Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 14



Lam Thiên Nhiên: “Có thể thấy được là ai đó đang nhằm vào cậu, đây có lẽ chỉ là bắt đầu, nếu xử lý không tốt thì hậu quả hẳn là rất nghiêm trọng.”

Từ Tán im lặng chốc lát, hỏi: “Có phải Vương Đình làm không?”

Lam Thiên Nhiên gọi ngay cho Vương Đình luôn, hỏi thẳng: “Anh đang video của Từ Tán lên trên mạng phải không?”

“Cậu nói cái gì?” Vương Đình đang ở một nơi rất ồn ào, có tiếng nhạc cũng có người nói chuyện, chắc là đang chơi bời ở đâu đó.

“Anh tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện đi.”

“Được rồi…”

Lát sau, bên phía Vương Đình đã yên tĩnh lại, gã hỏi: “Có chuyện gì?”

“Anh có làm gì với Từ Tán không?”

“Không có! Tôi còn đang sợ nó làm gì tôi đấy!”

“Không có thật à? Anh đừng gây chuyện, nhà anh không chịu được đâu.”

“Tôi biết rồi!” Vương Đình bực mình cúp máy.

Từ Tán: Không phải hắn thật à?

Từ Tán tải lại trang web, độ hot lại tăng thêm, bắt đầu có người quen nhận ra anh rồi giải thích thay, nói anh không phải là trai bao, mà là người làm trong ngành internet… Sau đó công ty Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng, cùng với sản phẩm phần mềm thể thao “Khách Bộ Hành” cũng bị đào ra. Có người dùng rồi nói cũng được, có kẻ lại soi mói kêu là rất tệ. Nhưng đa số dân mạng vẫn còn đang thảo luận về bản thân Từ Tán, hiển nhiên là có kẻ đứng sau khống chế hướng dư luận.

Từ Tán cau mày, mục đích của kẻ đó là gì? Chắc chắn không phải muốn lăng xê anh rồi, vậy thì muốn bới móc anh, hay là bạo lực mạng?

Cũng có thể. Như vậy anh sẽ bị cư dân mạng đào bới hết thông tin.

Anh rùng mình một cái.

“Tôi tìm người đè xuống.”

Từ Tán liên hệ với hai công ty “chuyên nghiệp” ngay trước mặt Lam Thiên Nhiên, yêu cầu bọn họ xóa bài viết, hạ độ hot xuống. Đối thủ muốn nâng anh lên, chính anh lại muốn đè xuống, hai bên giao chiến, chỉ có những công ty chuyên thao túng dư luận là kiếm bộn tiền.

Lam Thiên Nhiên quan sát tình hình trên mạng, lắc đầu: “Độ hot vẫn đang tăng.”

Từ Tán suy nghĩ một lát, gọi điện cho Triệu Hồng, bảo anh ta gửi thư luật sư cho những kẻ tung tin đó, đặc biệt là những tài khoản có sức ảnh hưởng tương đối lớn, may ra thì có thể dọa sợ bọn người này một phần, để bọn họ biết điều mà xóa bài. Nếu không xóa, thì cứ thu thập hết bằng chứng, gửi đơn kiện ra tòa.

Triệu Hồng lên mạng xem thử, đáp: “Lượng công việc không nhỏ đâu, phải gọi hết mọi người về tăng ca.”

“Xin lỗi, mọi người vất vả rồi.”

“Vất cả thì không đến mức, chỉ là thấy cậu ủng hộ văn phòng của tôi như thế, tôi cũng hơi ngại. Thế này nhé, hóa đơn tháng này tôi ưu đãi cho cậu.”

Từ Tán: “…” Một ngày hôm nay thôi phải tốn không ít tiền đấy.



Cộc cộc cộc.

Giám đốc nhà hàng đến gõ cửa, nói với vẻ áy náy: “Quý khách, rất xin lỗi, chúng tôi sắp đóng cửa.”

Ông ta cũng không muốn đến giục ông chủ đi về, nhưng bây giờ đã rất muộn rồi, đóng cửa trễ hơn bình thường những một tiếng.

Từ Tán nhìn lại một bàn thức ăn đã nguội, nói với Lam Thiên Nhiên: “Xin lỗi, hại cậu không ăn được xong bữa.”

“Không sao.”

Khi hai người rời khỏi nhà hàng thì nhiệt độ bên ngoài đã giảm, cảm giác khá mát mẻ, gió đêm thậm chí còn hơi lạnh.

Từ Tán nói: “Tôi đưa cậu về.”

Lam Thiên Nhiên lắc đầu: “Đến nhà cậu đi.”

Từ Tán sửng sốt, Lam Thiên Nhiên… muốn đến nhà anh?

Người kia thấy anh im lặng thì giải thích: “Tôi cùng cậu canh chừng trên mạng, có thể giúp được gì đó.”

Từ Tán vội đáp: “Cảm ơn.”

Trên đường, Từ Tán lái rất nhanh.

Lam Thiên Nhiên nhìn đoạn đường phía trước, rồi quay sang đồng hồ tốc độ, cuối cùng là nhìn Từ Tán: “Lái chậm lại đi?”

“À.” Từ Tán lên tiếng rồi giảm tốc, nói: “Cậu nói liệu có phải là YEY làm không nhỉ? Tôi hại bọn họ xôi hỏng bỏng không, cho nên bọn họ muốn hại tôi đánh mất tất cả.”

Chỉ cần đối phương phá hoại danh tiếng của anh, Hằng Thịnh vừa mới thay đổi ý định sẽ lại đánh giá rủi ro khi đầu tư vào Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng một lần nữa. Nếu họ thấy rủi ro quá lớn, thì việc hợp tác của hai bên cũng sẽ không thành.

“Lợi ích nằm ở đâu?” Lam Thiên Nhiên nói: “Với tình hình bây giờ, dù Hằng Thịnh không chọn các cậu, thì cũng không thể quay sang YEY được nữa. YEY nhằm vào cậu cũng không có tác dụng gì.”

“Trước kia Hằng Thịnh đã quyết định chuẩn bị đầu tư vào YEY thật à?” Từ Tán hỏi.

“Đông Phong Capital ban đầu muốn làm như thế này: chính họ đầu tư vào YEY, nhanh chóng lăng xê nó lên, sau đó bán lại cho Hằng Thịnh, để Hằng Thịnh tiếp quản, bọn họ sẽ kiếm được một khoản phí chuyển nhượng.”

Nhưng vì Lam Thiên Nhiên kiên trì cho rằng “Khách Bộ Hành” có triển vọng lớn hơn “Thể thao giải trí YEY”, nên Hằng Thịnh tiếp xúc với Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng nhiều hơn. Đông Phong Capital thấy tình hình không phát triển theo cách họ nghĩ, nên vội vàng cho người đến thuyết phục cấp trên của Hằng Thịnh, đồng thời tung tin ảo trên mạng rằng YEY sẽ có tương lai thế nào. Nếu như bọn họ không xui xẻo bị phanh phui về sau, chọc cho chuyên gia trong nghề lên tiếng, thì bây giờ có thể Hằng Thịnh đã bước lên con thuyền YEY này rồi.

“Vậy có khả năng là Đông Phong làm không?” Từ Tán hỏi.

Trong câu chuyện của YEY, nhân vật chính không phải là bản thân YEY, mà là Đông Phong Capital. Cho nên tình tiết bây giờ có thể là nhân vật chính Đông Phong  này nhảy ra chọc ngoáy. Đương nhiên, trong mắt Từ Tán, Đông Phong Capital cũng không phải quan trọng, mà kẻ thật sự đứng sau tất cả chính là Vương Đình và nhà họ Vương.

Lam Thiên Nhiên đáp: “Nếu đúng vậy, thì kẻ phụ trách hạng mục này cũng quá cố chấp rồi đó.”

“Đúng vậy, tiền thì đi đâu kiếm chẳng được? Tại sao bọn họ lại nhất định cắn chặt tôi không nhả chứ, có khi là có thù với tôi.” Từ Tán nghiến răng thật khẽ.

Xe vào trong khu nhà, Từ Tán bắt đầu lo lắng cho tình trạng vệ sinh trong nhà của mình. Đồ đạc của anh không nhiều, nhưng anh lại có thói quen lấy đi rồi không đặt lại vào đúng chỗ, quần áo thay ra xong thì ném lung tung, hình như để vài ngày rồi còn chưa giặt. Lúc đến trước cửa, Từ Tán rất muốn để cho Lam Thiên Nhiên đứng ngoài chờ mười phút để anh vào thu dọn trước đã. Khi vào nhà rồi, Từ Tán lập tức nhìn lướt qua một vòng bên trong, gần sảnh thì chất đống thùng giấy chuyển phát nhanh, trên sô pha là một chồng quần áo, trên bàn trà và bàn ăn thì để một đống đồ linh tinh.

“Ngại quá, nhà tôi hơi bừa bộn…” Từ Tán ôm quần áo trên sô pha ném vào phòng giặt, gom đồ trên bàn trà và bàn trong phòng khách đi nơi khác.

Số thùng giấy ở ngoài sảnh thì anh bỏ lại, vì quá nhiều, muốn dọn thì không biết phải đi bao nhiêu chuyến, thế nên đành phải để luôn ở đó. Nhưng chỉ cần cho qua chúng thì căn nhà này trông cũng không tệ nhỉ? Mà hình như nó hơi trống trải? À không, phải nói đúng hơn là đơn điệu, có thể phải tìm vài thứ đồ trang trí nữa.

Từ Tán vừa suy nghĩ vừa mở tủ lạnh: “Cậu uống cái gì?”

Lam Thiên Nhiên: “Nước là được rồi.”

“Được.”

Tủ lạnh không có sẵn nước khoáng, còn vòi nước nhà bếp thì có thể uống trực tiếp được.

Từ Tán đi vào nhà bếp, rửa sạch ly, mở vời nước hứng được nửa ly, nếm thử trước. Hình như không có vị gì lạ, nhưng để cho trang trọng hơn, anh quyết định đi đun nước trước rồi uống. Mà ấm đun nước đâu rồi nhỉ?

Từ Tán có ấm đun, lúc dọn đến đây vừa mua, nhưng còn chưa tháo ra dùng. Anh quay lại phòng khách, tìm thấy cái thùng chứa ấm nước ở ngoài sảnh. Khi ôm thùng lên, anh thấy Lam Thiên Nhiên ngồi trên sô pha đang chăm chú nhìn điện thoại.

“Thế nào rồi?” Từ Tán hỏi.

Lam Thiên Nhiên: “Bọn họ đang thảo luận chuyện cậu từng theo học ở Đại học Minh.”

Hử? Từ Tán lại gần Lam Thiên Nhiên, nhìn vào điện thoại của anh. Trên mạng đã đào ra được chuyện Từ Tán từng học tại Đại học Minh nhưng thôi học giữa chừng, còn nói nguyên nhân là do anh đánh nhau, tuy rằng IQ cao nhưng đạo đức thì không ổn.

Từ Tán nhíu chặt chân mày, đặt cái thùng trong tay xuống, gọi điện thúc giục bên công ty dư luận, hỏi bọn họ có chuyện gì, tại sao vẫn chưa khống chế được tình hình. Giám đốc của bên kia thì xin lỗi luôn miệng, nói rằng đang cố gắng.

Cúp điện thoại rồi, Từ Tán lụng tung các thùng các tủ, tìm ra một con dao găm quân dụng có sức sát thương hình như rất mạnh.

Lam Thiên Nhiên nhìn con dao nguy hiểm đó, sững sờ chốc lát rồi khẽ nói: “Vấn đề này thật ra rất dễ giài quyết, cậu không cần phải…”

Từ Tán tiến lại gần cái thùng giấy vừa rồi, dùng dao rạch băng keo ra, giải thoát cho cái ấm đun nước mới mua.

Anh nhìn lên Lam Thiên Nhiên mới nói được một nửa: “Không cần phải cái gì?”

“…Không có gì.”

Lam Thiên Nhiên dời mắt ra khỏi con “dao mổ trâu vừa được dùng để giết gà” trong tay Từ Tán, tiếp tục đọc tin tức trên di động. Lát sau, anh gọi một cuộc điện thoại.

“Xin chào, hiệu trưởng Đặng, tôi là Lam Thiên Nhiên…”

Từ Tán nhìn Lam Thiên Nhiên, hiệu trưởng đương nhiệm của Đại học Minh họ Đặng. Một lát sau, quả nhiên Lam Thiên Nhiên nhắc đến Đại học Minh, anh đang nói chuyện với vị hiệu trưởng kia.

Từ Tán nhớ lại trước đây mình từng đọc được một tin tức, vài năm trước, Lam Thiên Nhiên từng quyên góp cho Đại học Minh một khoản tiền 50 triệu.