Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 10



Bà Triệu Tuệ Phương đứng trước cổng nhà họ Chiêm rất lâu, vì cái chết của chồng, mà suốt mấy ngày qua cuộc sống của bà trở nên hoang mang mất phương hướng, căn bản không biết nên tin ai, một gia đình vốn dĩ đang hạnh phúc êm ấm, trong phút chốc vỡ tan tành.

Bà thậm chí còn không dám kể chuyện này cho đứa con gái đang đi du học của mình biết.

Mãi cho đến khi người nhà gọi con bé về, nó nghe xong nguyên nhân cái chết của bố, khăng khăng không chịu tin rằng đó là cái chết tự nhiên, kéo bà đến cục cảnh sát báo án.

Nhưng báo án thì có tác dụng gì chứ, thật sự sẽ có cảnh sát tin lời mẹ con bà sao?

Thế rồi khi ở cục cảnh sát, trong lúc trình bày hết tất cả mọi việc xảy ra trong mấy ngày đó cho mấy anh cảnh sát nghe, càng nói bà càng cảm thấy, cái chết của chồng mình không hề đơn giản như vậy.

Mà đúng vào lúc đó, bà mới phát hiện ra, công ty nhà mình đã tanh bành như một nồi cám lợn, ngư ông đắc lợi nhiều nhất chính là Chiêm Hồng Nghiệp.

Đây là một vấn đề suy luận hết sức đơn giản, sau khi loại bỏ hết tất cả những nguyên nhân bên ngoài, sau khi chồng bà qua đời ai được hưởng lợi nhất, thì đó chính là kẻ bị tình nghi đã làm hại ông ấy.

Trong mắt của người ngoài có lẽ bà là một mụ điên, chẳng có chứng cứ gì nhưng lại dám đổ tội cho người khác lung tung như vậy, nhưng bà luôn cho rằng người hãm hại ông Tần chính là Chiêm Hồng Nghiệp.

Lại qua thêm một lúc lâu, bà Triệu Tuệ Phương mới xoay thân thể cứng đờ của bà đi về hướng nhà mình.

Lúc mở cửa ra, bà ngạc nhiên khi phát hiện trong phòng khách ngoại trừ con gái của mình thì còn có vài người lạ mặt đang ngồi đó.

Nhìn thấy bà quay về, một người trong số đó đứng dậy nói: “Cô Triệu, chào cô, chúng cháu là cảnh sát của Ban điều tra những vụ án đặc biệt thuộc Cục Cảnh sát thành phố Khánh Thành, đây là thẻ ngành của chúng cháu.”

Người nọ đưa thẻ bằng hai tay cho bà Triệu Tuệ Phương, bà ngẩn ngơ đón lấy, cúi đầu nhìn ảnh và số hiệu cảnh sát trên tấm thể, sau đó lại quay sang nhìn con gái.

Con gái bà, Tần Tuệ Tuệ, sán lại gần bên mẹ, thì thào: “Con đã gọi cho 110 để xác nhận rồi, là thật đấy mẹ ạ.”

Tuy rằng trước giờ bà chưa từng nghe đến phòng ban này, cũng chưa từng thấy có cảnh sát nào lại đặc biệt chọn lúc tối muộn thế này để tới điều tra cả, nhưng 110 sẽ không sai đâu.

Bà Triệu Tuệ Phương gật gật đầu, trả lại thẻ cho đối phương, sau đó nhìn về phía họ với ánh mắt mong chờ: “Vậy hiện giờ các cậu tới là để…”



Cậu cảnh sát trẻ tuổi tóc húi cua nói: “Vụ án của chú Tần Khai chồng cô đã được lập hồ sơ, đồng thời chuyển đến Ban điều tra những vụ án đặc biệt, hôm nay chúng cháu tới đây chủ yếu là muốn hỏi cô mấy vấn đề.”

“Được, được.” Giọng nói của bà Triệu Tuệ Phương trở nên run rẩy, “Các cậu cứ hỏi đi, nếu tôi điều gì sẽ nói hết với các cậu.”

Một tiếng sau, mấy anh cảnh sát chào tạm biệt hai mẹ con bà Triệu rồi rời khỏi nhà họ Tần.

Sau khi lên xe, anh cảnh sát ngồi ghế sau nói với lên với anh cảnh sát tóc húi cua đang lái xe đằng trước: “Đội trưởng, vụ án của ông Tần Khai này có cần thông báo cho Cố vấn Yến không?”.

Phương Xuyên lắc đầu: “Tạm thời chưa cần, mấy ngày này Cố vấn Yến đang họp ở thành phố, cho dù có thông báo thì anh ấy cũng chẳng quay về được. Người phụ nữ họ Triệu này không phải đã cung cấp manh mối cho chúng ta rồi sao, tuy rằng chỉ là phán đoán thôi, nhưng thực sự rất đáng để điều tra thử.”

Anh cảnh sát phía sau tán thành: “Không chỉ có ông Chiêm Hồng Nghiệp, mà cả ông Đổng Chính Hào cũng rất đáng nghi, là anh em đồng hao với ông Chiêm Hồng Nghiệp, nhưng lại toàn hợp tác làm ăn với ông Tần Khai, mối quan hệ này thật đúng là không bình thường. Sau khi ông Tần Khai xảy ra chuyện, khoảng thời gian đầu, phần lớn những hợp đồng kinh doanh của nhà họ Tần hầu như đều bị ông Chiêm Hồng Nghiệp cướp hết, những mối làm ăn béo bở còn sót lại không phải đều thuộc về ông Đổng Chính Hào sao.”

Phương Xuyên đáp “Ừ”, rồi bổ sung thêm: “Đương nhiên, cũng không ngoại trừ chuyện này do bên nhà họ Tần tự biên tự diễn. Quay về phải rà soát lại các mối quan hệ xã hội của ông Tần Khai, không được bỏ qua bất kỳ chi tiết nào.”

Việc điều tra những vụ án đặc biệt kiểu như thế này có độ khó cao hơn, cũng ẩn chứa nhiều bí mật khó đoán hơn, những người có bản lĩnh đặc biệt, thì lý do giết người lại càng vô cùng kỳ quặc, thậm chí có lúc còn khiến người ta cảm thấy nực cười, nhưng tất cả những vụ án giết người dù có dã man đến đâu thì quanh đi quẩn lại cũng đều có chung một mục đích, và bọn họ luôn có thể truy ngược lại nguồn gốc của những mục đích đó.

Bà Triệu Tuệ Phương không hề kể với ai về việc bên phía cảnh sát lập hồ sơ vụ án này.

Ngay cả người trước giờ có mối quan hệ tốt nhất với gia đình bà là ông Đổng Chính Hào, người đã đích thân tới thăm hỏi bà hai lần, đều không nghe ngóng được bất cứ thông tin nào có liên quan từ miệng bà Triệu Tuệ Phương.

Hôm nay vừa đúng là tang lễ của ông Tần Khai, chưa đầy một tháng phải tham dự hai đám tang liên tục, mà đều là người thân thiết với mình, khiến ông Đổng Chính Hào cũng không tránh khỏi cảm thấy xuống tinh thần.

Đợi mọi người đã về gần hết rồi, ông ta mới chậm chạp đi ra khỏi nghĩa trang.

Ra khỏi cổng chưa được bao xa, thì bỗng thấy đằng trước có một người đang cầm bó hoa cúc trắng đi tới. Ông Đổng Chính Hào nhìn kỹ lại, đó không phải là ông Trác sao.

Trước đó trong buổi tiệc ở nhà họ Chiêm ông Trác này đối xử vô cùng hờ hững với ông ta, nên ông ta đoán bản thân đã không còn cơ hội hợp tác với đối phương nữa, nhưng vẫn lịch sự lên tiếng chào hỏi trước: “Anh Trác.”

“Anh Đổng cũng tới viếng anh Tần à?”.

Ông Đổng Chính Hào gật gật đầu, thở dài buồn bã: “Phải, con người, nói đi là đi ngay được.”

Ông Trác trầm mặc hồi lâu, lại nói: “Tôi tới muộn, có thể phiền anh Đổng dẫn đường không?”.

“Đương nhiên rồi.”

Sau hôm tang lễ của ông Tần Khai, tâm trạng của ông Đổng Chính Hào giống như mặt trời tháng Tám, rực rỡ chói mắt.

Ngay cả khi nhìn thấy Liễu Mộc Mộc đứa con gái lớn luôn khiến ông ta phiền lòng, cũng có thể tươi cười được, có thể thấy tâm tình của ông ta đang cực kỳ vui.

Nguyên nhân ẩn bên trong người ngoài không biết, nhưng người nằm bên gối ông ta là bà Khương Lệ thì biết quá rõ.

Cứ tưởng rằng không còn cửa hợp tác nữa, nhưng vì lần gặp mặt tình cờ ở nghĩa trang, đã khiến ông ta nhìn ra cơ hội.



Mấy ngày nay ông ta thường gặp mặt riêng với ông Trác, tự cảm thấy những buổi nói chuyện đó rất thuận lợi, chưa biết chừng có thể tiến tới hợp tác.

Thông tin này được bà Khương Giai nói ra trong lúc cả nhà đang ăn tối.

Ông Chiêm Hồng Nghiệp nghe được tin này lông mày nhăn tít cả lại, quay sang cô vợ trẻ của mình, hỏi: “Sao em biết?”.

Bà Khương Giai cười mỉa mai nói: “Đương nhiên là chị gái em nói rồi, con người chị ấy, có cái chuyện vặt vãnh này cũng không nhịn được phải mang ra khoe. Trong mắt chị ấy ông Trác này chính là một nhân vật tầm cỡ.”

Ông Chiêm Hồng Nghiệp nghe xong không hỏi gì thêm nữa, có vẻ như không để tâm đến chuyện này.

Cơm nước xong xuôi, ông gọi con trai vào phòng làm việc.

Ngay khi cửa phòng đóng lại, khuôn mặt vẫn luôn ôn hòa của ông Chiêm Hồng Nghiệp lập tức trở nên dữ tợn, ông ta lạnh lùng chất vấn con trai: “Không phải con lo việc ăn uống ngủ nghỉ của ông Trác à, vậy sao chuyện lớn như việc ông ta đi gặp Đổng Chính Hào con lại không biết?”.

Chiêm Hồi Thiên không dám giải thích, chỉ biết cúi đầu nhận sai: “Là do sơ suất của con, con cứ tưởng ông Trác đã quyết định rồi…”

Lời còn chưa nói xong, thì một cái tát nổ đom đóm mắt giáng xuống.

Tai Chiêm Hồi Thiên như ù đi, một bên mặt đau đớn nóng rát khiến anh ta phải siết chặt tay thành đấm, nhưng rồi cũng lập tức thả ra ngay.

“Tao đúng là đã nuôi một thằng ăn hại!”.

Chiêm Hồi Thiên cúi đầu không dám nói câu nào.

“Để ý ông ta cho kỹ vào, có chuyện gì thì phải báo ngay cho tao biết đầu tiên, không được có lần sau, biết chưa?”.

“Nhưng… cũng không thể ngăn cản chú Đổng Chính Hào đi gặp ông Trác được.” Chiêm Hồi Thiên chần chừ nói.

“Chuyện này không cần mày phải bận tâm, tao sẽ xử lý.” Nói xong, ông Chiêm Hồng Nghiệp bực bội xua xua tay đuổi anh ta đi, “Được rồi, mày ra ngoài đi.”

Sau khi Chiêm Hồi Thiên đi rồi, mười phút sau ông Chiêm Hồng Nghiệp mới mang vẻ mặt bình tĩnh bước ra khỏi phòng làm việc.

Quay về phòng ngủ, thấy bà Khương Giai đang nói chuyện điện thoại với người nào đó, ông liền bước tới ôm lấy bà ta vào lòng, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại.

Bà Khương Giai cũng không ngại để cho ông ta nhìn, dù sao nội dung cuộc nói chuyện giữa bà ta và bà Khương Lệ cũng chẳng có gì phải giữ bí mật. À, đúng rồi, chỉ có một người không được cho biết chính là anh rể của bà ta, suy cho cùng những gì hai bà tâm sự với nhau toàn là về đứa con gái riêng khó đối phó của anh rể.

“Đang nói chuyện gì vậy?” Ông Chiêm Hồng Nghiệp hỏi nhỏ bên tai bà Khương Giai.

Bà Khương Giai dựa vào ngực ông ta, mỉm cười lắc lắc điện thoại: “Vẫn là cái vụ anh rể em tìm về được đứa con gái bị thất lạc thôi, chị em nói con bé này rất ngứa mắt.”

Ông Chiêm Hồng Nghiệp ngẫm nghĩ một lúc hỏi lại: “Là cô bé hôm đó dẫn tới nhà mình đấy hả? Anh thấy cũng được mà.”



“Được cái gì mà được, con bé đó vừa bước vào cửa chưa được hai phút, thì Đổng Kỳ đã bị ngã gãy chân phải vào viện rồi, theo em thấy, con nhãi này chắc chắn là xung khắc với nhà anh chị ấy rồi.”

“Cũng có thể lắm, lúc trước thầy Ninh quả thực có nói là, một vài người trời sinh mệnh cứng, rất dễ xung khắc người nhà.”

Thấy ông Chiêm Hồng Nghiệp đồng ý với suy nghĩ của mình, bà Khương Giai liền quay đầu lại nói: “Đúng rồi, em nhớ dạo này thầy Ninh đang ở Khánh Thành, anh có mối quan hệ rất thân thiết với thầy ấy, hay là mời thầy ấy tới giúp đi?”.

“Giúp? Nhưng toàn bộ đều do em suy đoán thế, biết đâu số mệnh của người ta rất tốt thì sao.” Ông Chiêm Hồng Nghiệp bật cười.

Bà Khương Giai túm lấy tay áo ông ta, khẽ giật giật mấy cái: “Đâu phải bắt ông ấy bói thật.”

Đây là cử chỉ thân thiết giữa hai vợ chồng họ với nhau, bà ta vừa làm xong, ông Chiêm Hồng Nghiệp lập tức hiểu ra ngay, nhưng lại lập tức từ chối: “Không được, thế không phải là làm hại con trẻ à.”

“Chẹp, sao anh lại cố chấp thế nhỉ.” Bà Khương Giai bực bội, “Cũng không phải là thật sự đem con bỏ chợ, chỉ là không để cho con bé đó ở chung nhà thôi. Anh cũng biết đấy, con người chị gái em thích sĩ diện, ngày ngày nhìn thấy con riêng của anh rể với vợ cũ, đã không được xả giận thì chớ còn phải dỗ ngon ngỗ ngọt, trong lòng vui được chắc, có khi còn tức quá hóa bệnh cũng nên.”

Cho dù mối quan hệ với bà Khương Lệ có không tốt đi chăng nữa, thì bà Khương Giai cũng vẫn đứng về phía bà Khương Lệ.

Huống hồ, có thêm người ngoài, thì đồng nghĩa với việc phải chia bớt tài sản vốn thuộc về chị gái và cháu trai bà ta.

Ông Chiêm Hồng Nghiệp ngần ngừ: “Nhưng… anh nhớ anh Đổng không tin mấy thứ này.”

Bà Khương Giai bật cười mỉa mai, “Không cần quan tâm đến việc anh ấy có tin hay không, hôm nào anh hẹn thầy Ninh đi, em sẽ dặn chị em dẫn cả nhà chị ấy qua đây, đợi đến khi gặp được người, nghe những lời thầy ấy nói rồi, anh ấy không tin cũng phải tin.”

Lúc trước bà ta còn nửa tin nửa ngờ về ông thầy này, mãi cho đến khi bà ta và ông Chiêm Hồng Nghiệp cùng nhau đi gặp ông ấy về, chỉ có thể nói người giỏi còn có người giỏi hơn, núi cao còn có núi cao hơn.

Nếu không phải thầy Ninh thật sự rất giỏi, thì bà cũng sẽ không dùng thủ đoạn này để đối phó với con gái riêng của anh rể mình.

Ông Chiêm Hồng Nghiệp bị vợ nằn nì hồi lâu, mới miễn cưỡng đồng ý: “Thôi được rồi, chỉ một lần thôi đấy.”

Bà Khương Giai sung sướng lao vào lòng ông ta, ông Chiêm Hồng Nghiệp ôm lấy vợ, khóe miệng nhếch lên cười khẩy.