Vốn Dĩ Vô Duyên, May Nhờ Em Bói Chuẩn

Chương 7



Ông Đổng Chính Hào tiễn em vợ đến chỗ thang máy là thôi, nhưng bà Khương Lệ thì lại hiếm khi đưa em gái xuống tận sảnh dưới như hôm nay.

Mãi đến khi hai chị em ra khỏi tòa nhà bệnh viện, bà Khương Lệ mới miễn cưỡng nói cám ơn bà Khương Giai: “Vừa nãy… may mà có dì.”

Bà Khương Lệ nổi cáu lườm chị gái một cái, nói với giọng không hề kiêng nể chút nào: “Chị chỉ biết miệng hùm gan sứa thôi, ngay cả một con ranh con cũng dám lên mặt di chị dưới chân.”

Bà Khương Lệ thầm phản bác, là bà bị bất ngờ trở tay không kịp nên mới vậy.

“Được rồi, ngày tháng sau này còn dài, một phu nhân nhà giàu như chị, còn sợ không xử lý được nó chắc?”.

Bà Khương Lệ nói: “Dù sao cũng là con gái ruột của ông Đổng, chị không tiện làm gì quá đáng quá.”

Bà Khương Giai cáu tiết trừng mắt với chị gái: “Ngay cả chuyện này còn cần em phải dạy chị nữa sao, trước đây lúc chị đối phó với mấy con yêu tinh bên cạnh anh rể, không phải thủ đoạn lắm à.”

Cũng không phải là bà Khương Lệ thật sự hết cách, chẳng qua là than vãn mấy câu mà thôi.

Không muốn nói tiếp về chủ đề này nữa, bà liền dứt khoát lảng sang chuyện khác: “Không phải sinh nhật chú Chiêm chồng em đã qua lâu rồi à, sao lại đột nhiên nổi hứng muốn tổ chức tiệc sinh nhật nữa thế?”.

Bà Khương Giai hừ lạnh nói: “Còn có thể vì lý do gì được nữa, vợ trước của lão ấy vừa chết hai tháng trước, con gái ở dưới quê chạy đến nhờ vả, nên lão ấy định cho con nhỏ đó một danh phận rõ ràng.”

Bà Khương Lệ có hơi giật mình: “Con bé bao nhiêu tuổi rồi?”.

“Hai mươi rồi.”

“Trùng hợp thế, bằng tuổi với con bé bên nhà này.” Bà Khương Lệ cảm thán nửa đùa nửa thật, “Nhỏ tuổi vẫn tốt hơn, lớn quá, căn bản không nuôi quen.”

Bà Khương Giai hậm hực: “Lẽ nào tuổi còn nhỏ thì chị định nuôi nó thật đấy à?”.

Chị gái bà ta là người đạo đức giả nhất trên đời này, miệng nói toàn những lời dễ nghe, nhưng trong lòng chưa chắc đã nghĩ như thế.

Hồi đầu lúc bà ta lấy ông Chiêm, trong nhà ông Chiêm còn có một thằng con trai, trong lòng chị gái bà ta thầm chê cười bà ta không có mắt nhìn, giờ hai người họ kẻ tám lạng người nửa cân, chẳng ai nói được ai.

Hai chị em nói thêm với nhau vài câu, nhưng vì không hợp nhau nên cuối cùng ai về nhà nấy.

Bà Khương Giai hùng hùng hổ hổ đến thăm bệnh con trai mình, trái lại khiến cho tâm tình của bà Khương Lệ trở nên dễ chịu hơn hẳn.

Quay về phòng bệnh nhìn thấy Liễu Mộc Mộc, cũng không thấy ức chế như trước nữa.



Đấu với một con ranh con hiểu biết nông cạn thế này, sẽ càng biến bà ta trở thành người hẹp hòi, muốn hành hạ một cô gái trẻ chưa trải sự đời, cách tốt nhất chính là để con bé đó mở mang đầu óc, để nó nhìn rõ bản thân mình, tốt nhất đừng có huênh hoang.

Đổng Kỳ nằm viện có hai ngày là đã được cho về, mang theo cái chân bị bó thạch cao. Thằng nhãi này chỉ nứt xương nhẹ thôi, không cần phải làm phẫu thuật, ở nhà dưỡng thương là được.

Con trai không sao nên bà Khương Lệ cũng thả lỏng được đôi phần, tính tình không còn nóng nảy như hồi đầu, ông Đổng Chính Hào thấy vợ cuối cùng đã quay về bình thường, không còn đối chọi gay gắt với Liễu Mộc Mộc nữa, thì cũng thở phào nhẹ nhõm.

Phụ nữ đúng là phiền phức, nhà ông “âm thịnh dương suy”, bảo sao gần đây gặp chuyện xui xẻo như vậy.

Hơn mười giờ đêm, ông Đổng Chính Hào người nồng nặc mùi rượu trở về nhà, bà Khương Lệ ra đón, ánh mắt sắc nhọn quét một lượt từ trên xuống dưới người ông, rồi mới cầm lấy cặp và chìa khóa cho ông.

“Sao gần đây ông toàn tối muộn mới về thế?” Bà Khương Lệ tiện miệng hỏi.

Ông Đổng Chính Hào thay giày sang dép trong nhà đi vào phòng khách, vừa đi vừa nói: “Nấu cho tôi bát mì trước đi đã, cả tối toàn uống rượu, chưa ăn được miếng cơm nào vào bụng đây.”

Bà Khương Lệ hét với lên trên tầng: “Đổng Duyệt, xuống nấu cơm cho bố con.”

Rất nhanh, cửa phòng Đổng Duyệt mở ra, cả Đổng Duyệt và Liễu Mộc Mộc cũng đi xuống.

Nhìn thấy con gái và Liễu Mộc Mộc thân thiết với nhau, lông mày bà Khương Lệ nhăn tít cả lại, nhưng cuối cùng vẫn coi như không nhìn thấy gì, sầm sì không nói câu nào.

Ông Đổng Chính Hào nửa nằm nửa ngồi trên sofa, hồi lâu mới thở dài nói: “Anh Tần mất đột ngột quá, toàn bộ hợp đồng đã bàn bạc xong xuôi với anh ấy nhưng chưa ký, và cả những vụ hợp tác làm ăn lúc trước đều bị dừng lại rồi.”

Bà Khương Lệ không hiểu lắm về những chuyện này, mà trước giờ ông Đổng Chính Hào cũng không cho bà can dự vào, nên chỉ đành an ủi: “Đợi chị Tần lo tang lễ cho anh Tần xong mới có thể có tâm trí để xử lý chuyện ở công ty được.”

“Bà thì hiểu cái gì chứ.” Ông Đổng Chính Hào hừ lạnh, “Thằng khốn Chiêm Hồng Nghiệp đã cướp gần hết người ở công ty của anh Tần rồi, đơn đặt hàng nào có thể giành được là giành bằng hết, hành động cũng nhanh tay lẹ mắt lắm. Đợi chị dâu nhớ đến công ty, thì sợ rằng không kịp nữa rồi.”

Nói xong, ông ta lại mắng thêm câu nữa: “Đúng là khốn nạn!”.

Lông mày bà Khương Lệ giật giật, tên khốn ông Đổng Chính Hào vừa nhắc đến, chính là em rể của bà.

“Vậy… ngày mai tiệc sinh nhật của Chiêm Hồng Nghiệp, chúng ta có đi nữa không?”.

“Đi, đương nhiên là phải đi rồi.”

Ông Đổng Chính Hào không xem trọng Chiêm Hồng Nghiệp cho lắm, thời điểm ông ta và ông Tần Khai cùng nhau kinh doanh kiếm tiền, thì Chiêm Hồng Nghiệp vẫn chỉ là hạng tép riu, nhưng không ngờ số gã này đỏ, chỉ mới vài năm đã leo lên được, hiện giờ ông Tần qua đời, khiến cho hắn được dịp xuất đầu lộ diện.

Người ta thường nói sông có khúc, người có lúc, tại sao con sông lớn như vậy không dìm chết gã đó luôn đi nhỉ?

Trong lúc hai người đang nói chuyện, thì Liễu Mộc Mộc bưng bát mì đi ra, đặt xuống bàn uống nước, sau đó đưa đũa cho ông Đổng Chính Hào.

Ông Đổng Chính Hào bưng bát mì lên cắm cúi ăn, Liễu Mộc Mộc nhân tiện ngồi luôn xuống bên cạnh, nhìn ông ta.

Bà Khương Lệ vốn dĩ còn định trò chuyện đôi câu ông Đổng Chính Hào, nhưng nhìn thấy Liễu Mộc Mộc ở đây, lập tức chẳng còn chút tâm trạng nào để trò chuyện nữa.

Bà ta liếc mắt nhìn Liễu Mộc Mộc, hỏi: “Ngày mai có một buổi tiệc sinh nhật, Mộc Mộc đã có bộ quần áo nào phù hợp chưa?”.

Liễu Mộc Mộc chớp chớp mắt: “… Có lẽ, là chưa.”

Về phương diện này, cô thật sự không có kinh nghiệm.

“Giờ có đặt lễ phục thì cũng không kịp, chi bằng chọn tạm một bộ trong tủ quần áo của tiểu Duyệt đi, hai người bọn con vóc dáng tương đương nhau, quần áo của con bé chắc con sẽ mặc vừa thôi.”

Liễu Mộc Mộc nhìn Đổng Duyệt đang lúi húi trong bếp, vóc dáng hai người bọn cô không thể nói là giống y hệt được, chỉ có thể nói là chẳng có tí liên quan gì đến nhau cả, bà Khương Lệ thật sự đã nhắm mắt nói bừa rồi.



Bên này ông Đổng Chính Hào đang mải húp mì, nên căn bản không để tâm xem hai người phụ nữ nói gì.

Liễu Mộc Mộc quay qua nói với ông Đổng Chính Hào: “Bố ơi, có thể cho con mượn mấy trăm tệ được không, ngày mai con đi mua lễ phục.”

“Hả? Dì Khương không mua cho con à?” Ông Đổng Chính Hào ngẩng đầu lên hỏi.

Bà Khương Lệ nghiến răng kèn kẹt, nhủ bụng con nhãi mách lẻo, vừa nói với vẻ khó xử: “Thời gian gấp quá, đặt lễ phục thì không kịp, tôi vốn định để Mộc Mộc mặc lễ phục của tiểu Duyệt, hai chị em cũng đâu cần phân chia rạch ròi quá làm gì.”

“Cũng được…”

“Có vài thứ vẫn cần phải phân chia rạch ròi đấy ạ, ví dụ như con muốn chia bớt hơn hai cân thịt trên người cho tiểu Duyệt, đáng tiếc cho dù em ấy có đồng ý cũng không thể.”

Cuối cùng ông Đổng Chính Hào cũng nhận ra muộn màng rằng, hai người này lại cãi nhau rồi.

Ông ta nóng nảy khua khua đũa nói: “Được rồi, đừng nói nữa, ngày mai để tự Mộc Mộc đi mua quần áo, bà chuyển khoản cho nó mấy nghìn tệ đi, cũng đừng đặt làm làm gì.”

Bà Khương Lệ ấm ức ngậm miệng không nói năng gì nữa, Liễu Mộc Mộc sốt sắng lôi điện thoại ra lắc lắc trước mặt bà ta: “Dì Khương kết bạn với con nhé, để tiện chuyển tiền hơn.”

“Không cần phải vội.” Bà Khương Lệ tức đến nghiến răng nặn ra mấy chữ, “Sẽ không để con phải thiếu tiền đâu.”

Nói xong, đứng dậy bỏ đi.

Thấy bà Khương Lệ bị chọc tức bỏ đi, ông Đổng Chính Hào lườm Liễu Mộc Mộc bằng ánh mắt cảnh cáo: “Con cứ yên tâm, ở nhà này không thiếu cơm ăn áo mặc cho con đâu, đừng có giả vờ đáng thương như vậy.”

Hai tay Liễu Mộc Mộc ôm lấy má: “Bố lại hiểu nhầm con rồi, con chỉ ăn ngay nói thật thôi mà, là do dì Khương mong manh quá nên thế. Gần đây sắc mặt của bố kém lắm, hay là bói một quẻ đi?”.

Ông Đổng Chính Hào vốn dĩ định từ chối, nhưng lời đến miệng rồi lại chần chừ hỏi lại: “Con biết xem bói thật à?”.

Liễu Mộc Mộc nhún nhún vai: “Nghề do tổ tiên truyền lại, con đã học bói quẻ mười mấy năm rồi.”

Mặc dù đa phần bói ra thời gian không được chuẩn, thỉnh thoảng kết quả khiến ông nội tức đến mức muốn đánh cho cô một trận, nhưng điều đó không quan trọng, đã xem bói miễn phí thì đừng có yêu cầu nhiều.

Ông Đổng Chính Hào đặt bát mì xuống nói: “Được, vậy con bói cho bố một quẻ đi.”

Đầu tiên Liễu Mộc Mộc nghiêm túc xem chỉ tay cho ông ta, sau đó vạch đầu ra nhìn, rồi quan sát gương mặt ông ta, lâu đến nỗi khiến ông Đổng Chính Hào có chút lo lắng, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Ôi trời, năm nay xem ra bố sẽ phải hao tài tổn của rồi.”

Nhịp tim của ông Đổng Chính Hào lạc mất một nhịp, dạo này chẳng phải ông đang hao tài tổn của đây còn gì.

Mấy vụ hợp tác với anh Tần không còn, chắc chắn là sẽ lỗ một khoản lớn.

Ông ta ngồi thẳng người lên: “Con nói cụ thể xem nào, lỗ bao nhiêu tiền?”.

Nếu là mấy chục nghìn, thì ông vẫn có thể cầm cự được.

“Mấy… trăm triệu?”.

(Nghe mấy trăm triệu thì thấy cũng chẳng có gì ghê gớm, nhưng tỷ giá tiền Trung giờ làm tròn tầm 3,6k nhé chị em, nhân ra thì cũng hôn mê phết đấy.)

“Cái gì?” Thiếu chút nữa là ông Đổng Chính Hào lăn đùng ra hôn mê tại chỗ, “Sắp phá sản à?”.

Cả nhà cả cửa của ông cũng chỉ có mấy trăm triệu thôi mà.

Ai ngờ Liễu Mộc Mộc còn kinh hãi hơn cả ông: “Tài sản thuộc sở hữu của bố chỉ có mấy trăm triệu thôi à?”.



Hai bố con đưa mắt nhìn nhau dò xét, ông Đổng Chính Hào hỏi: “Con không biết à, không phải con có thể bói ra sao?”.

Liễu Mộc Mộc gượng gạo cười hì hì đáp: “Cái này là đoán ra ạ.”

Niềm tin giữa hai người hoàn toàn vỡ vụn, ông Đổng Chính Hào cảm thấy bản thân đi tin Liễu Mộc Mộc thật sự biết bói toán thì đúng là não ông ta bị chập mạch rồi.

Mắt thấy vị khách duy nhất của mình cũng sắp sửa bỏ đi, Liễu Mộc Mộc vội vàng giữ lấy ông: “Bố đừng đi, bói thêm quẻ nữa đã.”

Nhưng bước chân rời đi của ông Đổng Chính Hào vẫn không hề nao núng.

Liễu Mộc Mộc gieo quẻ thay ông ta, đúng lúc đối phương sắp sửa đi lên tầng thì lại thốt lên hai chữ “Ây da”.

Bước chân ông Đổng Chính Hào bất giác dừng lại xoay người nhìn cô.

Liễu Mộc Mộc xoay xoay mấy đồng xu trong lòng bàn tay: “Quẻ tượng không được tốt lắm, có tai nạn đổ máu.”

Ông Đổng Chính Hào lại một lần nữa khẳng định rằng, nhờ con ranh lừa đảo nhà mình xem còn không bằng xem bói mất mười đồng bên ngoài, quả nhiên là của miễn phí toàn của ôi.

Ngày hôm sau, vì chân của Đổng Kỳ bị thương không thể đi được, nên nó nằm nhà gây náo loạn cả nửa ngày, hai vợ chồng ông Đổng phải an ủi nó rất lâu, còn hứa lên hứa xuống đủ thứ cuối cùng mới có thể đưa hai cô con gái lên xe đến nhà họ Chiêm.

Lúc xuống xe, bà Khương Lệ nhìn cô con gái Đổng Duyệt mặc bộ lễ phục được đặt may riêng, vừa bước vào đã chìm nghỉm trong đám đông, rồi lại liếc sang nhìn Liễu Mộc Mộc mặc bộ lễ phục chưa đến một nghìn tệ, nhưng rõ ràng trông vừa xinh vừa hoạt bát, trong lòng lập tức cảm thấy ức chế.

Bà trừng mắt lườm con bé Đổng Duyệt không có chút chí khí nào một cái, rồi mới chịu xuống xe.

Vô duyên vô cớ bị mẹ lườm, khuôn mặt Đổng Duyệt lộ rõ vẻ hoang mang.

Hai vợ chồng ông Chiêm Hồng Nghiệp và bà Khương Giai đang ở cửa đón khách, nhìn thấy vợ chồng bà Khương Lệ, đi đằng sau là hai cô con gái, bà Khương Giai vội vàng giới thiệu với chồng: “Đây là cô con gái mới tìm được về của anh rể, anh không phải vẫn lo tiểu Ni không có bạn chơi cùng đấy sao, cô bé này bằng tuổi với tiểu Ni, vừa hay có thể để hai đứa làm quen với nhau.”

Ông Chiêm Hồng Nghiệp ngây ra một lúc sau đó nhanh chóng mỉm cười với Liễu Mộc Mộc: “Lát nữa chú sẽ giới thiệu cháu với con gái chú nhé, hai đứa có thể làm quen với nhau.”

Liễu Mộc Mộc vẫn còn đang mải ngạc nhiên chưa kịp hoàn hồn, nên căn bản không nghe thấy họ nói gì.

Ông Chiêm Hồng Nghiệp có thể không biết cô, nhưng cô thì lại biết ông ta.

Nói ra cũng thật là trùng hợp, lúc ở trên đường cô còn trò chuyện với Đổng Duyệt, nói rằng mình có một người bạn học họ Chiêm, không ngờ hai người họ Chiêm này thật sự có chung một gốc.

Quý ngài họ Chiêm đây, chẳng phải chính là bố của cô bạn hồi cấp ba của cô, Chiêm Ni, hay sao.