Xanh Xanh Màu Áo Chàng

Chương 34



34, Một tấc tương tư

Cuối cùng Đinh Nguyệt Hoa và Bạch Ngọc Đường đã về đến nhà sau một chặng đường dài, vừa bước vào cửa thì thấy trong nhà kết hoa giăng đèn rất náo nhiệt. Hóa ra tuy gặp chút tai nạn nhưng may là đã vượt qua bình an, Đại tẩu đã sinh Lân nhi ra suôn sẻ, mẹ tròn con vuông.

Đứa trẻ đang bế trên tay thật bé bỏng, làm tim người ta như muốn tan chảy. Đinh Nguyệt Hoa vui mừng khôn xiết, vội tặng mặt khóa ngọc kia cho cháu trai. Vợ chồng Đinh Triệu Lan khen món quà ấy có tâm không ngớt.

Nhà có thêm người khó tránh bận rộn một chút, Đinh Nguyệt Hoa thừa dịp này lấp li3m đi chuyện về nhà muộn. Cô chỉ bảo rằng mình với Triển Chiêu đi được nửa đường thì gặp phải vụ án của Vân Tiêu, Triển Chiêu bèn đưa cô đến nơi an toàn, chờ đến khi vụ án kết thúc mới tiếp tục đưa cô về Thường Châu. Lời bịa đặt ấy được cô biên rất hoàn hảo, vả lại Đinh Triệu Lan đang bận lo việc nhà, tất cả chuyện buôn bán giao hết cho Đinh Triệu Huệ, thành thử cả hai đều rất bận bịu, chẳng còn sức đâu đi điều tra chuyện này, xem như cô vượt ải trót lọt.

Đinh gia thêm người, hôn sự của Đinh Triệu Huệ với Ám Hương cũng được đưa vào lịch trình, nhà có liên tiếp chuyện vui nên đương nhiên ai nấy cũng vui vẻ. Duy chỉ có Đinh Nguyệt Hoa là luôn cảm thấy trống vắng, cô có cảm giác như trong lòng thiếu mất một mảng lớn, dù Triển Chiêu đã cho người tới đưa quà, nhưng còn người vẫn chẳng thấy đâu. Người đem quà tới nói là hắn bất ngờ có vụ án mới nên đã gấp rút quay về Khai Phong, còn nói đợi mấy ngày nữa, vụ án kết thúc hắn sẽ đến thôn Mạt Hoa ngay.

Đại tẩu bận chăm đứa bé, Ám Hương cũng không thể thường xuyên đến nhà vì ngày cưới đã cận kề, thời gian tức khắc trở nên chậm chạp vô cùng. Lại thêm không biết từ bao giờ mà ở một góc nào đó trong trái tim cô đã sinh ra vô số vướng bận, chằng chịt đan xen, bện chặt lấy nhau khiến người ta rối bời không biết phải làm sao. Bỗng cô quyết định, nếu như hắn đã không có thời gian đến thôn Mạt Hoa, vậy thì tại sao mình không đến Khai Phong?

Một khi ý nghĩ ấy được hình thành thì không gì phá vỡ nổi. Đứa bé đã qua đầy tháng, hôn sự của Nhị ca vẫn còn hơn một tháng nữa mới đến, chỉ cần cô nhanh chân một chút, đi mau về mau là chẳng có gì muộn hết, đúng không? Cô với Triển Chiêu đã xa nhau hơn một tháng. Lúc ấy đi, Triển Chiêu vẫn chưa khỏe hẳn, không biết bây giờ thế nào rồi? Hắn đần như vậy, lại có án lớn, thể nào cũng bận bịu lo toan, bỏ mặc bản thân cho xem.

Nghĩ vậy, Đinh Nguyệt Hoa như tìm được cho mình vô vàn lý do, cô chỉ đến xem thử hắn đã hết bệnh hay chưa thôi mà đúng không? Cô không còn do dự nữa, cũng chẳng thèm trao đổi với hai huynh trưởng, tự ý thu xếp chút hành lý, để lại một phong thư, tiến thẳng tới phía Bắc.

Chuyến đi khá suôn sẻ, chẳng mấy chốc đã đến thành Khai Phong. Đinh gia vốn có một căn nhà cũ ở thành Khai Phong, cô tự về nhà trước, dọn dẹp lại tất cả, lúc bấy giờ mới cảm thấy mình cứ vậy chạy tới đây liệu có lỗ m ãng quá không?

Tuy nhiên, đã đến rồi thì an tâm ở lại, nhìn một cái rồi đi có to tát gì. Tự nhủ đến đây, cô chẳng chút do dự bước ra ngoài, đi thẳng tới Khai Phong phủ.

Ai ngờ vừa bước tới cửa Khai Phong phủ thì trông thấy một cô gái đang từ trong phủ đi ra, chẳng hiểu sao Đinh Nguyệt Hoa lại giật mình, trốn ngay vào góc tường trong vô thức. Chỉ thấy cô gái kia diện một y phục màu tím, dáng người thướt tha, chính là Lâm cô nương – Lâm Dạ Tâm đó. Và người tiễn cô ta là Triệu Hổ, chỉ thấy cô ta ngoái đầu như đang nói gì đó với Triệu Hổ, khoảng cách quá xa nên không nghe rõ, nhưng mà riêng ba từ “Triển đại ca” này Đinh Nguyệt Hoa lại nghe rõ mồn một. Cô bĩu môi thì thầm: “Triển Chiêu có già vậy không? Đại ca đại ca đại ca, làm như huynh muội không bằng.”

May thay Lâm cô nương đã chóng rời đi, nhưng bỗng nhiên Đinh Nguyệt Hoa lại không còn can đảm bước tới. Mình chạy tới đây như vậy có ngu dốt lắm không? Cô có hơi nhụt chí đứng ngơ ngác ở góc tường một lúc, trong lòng rối ren chẳng thể suy nghĩ được gì. Nắng giữa trưa quá gắt khiến cô hơi choáng, ngay cả bản thân cô cũng không biết nên làm gì tiếp theo.

Trưa rồi, có lẽ nên đi ăn trưa trước, bình tĩnh đã rồi quay lại sau. Cô nghĩ vậy, lập tức quay đầu bước ra ngoài. Cô đang cúi đầu chăm chú đi đường, bỗng một người đứng chắn ở trước mặt cô, hình như người đó đi giày quan, chẳng lẽ là quan ư? Nhưng cô chẳng buồn ngẫm nghĩ lại, đến cả đầu cũng lười ngẩng lên, chỉ là tránh sang bên trái. Người đó cũng bước sang bên trái. Trong lòng cô có tâm sự, không muốn nói nhiều, lại tự tránh sang bên phải. Ai dè người đó cũng bước sang phải theo.

Đinh Nguyệt Hoa lập tức có hơi nổi nóng, đường rộng thế này, sao ngươi cứ cản đường ta? Từ đôi giày của người đó cô nhìn lên, hoa văn mây biển màu xanh, quan phục màu đỏ, ừm, quan không nhỏ nhỉ? Ủa, sao vỏ kiếm này trông quen vậy? Cự Khuyết? Sao là Cự Khuyết được!

Đinh Nguyệt Hoa sửng sốt, vội ngẩng đầu lên, tức thì bắt gặp một đôi mắt đang cười: “Nguyệt Hoa rớt tiền hay sao mà đi đường không ngẩng đầu lên vậy?” Người đó là Triển Chiêu.

“Chàng…” Một tháng không gặp, hắn vẫn giữ nụ cười ấm áp và trìu mến hệt như cái dáng vẻ xuất hiện trong giấc mơ của cô hằng đêm. Có điều bây giờ Đinh đại tiểu thư đang có tâm trạng không tốt: “Ai cần chàng lo!”

“Chuyện này… Lẽ nào Nguyệt Hoa lặn lội đường sá xa xôi từ Giang Nam tới đây lại không ghé thăm Triển Chiêu ư?” Triển Chiêu không hề để ý, vẫn mỉm cười nói.

“Sao chàng biết?” Đinh Nguyệt Hoa hết sức ngạc nhiên.

Triển Chiêu cười nói: “Nàng vừa bước ra khỏi nhà, Đinh Đại ca đã gửi thư cho ta. Ta mới nhận được nó hôm qua, sáng sớm nay đã đứng ở cửa Nam chờ nàng, ai ngờ vẫn không kịp. Đang giận Triển Chiêu sao?”

“Ta giận hồi nào!” Đinh Nguyệt Hoa bĩu môi.

Triển Chiêu có hơi buồn cười, môi bĩu ra đến treo lọ dầu còn đủ thế này mà còn bảo không giận: “Không giận thì nhất định là đói rồi. Chi bằng để ta mời nàng khách phương xa một bữa cơm, được chứ?”

“Chuyện đó tất nhiên rồi!” Đinh Nguyệt Hoa chẳng khách khí.

Ai ai cũng bảo một khi con người ta đối mặt với đồ ăn thì tâm trạng sẽ tốt lên rất nhiều, ấy vậy trong lòng Đinh Nguyệt Hoa lúc này vẫn phấp phỏng, không biết đang nghĩ cái gì. Cô len lét nhìn Triển Chiêu: “Ta vừa mới gặp Lâm cô nương, Lâm Dạ Tâm.”

“Ờ.” Triển Chiêu gật đầu tỏ ý đã biết: “Sau đó thì sao?”

“Ta thấy cô ấy đi ra từ Khai Phong phủ, hết rồi!” Nói xong cô cũng tự cảm thấy bản thân hơi kỳ quặc, đang yên đang lành tự dưng giận cái gì không biết!

Triển Chiêu tiện tay rót cho cô một tách trà: “Uống tí nước trước đã, ban nãy đứng ngơ ngẩn ở dưới nắng như vậy không cảm thấy nóng sao?”

“Ừm!” Đinh Nguyệt Hoa uống một ngụm nước, khi này mới phản ứng lại: “Sao chàng biết?”

“Ta hỏi binh sĩ giữ cổng thành thì có người bảo đã thấy nàng vào thành. Thế là ta tới căn nhà cũ của gia đình nàng ở Khai Phong, người trong nhà nói, nàng vừa mới đặt đồ xuống đã ra ngoài rồi. Vậy chỉ có một khả năng đó, ta bèn quay lại Khai Phong phủ, từ đằng xa đã thấy nàng đứng ở đó phơi nắng!” Triển Chiêu cười nói: “Đã tới được cửa rồi sao không vào?”

“Có phải Lâm cô nương theo chàng suốt từ Thường Châu đến Khai Phong không?” Đinh Nguyệt Hoa hạ giọng nói.

Triển Chiêu lắc đầu cười: “Không phải, hôm đó ta về đến nhà, biết nàng đã về, ban đầu ta cũng định đến thôn Mạt Hoa, nhưng ở bên đây bỗng có án lớn, ta đành về Khai Phong trước. Lâm cô nương ít nhiều cũng có liên quan đến vụ án này, cho nên mới tới Khai Phong phủ.”

Đinh Nguyệt Hoa bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm: “Ra là vậy!”

Triển Chiêu như muốn nói gì, song lại cười nói: “Có thời gian ta sẽ kể nàng nghe chuyện của Lâm cô nương. Nhưng, ta chỉ muốn nói với nàng một điều, dù thế nào đi nữa, ta với cô ấy chỉ là bạn bè bình thường, vậy thôi.”

Đinh Nguyệt Hoa nhoẻn miệng cười: “Chàng không cần kể đâu, có câu này là đủ rồi. Ta hiểu mà, ta tin chàng!” Lúc này cô mới phát hiện trên bàn có rất nhiều món ngon: “Có nhiều quá rồi không, hai người chúng ta ăn sao hết?”

Triển Chiêu cười nói: “Đây đều là những món ăn đặc trưng của Phàn lâu, nàng cứ thử hết đi, xem thích món nào?” Mặc dù hắn cười nhưng không hiểu sao trong lòng lại dấy lên một dự cảm chẳng lành, cảm giác đó đến nhanh mà đi cũng nhanh, có lẽ hắn nên mau chóng đưa Nguyệt Hoa về lại Giang Nam. Nhưng nàng đã ngàn dặm xa xôi đến đây, huống hồ…

Bỏ đi, nàng đã đến bên cạnh mình, chẳng phải tốt hơn sao? Có nàng ở đây, chẳng phải mình càng yên tâm hơn sao? Chung quy, một tấc tương tư một tấc tàn.

(Hết chương 34)