Vô Thượng Thần Đế

Chương 23: Phế bỏ ngươi huynh đệ



Nhìn mọi người sắp rời đi, Mục Vân đột nhiên mở miệng nói: "Cha, Tần lão thái gia, vừa rồi chẳng phải có người vừa nói gì đó sao?"

Nói gì?

Nghe được những lời này của Mục Vân, thân thể nhị trưởng lão run lên một cái.

"Vừa nãy hình như ta nghe có người nói, nếu ta trị được cho Tần tiểu thư, hắn sẽ tự nguyện ăn thỉ, có phải như vậy không a nhị trưởng lão?"

Mục Vân vừa nói xong, đôi mắt giống như chim ưng, nhìn chằm chằm nhị trưởng lão.

"Vân nhi, không được nói bậy!"

Mục Lâm Thần biết, nếu như hắn không ngăn, rất có khả năng Mục Vân thật sự sẽ cho nhị trưởng lão đớp thỉ (1).

Dù sao có Mạc đại sư ở đây, che chở cho Mục Vân, nhị trưởng lão cũng không thể phản kháng.

"Được rồi, dù sao cũng có một số người nói chuyện giống như đánh rắm, ta cũng lười nghe. Phụ thân,ta còn chút việc cần xử lí trong học viện, ta đi trước đây!"

Nói xong, Mục Vân chớp mắt cái đã đi mất.

Thật sự, nếu để nhị trưởng lão đi đớp thỉ, Mục gia chắc chắn sẽ vô cùng lộn xộn.

Nhìn thấy Mục Vân rời đi, Mục Lâm Thần cười khổ.

Nhị trưởng lão đứng một bên, sắc mặt đỏ như gan heo.

Không nghĩ tới Mục Vân hai ngày nay bỗng nhiên đổi tính, đêm qua còn chữa khỏi cho Tần Mộng Dao.

Tên phế vật này làm sao đột nhiên lại trở nên lợi hại như thế? Ngay cả Mục Nguyên cũng không phải đối thủ.

"Nhị trưởng lão!"

Một âm thanh truyền đến bên tai nhị trưởng lão.

"Nhị trưởng lão, tiểu tử Mục Vân này, đột nhiên trở nên cường đại như vậy, tương lai, nhất định sẽ là uy hiếp lớn nhất cho Mục Nguyên cùng Mục Lang, nhất định phải trừ khử!" Đại trưởng lão âm trầm nói.

"Ta đương nhiên hiểu rõ. Chỉ là việc này còn cần phải lên kế hoạch rõ ràng!" Ánh mắt nhị trưởng lão giống như rắn độc, nhìn chằm chằm Mục Vân, nói: "Tốt nhân không nên động thủ bên trong Bắc Vân Thành!"

Hai vị trưởng lão nhìn nhau, bên trong ánh mắt ẩn chứa điều gì, không cần nói cũng biết.

Chữa khỏi cho Tần Mộng Dao xong, tâm tình Mục Vân bây giờ rất tốt. Tu vi hiện tại của Mục Vân là nhục thân tứ trọng, tráng tức cảnh. Đêm qua, nhờ hàn khí của Băng Hoàng Thần Phách trong cơ thể Tần Mộng Dao ảnh hưởng, Mục Vân phát hiện trong cơ thể mình lại sinh ra một tia khí kình.

Nhục thân ngũ trọng Ngưng Khí cảnh, chính là kinh mạch bên trong cơ thể có thể sinh ra khí kình.

Khí kình được gọi là lấy nhu thắng cương, năng lượng nặng ngàn cân.

Khí kình vô cùng cường đại, so với lực lượng của nhục thân, lại là càng thêm huyền diệu.

Chỉ có điều, Mục Vân cũng hiểu rõ rằng hắn thân thể hắn vừa được Thối Cốt Đan cải tạo, đề thăng quá nhanh, có thể sẽ khiến căn cơ không tốt.

Bắc Vân học viện!

Trong quá khứ, mỗi lần Mục Vân bước vào học viện, trong lòng luôn xuất hiện cảm giác không muốn.

Thế nhưng Mục Vân bây giờ đã không còn là Mục Vân ngày xưa, Mục Vân đạp bộ pháp thoải mái, nhàn nhã đi dạo trong học viện.

Phanh. . .

Phía trước, phía dưới một khu rừng nhỏ, có mấy người đang đứng tụm lại một chỗ.

Một thiếu niên mặc bộ trang phục hết sức hoa lệ, vung một quyền, đánh vào mặt người thiếu niên đang quỳ ở dưới đất.

Thiếu niên đang quỳ dưới đất, toàn thân mặc một bộ ái giáp gai, khuôn mặt thanh tú, chỉ là khuôn mặt giờ phút này bị sưng lên, làm mọi có cảm giác không dám lại gần.

Bắc Vân học viện, mặc dù là học viện do hoàng thất thành lập tại Bắc Vân thành, thế nhưng là trong đó gia tộc tử đệ cùng hàn môn tử đệ đều có, giữa lẫn nhau cũng là có chút học sinh ở giữa ẩu đả.

Ngẫm lại địa vị hiện tại của mình, Mục Vân chuẩn bị đi vòng qua.

Một đám nhóc cãi nhau, hắn cũng lười quản.

"Phi! Tề Minh, cha ngươi là một tên nghiện cờ bạc, mẹ ngươi lại là kỹ nữ, thằng nhóc nhà ngươi, chính là một tên dân đen thấp kém nhất, ghi nhớ, về sau gặp lão tử, trốn được ở chỗ nào, thì nên trốn chỗ đấy!"

Tề Minh?

Nghe được cái tên này, Mục Vân ngẩn người.

"Móa, học sinh của ta!" Tìm tòi tỉ mỉ trong ký ức, Mục Vân nhịn không được nói một câu thô tục.

Tề Minh, là học sinh của hắn, xuất thân bần hàn, thi vào Bắc Vân học viện bằng năng lực của bản thân.

Trong ấn tượng của Mục Vân, tiểu tử này trước nay hiền lành, làm sao lại chọc những người này?

"Điêu Doãn, ngươi không nên quá phận!"

Tề Minh bị mấy người đè xuống đất, hung ác nói: "Có bản lĩnh thì tự đến đấu với ta một trận!"

"Một mình đấu với ngươi? Ha ha. . ."

Nghe Tề Minh nói, Điêu Doãn cười ha ha nói: "Tề Minh, ta thấy ngươi hình như là bị ngốc rồi. Đạo sư của các ngươi là một kẻ ngu, các ngươi là học sinh của hắn, cũng đều bị hắn dạy cho ngốc, lão tử có người, làm sao phải cùng ngươi đánh tay đôi?"

Mẹ! Nghe được câu này, Mục Vân lập tức không vui!

Đánh học sinh ta, còn mắng ta, Điêu Doãn này quả thực là chán sống rồi!

"Dừng tay!"

Thấy Điêu Doãn còn muốn động thủ, Mục Vân bước vào bên trong khu vườn nhỏ, kế bên bọn người Điêu Doãn.

"Trong trường học nghiêm cấm tư đấu, Điêu Doãn, chẳng lẽ ngươi không biết sao?"

Nghe thấy có người lên tiếng, thân thể Điêu Doãn run lên, nhưng khi hắn xoay người lại, hắn lại tiếp tục cười.

"Mục đạo sư?"

Cho dù là Tề Minh cũng không nghĩ rằng Mục Vân lại xuất hiện ở đây.

Trước đó, hắn cũng thường bị người khác khi dễ, thế nhưng mỗi lần Mục Vân nhìn thấy, đều nhanh chóng tránh đi, mà lần này Mục Vân lại đi đến, làm hắn không thể tin được.

"Cứ tưởng rằng ai, nguyên lai là Mục đại ngốc!" Điêu Doãn cắt một tiếng, khoát tay nói: "Đại ngốc tử, thấy ngươi là người Mục gia, ta không đánh ngươi, cút đi!"

Điêu Doãn cũng biết, Mục Vân đây là con riêng, tại Mục gia cho dù là hạ nhân cũng không bằng.

Chỉ là, kiếp trước Mục Vân, thân là chí tôn tiên vương trong ngàn vạn thế giới, đối với câu nói này, trong lòng Mục Vân đã sớm tức giận.

"Lăn?"

Mục Vân cười lạnh nói: "Điêu Doãn, không coi ai ra gì, sỉ nhục bạn cùng trường, dám quở trách đạo sư , dựa theo quy tắc học viện, hiện tại, Mục đạo sư ta liền cố mà giáo dục ngươi một chút!"

Không biết vì sao Mục Vân lại đột nhiên nổi điên, Tề Minh bất đắc dĩ lắc đầu cười khổ.

Mục Vân trước đó, cũng đã từng đi giáo dục những vụ đánh nhau khác trong học viện, thế nhưng sau khi bị những học sinh kia đánh, Mục Vân liền không dám quan tâm.

Hiện tại không biết vì sao hắn lại nhảy ra!

Vị Mục đạo sư này thực sự là một kẻ đáng thương. Bên trong Bắc Vân thành, cũng là một nhân vật vô cùng nổi tiếng.

Chỉ có điều danh tiếng của hắn, không dễ nghe thôi!

"Ha ha. . ."

Nghe được Mục Vân, Điêu Doãn cười muốn rơi nước mắt.

"Mục đại ngốc, hình như hôm nay đầu ngươi bị cái gì phải không?" Điêu Doãn chỉ Mục Vân, khinh thường nói: "Với một tên phế vật như ngươi, ta gọi ngươi một tiếng đạo sư, xem như để ý ngươi, không có việc gì thì cút nhanh lên, đừng tưởng rằng Mục tộc trưởng yêu thương ngươi, thì ta không dám đánh. . . A!"

Chỉ là, khi Điêu Doãn vừa nói xong, đột nhiên bàn tay cảm giác có cảm giác tê rần, một cỗ cự lực, nắm chặt cánh tay của hắn.

"Còn kêu Mục đại ngốc, ta sẽ bẻ gảy cánh tay này của ngươi!"

"Mục Vân, tên hỗn đản (2) nhà ngươi, thả ta ra, mau buông ta ra, đồ phế vật nhà ngươi! Ngươi dám đụng đến ta, Điêu gia sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Không nghĩ rằng Mục Vân sẽ làm loạn như thế, Điêu Doãn không kịp phòng bị, bị Mục Vân bắt cánh tay, thế nhưng hắn cũng không cho rằng Mục Vân dám động vào hắn!

Hắn là ai?

Thân là thiếu gia, còn là đệ tử hạch tâm. Mười lăm tuổi đã là nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh, sở hữu lực lượng sáu con trâu, mạnh hơn không ít so với các võ giả tam trọng bình thường.

Mục Vân chỉ là con trai nuôi của tộc trưởng, một phế vật, cùng hắn so, không đáng một đồng.

Hắn không tin, Mục Vân dám làm gì hắn!

Chủ yếu nhất là vài năm qua, Mục Vân giống như một cây gỗ, bị đạo sư chế giễu, bị học sinh khi nhục, cho tới bây giờ, đánh cũng không đánh lại, mắng không nói gì.

Không nghĩ tới lần này, Mục Vân không chỉ có gặp chuyện bất bình, còn dám động thủ với hắn.

Càng thêm đáng ghét là Điêu Doãn kinh ngạc phát hiện, với nhục thân tam trọng Dịch cân cảnh của hắn, lực lượng ngang với sáu con trâu, đối mặt Mục Vân, thế mà lại yếu như một con cừu nhỏ.

"Xem ra, ngươi cho rằng ta cùng ngươi đang nói đùa!"

Răng rắc!

Mục Vân âm thanh vang lên vừa vang lên, chỉ nghe một tiếng răng rắc, sau một khắc, sắc mặt Điêu Doãn trắng bệt, âm thanh như giết heo quanh quẩn tại khu rừng nhỏ.

"Mục Vân, ngươi hỗn đản, a. . ."

Giận đến khó thở, một ngón tay bị dùng sức bẻ gãy, Điêu Doãn hận không thể bổ nhào vào Mục Vân.

"Cái thứ hai!"

Răng rắc một tiếng, sắc mặt Mục Vân không đổi, lần nữa dùng sức, đem bẻ gãy một ngón tay Điêu Doãn.

"Mục Vân. . ."

"Cái thứ ba!"

"A! Mục. . . Mục đạo sư, Mục đạo sư, ta sai, ta sai!" Bị bẻ gãy ba ngón tay, Điêu Doãn thực sự là chịu không được loại thống khổ này.

"Ngươi sai, nói với ta vô dụng, cùng hắn nói!" Mục Vân chỉ chỉ vào Tề Minh đang đứng ngây người một bên, bình tĩnh nói: "Ghi nhớ, học sinh của ta, từ nay về sau, chỉ có ta có thể đánh có thể mắng, nếu ngươi còn đụng vào một sợi lông của hắn, ta sẽ phế bỏ huynh đệ (3) ngươi!"

Vừa nói xong, Điêu Doãn nhịn không được che phía dưới cơ thể lại.

"Thật xin lỗi, Tề Minh, ta. . . về sau ta sẽ không đối ngươi như vậy!" Điêu Doãn mặt đỏ như gan heo, âm thanh buồn phiền nói.

"Không có. . . Không có việc gì!"

Tề Minh đến bây giờ vẫn không kịp phản ứng, Mục Vân đến cùng đã giáo dục Điêu Doãn như thế nào!

Tu vi Điêu Doãn là nhục thân tam trọng Dịch Cân cảnh, mà Mục Vân, trước đó có thể nói là trói gà cũng không chặt!

Chẳng biết vì sao, Tề Minh cảm giác, sau lớp học kia, cả người Mục Vân đều trở nên khác thường.

"Tiểu tử ngốc, còn nhìn cái gì? Trở về học thôi!" Nhìn thấy Tề Minh ngây ra, Mục Vân cười mắng.

Hiện tại, hắn thấy trong học viện vô cùng thoải mái, những khó chị trước đó dường như đã tan biến không còn một mảnh.

Trọng sinh một lần, những cừu nhân đã giết hăn ở kiếp trước, hắn nhất định sẽ không bỏ qua.

Thế nhưng một lần trọng sinh này, hắn nhất định sẽ không chỉ sống ở trong cừu hận, tiêu sái tự do, khoái ý ân cừu, mới điều hắn muốn làm nhất.

Bên ngoài khu rừng nhỏ, ba ngón tay của Điêu Doãn vẫn cong xuống, mềm nhũn, một mặt đầy tức giận.

"Chuyện này, không xong!" Nhìn thấy Mục Vân đi về hướng lầu dạy học, Điêu Doãn hung ác nói.

"Ngươi muốn xử lý như thế nào, Điêu Doãn? Dù nói thế nào, Mục vân cũng là người Mục gia, ngươi cũng đừng quá mức!"

Một đệ tử trong học viện, đứng bên cạnh Điêu Doãn nói.

"Người Mục gia? Hắn còn không bằng một con chó của Mục gia, đợt này, ta làm sao có thể nuốt được, một hồi, các ngươi phối hợp ta diễn xuất một chút, hiểu chưa?"

"Diễn kịch?"

"Không sai!" Điêu Doãn cười hắc hắc nói: "Toàn bộ Bắc Vân học viện, ai cũng dám khi dễ Mục Vân, thế nhưng trong trường vẫn có một người mà Mục Vân sợ nhất. Một khi tên kia xuất hiện, Mục Vân giống như mèo gặp chuột, đến lúc đó, ta sẽ để hắn cho ta quỳ xuống đất cầu xin tha thứ!"

"Ngươi nói. . . Cận Đông đạo sư?" Trong mấy người, một người kịp phản ứng.

"Trừ hắn, còn có ai!"

Mục Vân, ngươi xong đời, chọc ta Điêu Doãn, ngươi triệt để xong đời!

--------------------------

Thỉ: c-t nha

(2) Hỗn đản: Khốn nạn

(3) huynh đệ: đây là chỉ người anh em bên dưới quần nha!