

Tần Nguyệt Trì thủy chung chú ý tình trạng của nhi tử, lúc này chợt lao đến, ngăn ở trước người Tần Trần.

Mà Tần Trần, thân hình chợt thoắt một cái, đã cầm trường kiếm ngăn trở trước người Tần Nguyệt Trì.

Ánh mắt hắn lạnh lẽo, chỉ chờ móng tay Tần Dũng hạ xuống liền khởi bạo phát động phản kích.

Võ giả Địa Cấp tuy mạnh, nhưng hắn tự tin là thời điểm đối phương đánh trúng mình, mình nhất định có thể nhất kích tất sát đối phương.

Mắt thấy móng tay Tần Dũng cách hắn chỉ còn vài thước.

Ngay vào lúc này, một đạo thanh âm to lớn từ ngoài phòng truyền đến. Chấn cho tất cả mọi người đều cảm thấy đau màng nhĩ.

“Tất cả dừng tay cho ta.”

Một người đàn ông trung niên mặc cẩm bào, chân đạp tử vân ngoa, eo buộc ba tấc đai viền vàng, long hành hổ bộ đi vào trong phòng.

Móng tay Tần Dũng cách đỉnh đầu Tần Trần một thước, mạnh mẽ dừng lại. Sau đó hắn vội vàng né qua môt bên, cung kính cúi người.

“Hầu gia!”

Mọi người trong nhà đều khom mình hành lễ, thanh âm cung kính.

Người tới chính là đại cữu Tần Trần, An Bình Hầu Tần Viễn Hoành.

Triệu phu nhân vội vàng đi tới bên cạnh Tần Viễn Hoành, thở hỗn hễn nói:

- Hầu gia, ngươi tới đúng lúc lắm. Tiểu súc sinh này hôm nay quả thật là coi trời bằng vung, chẳng những giết hai tên hộ vệ, còn dám đe dọa Kỳ Vương Gia. Hôm nay nếu chúng ta không lấy gia pháp lập uy, thì sợ rằng sau này một ít người đều muốn lật trời.

“Đủ rồi!”

Tần Viễn Hoành quát lạnh, sắc mặt u ám nói:

- Ngươi còn sợ náo chưa đủ phải không?

Triệu phu nhân ngẩn người, hai con mắt ti hí như hạt châu tròn xoe, nhìn chằm chằm Tần Viễn Hoành nói:

- Hầu gia, không phải là ta muốn nháo sự, là tiểu súc sinh này...

Tần Viễn Hoành gầm lên một tiếng, nói:

- Câm miệng, tiểu súc sinh, tiểu súc sinh, vẻ mặt này của ngươi chính là chủ mẫu Tần gia hay sao? Hắn là cháu ngoại trai của ngươi, nếu hắn là tiểu súc sinh, vậy Tần gia chúng ta là cái gì?

[Xong hôm nay!]

[Audio truyện c3: https://www.dropbox.com/s/qfv1yrr083ceus4/VoThanChuaTeC5congtruyeninfo.mp3?dl=0]