Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 117: 117





Tiếng la hét rung trời lở đất nổ vang lên từ hơn hai nghìn cổ họng người Aixenter, tựa như một cơn bão ào ào cuốn về phía chiếc thuyền Star cô độc.

Lần trải nghiệm chiến trận quy mô lớn đầu tiên của Thales đến một cách bất ngờ.

Lính cầm khiên và kiếm của Đội Vệ binh Nộ Hỏa đứng ở hàng đầu tiên.

Họ cầm thanh trường kiếm trên tay, áp sát vào đồng đội và xoay người sang một bên để xếp thành đội hình.

Arracca đã nhảy xuống ngựa từ sớm.

Ông ta giơ thanh đại kiếm đáng sợ, cao gần bằng người lên và tiến về phía trước với ánh mắt rực lửa.

Những người lính đứng trước tự động nhường một chỗ ba người cho vị chỉ huy của mình.

“Xung kích lần thứ nhất!” Arracca nhìn quanh, hét lớn, “Giữ vững phòng tuyến!”
Kẻ địch lao tới như một cơn thủy triều, càng ngày càng gần.

Trung tâm của đội hình, Wya đầu tiên kéo Thales xuống khỏi con chiến mã bắt mắt, đặt cậu vào trong đội hình vòng tròn bảo vệ do sáu người lính tạo thành, sau đó thì ra canh gác tại bốn góc của đội hình chiến đấu nhỏ bé này cùng với Aida, Putray và Ralf.

“Đi giúp đỡ tiền tuyến đi!” Thales thúc giục, “Nếu họ sụp đổ thì tất cả mọi người cũng không thể bảo vệ tôi”.

Tuy nhiên, trong đầu cậu lại vô cùng hỗn loạn – cậu nghĩ mãi cũng không ra tại sao mình đã đi sứ Aixenter rồi mà lại phải đối mặt với tình huống như vậy?
‘Chuyện quái gì đang xảy ra?’
Wya và Ralf liếc nhau, sau khi được Putray gật đầu, cả hai lao về phía tiền tuyến.

Aida thì nhỏ giọng nói với Putray, “Đây là một chiến trường thực sự, ngay cả cấp Cực cũng phải cực kỳ cẩn thận”.

“Hơn nữa chênh lệch về lực lượng lớn như vậy…”
“Nếu như mấy người có biện pháp gì để ngăn trận chiến này lại thì mau nói ra!”
“Nếu như không có thì nghĩ nhanh lên!”
Thales nghiến răng, nhìn kẻ địch đang lao đến từ mọi hướng – sáu tiểu đoàn bộ binh Aixenter.

‘Số lượng… quá nhiều.’
‘Lại còn bị bao vây.’
‘Quân lực thì thiếu thốn… Không, phải nói là còn chưa kịp chuẩn bị giao chiến!’
‘Phải làm sao đây?’
‘Hét to thân phận của mình lên sao?’
‘Nhưng dường như họ chẳng thèm để ý.’
Đối mặt với cuộc đụng độ sắp diễn ra, rất nhiều người lính Star thở ra một hơi nóng, nắm chặt vũ khí, giữ chắc khiên và nhìn những gã Aixenter hung hãn đang xông tới với ánh mắt nghiêm trọng.

Lính bộ binh Aixenter đầu tiên lao vào.

*Bịch*.

Ngôn Tình Tổng Tài
Khiên của cả hai va vào nhau.

Với sự giúp đỡ của đồng đội đứng bên cạnh và ở phía sau, người lính Star cắn răng chịu đựng cú va đập đến từ đối thủ to lớn này, và đồng thời khua kiếm lên để chặn nhát rìu của đối thủ bổ xuống từ trên không.

Nhưng càng nhiều người Aixenter xông vọt vào đội hình của Star hơn.

*Bịch* *Bịch* *Bịch*
Những người lính Aixenter gầm thét dữ dội, họ liên tục lao vào trận địa từ mọi hướng.


“Giết!”
“Ngăn chúng lại!”
Trong tiếng gầm giận dữ của binh lính hai bên, tiếng va chạm của khiên chắn và tiếng vũ khí chém, bổ vào nhau cùng hòa quyện, tạo nên vô số tiếng sấm nổ vang trên mặt đất.

Genard và hai Vệ binh Nộ Hỏa đứng ở hàng đầu tiên.

Anh ta tì lên chiếc khiên chắn bằng bả vai của mình.

Một chiếc chùy gắn đinh bỗng vụt mạnh vào khiên chắn khiến cả người Genard run lên và suýt chút nữa bật ngược về phía sau.

Đồng đội đứng sau thấy thế vội áp vào lưng và giúp Genard đứng vững.

Genard méo mặt chống lại cú va chạm.

‘Khỉ thật!’
‘Đám người Aixenter này… sức lực và thể hình đều kinh khủng hơn nhiều so với những phản quân ở Tây Nam kia.’
Genard vừa nghĩ, vừa né thanh kiếm đâm về phía cánh tay mình.

Người cựu binh để đồng đội đi xử lý thanh kiếm kia, còn mình thì dùng khiên chắn nâng chiếc chùy đầu đinh lên và đạp mạnh vào đầu gối của chủ nhân nó.

Tên lính Aixenter loạng choạng, Genard vội đâm một kiếm vào cổ họng không có gì bảo vệ của hắn.

Máu tươi phun ra, kẻ địch co giật rồi ngã xuống.

‘Cũng may là chúng không quá linh hoạt…’
Vừa mới nghĩ như vậy xong, một ngọn giáo dài sượt qua tai Genard và đâm xuyên qua bụng của một người lính bên trái.

Người sau hét lên rồi ngã sấp xuống đất.

Thấy thế, Genard rống lên, rồi nhanh chóng thế chỗ người vừa chết, sau đó thì chém đứt ngọn giáo và chặn một thanh kiếm đang cố đâm xuyên qua khe hở lại.

Một người lính đứng sau nhanh chóng tiến lên và lấp vào khoảng trống mà Genard để lại.

Cảnh tượng như vậy xuất hiện ở mọi nơi trên chiến tuyến.

Giữa những tiếng gầm thét dữ dội, những tiếng la hét thảm thiết đan xen và những tiếng va chạm của kim loại, bộ binh hạng nhẹ của Aixenter liều chết xông lên, nhưng lại lần lượt bị chặn đứng bởi Vệ binh Nộ Hỏa và binh lính của sứ đoàn.

Nhiều xác chết đổ xuống, trong đó cũng không thiếu người Star, máu nhuộm đỏ một vùng tuyết trắng.

Tuy nhiên, những cựu binh đến từ Đội Vệ binh Nộ Hỏa vẫn dựa vào kinh nghiệm dày dặn và kỹ năng phong phú của mình để giữ cho phòng tuyến không bị xuyên thủng.

Thales kinh hoàng nhìn chiến trường của mấy nghìn người chém giết lẫn nhau này.

Một cuộc chiến đầy khốc liệt và tàn bạo.

Máu bắn tung tóe.

Số lượng xác chết không ngừng tăng thêm.

Rung động trận chiến lần này mang tới cho Thales chắc chắn còn dữ dội hơn lần chạm trán với Binh đoàn Máu Thánh trước đó.

Chỉ huy Arracca giữ vững ở hàng đầu tiên, một mình canh giữ vị trí dành cho ba người.


Arracca cũng không hề sử dụng những kỹ năng chiến đấu thượng thừa của một cấp Cực, mà thay vào đó là những động tác chiến đấu vô cùng đơn giản.

Mặc dù vậy, không một ai có thể đâm xuyên qua nơi ông ta phòng thủ.

Trong đợt xung kích thứ nhất, thanh đại kiếm được cầm bằng hai tay của Arracca bổ xuống từ không trung, mang theo tiếng gió rít đầy chết chóc, sau đó thì được vung sang ngang và chém bay một cái đầu.

Nhưng ngay gần đó, một Vệ binh Nộ Hỏa bị rìu bổ thẳng vào sọ và bất lực ngã xuống.

‘Lũ Aixenter chó chết này.’
Arracca nghiến răng, xoay người, đập mạnh chuôi kiếm vào kẻ địch cầm rìu đó khiến hắn loạng choạng ngã ra sau.

“Quan sát tình hình ở phía sau, tìm cơ hội phá vòng vây quay về pháo đài”, Arracca ra lệnh trong lúc vừa vung kiếm, vừa cúi đầu để né một lưỡi rìu.

Khuôn mặt dính đầy máu của ông ta lộ vẻ dữ tợn.

“E rằng rất khó!” Một sĩ quan của Đội Vệ binh dùng sức đẩy mạnh một người Aixenter hung hãn về rồi trả lời, “Một nửa số quân địch chặn ở phía sau chúng ta”.

“Giữ vững! Chúng chỉ đang dựa vào khí thế của đợt tấn công đầu tiên!”
Arracca nghiến răng, đạp ngã một chiếc khiên chắn rồi đâm thanh đại kiếm vào mặt chủ nhân của nó.

Đồng thời, ông ta vung tay trái lên, vừa kịp lúc dùng cẳng tay để chặn một mũi giáo đang lao tới lại, tóe ra một ít máu.

Nhưng đúng lúc đó, một lưỡi rìu bổ thẳng vào đầu ông ta, Arracca bình tĩnh cúi đầu né tránh, chỉ mất một vài cọng tóc.

Wya đã đến cùng với thanh kiếm một lưỡi của mình.

Anh vung thanh trường kiếm lên, kích hoạt Biên Giới Vô Hồi và cứa đứt cổ đối thủ mình bằng một cú xoay tròn, thế nhưng xương sườn cũng bị lưỡi rìu đập vào khiến Wya kêu lên một tiếng.

Cạnh Wya, một người đồng đội vì bảo vệ anh ta đã bị một cái rìu khác đập nát đầu, hỗn hợp màu đỏ, trắng bắn tung tóe.

“Đừng sử dụng thứ kiếm thuật ngớ ngẩn đó, bỏ cái tư thế đẹp đẽ kia đi!” Arracca chặn một lưỡi kiếm chém về phía Wya và phẫn nộ hét lớn, “Trên chiến trường, cấp Cực cũng chẳng mạnh hơn người thường là mấy đâu!”
“Chẳng qua chỉ là trụ được thêm chục phút, giết được thêm vài tên lính quèn mà thôi!”
“Mỗi một lần tấn công phải giữ lại lực, để lại khoảng trống cho việc né tránh, chém và né phải hết sức đơn giản!”
Một bộ binh bị đánh bay vũ khí liền điên cuồng lao tới định ôm lấy Arracca, nhưng bị ông ta không chút do dự đổi sang cầm kiếm bằng một tay và đấm thẳng vào mặt hắn bằng tay còn lại.

Sau đó Arracca thúc mạnh cùi trỏ vào lồng ngực hắn, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng xương rạn nứt vang lên.

“Nếu không thì rút về phía sau, đừng có trở thành gánh nặng!”
Vết thương cũ chưa lành đã dính thêm vết thương mới, Wya đành xấu hổ lùi về phía sau.

Một cơn gió kỳ lạ bỗng thổi vài hạt tuyết tới, khiến cho một số bộ binh Aixenter không thể không lấy tay che mắt.

Arracca điên cuồng khua thanh đại kiếm ra bằng cả hai tay, vừa kịp lúc chém đứt khiên và lồng ngực của một người, rồi đâm nốt vào phần bụng của người còn lại.

“Dị năng này cũng không tồi…” Arracca lau vết máu dính trên mặt, nhìn về phía thanh kiếm ẩn trên tay Ralf, “Nhưng mà cái này mà cũng cầm ra chiến trường?”
Ralf bị câm, gãy một tay, không có cách này để giải thích, nhưng quả thực gã đã cảm nhận được sự vô dụng của thanh kiếm ẩn trên chiến trường – một một lần khua kiếm mà không có bao tay thì chẳng khác nào nói lời từ biệt với bàn tay của mình.

Vì vậy gã chỉ có thể dùng dị năng để hỗ trợ, còn kiếm ẩn dùng để phòng thủ.

Phía bên kia chiến tuyến, Willow Ken nấp sau một người lính cầm khiên, anh ta chặn một đòn tấn công bằng tay trái, rồi dùng tay phải đâm ngọn giáo ra phía ngoài khiên chắn, đâm thẳng vào mặt của kẻ địch.


Một người lính bị chém đứt tay phải, anh ta giữ lấy khiên chắn, định lùi lại phía sau, nhưng ngay khi vừa mới bước được bước đầu tiên đã bị một chiếc rìu chém ngang qua ngực.

Một người khác thấy thế vội tiến đến thay thế vị trí của anh ta.

“Này, ông là bác sĩ, ít nhất cũng phải làm gì đi chứ!” Willow lo lắng, hét lớn với Ramon đang cuộn mình ở phía sau.

“Tôi không phải là quân y!” Ramon liếc kẻ địch vây quanh tứ phía, ôm đầu hét lớn, “Hơn nữa tên hoàng tử kia cũng không nói sẽ có chuyện như này!”
“Biết vậy thì đã mang theo một ít lính cầm giáo!” Aida đứng canh giữ cạnh Thales, nhìn xung quanh và thở dài.

Thanh loan đao không hề có khả năng phòng thủ của nàng chỉ thích hợp trận chiến có quy mô nhỏ, và trừ phi là tấn công thẳng vào chỗ hiểm, nếu không thì sát thương nó gây ra cho áo giáp cũng không quá lớn.

Bên cạnh đó, thì sự linh hoạt của nàng cũng bị hạn chế rất nhiều trên chiến trường dày đặc người này.

‘Biết vậy thì đã mang theo con dao cầm hai tay có thể chém xuyên giáp của cha rồi… Trang bị tiêu chuẩn của những cận vệ của vương quốc Cổ Tinh Linh xa xưa.’
“Không ai nghĩ rằng trận chiến này sẽ xảy ra!” Mặc dù tạm thời chưa có quân địch đột phá đến phòng tuyến thứ hai, nhưng Putray vẫn lo lắng nói với Thales, “Chuyện này rất không hợp lý!”
“Không có gì là không hợp lý trên chiến trường!” Đứng ở hàng đầu của chiến tuyến, Arracca điên cuồng vung thanh đại kiếm, trên người ông ta cũng có thêm một vết thương, “Sống sót, chính là hợp lý!”
“Trụ vững trước đợt xung kích thứ nhất, thế công của chúng chắc chắn sẽ yếu đi, đến lúc đó tìm cơ hội phá vòng vây!”
“Nếu không thì chúng ta sẽ bị mài đến chết ở đây!”
Giữa đội hình, Thales nằm úp sấp ở sau bóng những người lính, thở dốc.

Tâm trí cậu hoang mang không thôi.

Thales phải chôn chặt hai tay ở trong tuyết để chúng không run rẩy.

Tuy nhiên, trong những tiếng gào rú điếc tai nhức óc và tiếng kim loại va chạm vào nhau, đôi tay Thales như ngựa hoang mất dây cương, phớt lờ ý muốn của chủ nhân mà run lẩy bẩy.

‘Đáng chết.’
Răng môi va lập cập vào nhau, Thales xấu hổ không thôi vì biểu hiện của mình trong lần đầu tiên trên chiến trường.

‘Phải mau bình tĩnh lại.’
Nhưng dường như cũng không có ai để ý tới bộ dạng của cậu, tất cả những người lính đứng xung quanh đều cảnh giác nhìn bốn phía, chuẩn bị sẵn sàng cho việc một hướng đột nhiên bị công phá.

Một tiếng hét đầy bi thảm vang lên, lại một người lính Star nữa bị chém ngang lưng.

Thales nhắm nghiền mắt lại.

‘Phải tỉnh táo lại!’
Đúng lúc đó, một dao động lạ mà quen lại lan ra từ tim.

Thế giới xung quanh như yên tĩnh lại.

Thales chợt kiểm soát được toàn bộ cơ thể, thậm chí cậu còn có thể biết là cơ bắp nào đang run.

Nhờ sự trợ giúp của dao động kia mà Thales hít thở sâu một cách nhịp nhàng và xoa dịu cơn run rẩy theo bản năng ấy.

Nhịp tim và nhịp hít thở cũng đã trở nên bình thường.

Nhưng như thế vẫn chưa đủ.

Thales quay đầu một cách chậm rãi, và như thể thời gian cũng đang trôi chậm lại, cậu bắt đầu điên cuồng suy nghĩ.

‘Làm sao để thoát khỏi tình hình khó khăn bây giờ?’
‘Không, mình không hiểu về quân sự, đó là chuyên môn của Arracca và Sonia…’
‘Mình chỉ có thể nghĩ từ một góc độ cơ bản và toàn diện hơn…’
‘Ví dụ như.’
‘Tại sao Rumba lại muốn giết mình?’
‘Không.’
‘Phải nghĩ theo hướng ngược lại.’
‘Nếu như mình chết ở đây… Mục đích của Rumba là gì? Hắn sẽ đạt được lợi ích gì từ việc đó?’
‘Phải làm rõ động cơ và mục đích của hắn.’
‘Vô lý.’
‘Giết chết người thừa kế và sứ đoàn Star.’

‘Chẳng đem lại một lợi ích gì cho hắn!’
‘Vậy thì rốt cuộc vì sao?’
‘Có người đã mua chuộc hắn ư?’
Đúng vào lúc đó, ký ức của kiếp trước đã lâu không thấy chợt hiện về.

[Chiến tranh là một dạng xung đột xã hội vô cùng phức tạp và luôn biến động.

Nó đã bị bỏ quên từ rất lâu trong môn học của chúng ta…]
[Các kết quả nghiên cứu của nhiều học giả chỉ là phản hồi đối với bài phân tích kinh điển của Clausewitz…]
[Malevich gợi ý rằng cấu trúc, năng lực tổ chức và hệ tư tưởng về tính hợp pháp đều là tiền đề cho các cuộc bạo lực tập thể quy mô lớn…]
[Weber chưa bao giờ đưa hiện tượng xã hội đặc biệt này vào trong lý thuyết của mình một cách rõ ràng, nhưng ông cũng đã đề cập đến trong định nghĩa về các nhà nước hiện đại, rằng nhà nước là thực thể được dành độc quyền hợp pháp sử dụng sức mạnh bạo lực trên lãnh thổ mà nó tuyên bố chủ quyền…] (1)
Thales khó khăn chống lại đống ký ức bỗng hiện về này để tập trung cho tình hình cấp bách ngay trước mắt.

‘Đáng giận.’
‘Trên lãnh thổ mà nó tuyên bố chủ quyền…’
‘Khoan đã…!’
Đồng tử Thales co rụt lại!
‘Có thể nó không hề phức tạp như vậy.’
‘Chiến tranh chưa bao giờ hướng tới mục đích giết chóc.’
‘Lãnh thổ…’
‘Ý định ban đầu của Rumba là chiếm lấy Bắc Cảnh.’
‘Vậy nên…’
Dao động biến mất, thời gian quay trở lại tốc độ bình thường, âm thanh chiến đấu và tử vong quay trở lại bên tai.

Thales ướt đẫm mồ hôi, nằm thở hổn hển trên mặt tuyết.

Cậu đã tìm ra nguyên nhân của cuộc xung đột này.

Hiện giờ.

Là phải giải quyết nó!
“Không!” Một bộ binh Aixenter kinh hoàng nhìn Arracca cắt đứt cổ họng mình, “Ngươi là… Ngươi là…”
Nhưng cuối cùng vẫn không thể nói hết lời.

“Thay vị trí của ta!” Arracca nghiến răng, đánh bay một người đàn ông cường tráng cầm búa, rồi gầm lên và lùi về phía sau.

Hai người lính cầm khiên và kiếm lập tức tiến lên và lấp vào chỗ trống.

“Xu thế tấn công trong đợt xung kích này của chúng đã bị chúng ta làm cho cạn kiệt”, Arracca thở hổn hển, kéo theo thanh đại kiếm và đi tới Aida ở giữa đội hình, “Để lại người chặn ở phía sau, đưa hoàng tử đi cùng, ta sẽ mở ra một đường trở lại pháo đài!”
“Khoan đã!”
Thales chẳng kịp nghỉ ngơi mà vội hét to để thu hút sự chú ý của Putray và Arracca, “Rumba!”
“Đội quân của Rumba!”
“Họ không hề phái ra bộ binh hạng nặng hay kỵ binh, ngay cả cung thủ hay nỏ cũng chẳng có! Đây đều là bộ binh hạng nhẹ được nhập ngũ tạm thời!” Thales nhớ lại đống kiến thức ít ỏi về chiến tranh của mình, “Họ không hề có ý định đập tan chúng ta trong khoảng thời gian ngắn!”
“Vậy thì sao, cậu định ở lại để cám ơn hắn?” Arracca xoay người lại, chế giễu, “Nhờ lòng tốt của Rumba mà chúng ta sống thêm được mười lăm phút?”
“Hắn muốn giữ chân chúng ta ở đây chứ không phải là muốn tiêu diệt!” Thales từ chối Aida đỡ mà tự đứng dậy, “Rumba đang đánh cược lựa chọn của đối thủ!”
“Lựa chọn của chúng ta?” Wya đứng cạnh đâm kiếm ra từ sau chiếc khiên và đánh lùi một cây rìu.

Trước khi bị một thanh trường kiếm chém trúng mặt, Wya suy yếu đã được Ralf kéo về.

“Đánh cược chúng ta sẽ phá vòng vây hay tử thủ ư?”
“Không”, Thales mở to hai mắt, nhìn chằm chằm vào Arracca.

“Rumba không đánh cược với chúng ta”.

“Không!” Trong nháy mắt, Putray đã hiểu ra, sắc mặt tái nhợt, “Hắn tuyệt đối không dám dùng tính mạng của ngài để đánh cược…”
Thales nói gấp, “Đại công tước Rumba chính là đang đánh cược với Pháo đài Đoạn Long ở phía sau chúng ta!”
“Đánh cược lựa chọn của Huân tước Sonia Sasere!”
“Cược xem Sonia có dám hay không đưa quân ra cứu viện chúng ta!”
Đồng tử Arracca đột ngột co rụt lại.

“Tiền cược của hắn”, Thales gầm lên, “Là tính mạng của tôi và tương lai của hắn!”.