Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 15



Từ Tán không nghe Lam Thiên Nhiên nói tiếp nữa, anh mang ấm đun nước vào nhà bếp.

Đến khi anh cầm theo một ly nước nóng ra khỏi nhà bếp, trang chủ của Đại học Minh đã đăng bài giải thích: Từ Tán chủ động tạm ngưng việc học là vì lý do cá nhân, sau này vì thời gian nghỉ quá dài này mới thôi học.

Từ Tán nhìn Lam Thiên Nhiên, cưới nói: “Cảm ơn nhé.”

“Đừng khách sáo.” Lam Thiên Nhiên nhìn sang ly nước đang bốc khói trên tay anh.

“Còn nóng lắm, phải chờ nguội đã.” Từ Tán mang ly nước đến tủ lạnh, cho vào trong: “Còn phải mất một lúc cho nước nguội, cậu muốn uống cái gì khác không?”

Lần này thì Lam Thiên Nhiên cho Từ Tán một mục tiêu rất dễ hoàn thành: “Cái gì cũng được.”

Từ Tán bèn lấy hai chai bia ra: “Tôi không có nước trái cây.”

Anh cũng không có bánh quy, nhưng có khô bò, thứ này cũng có hiệu quả lấp bụng khá tốt.

“Tôi rất ít khi uống nước trái cây, lượng đường quá cao.” Lam Thiên Nhiên nói: “Lần trước là vì tôi thấy cậu cầu phải bổ sung đường.”

“…Thì ra là vậy.”

Từ Tán cười với Lam Thiên Nhiên, ánh mắt rơi xuống chiếc di động trong tay người kia. Anh đặt bia xuống, quay người vào phòng ngủ.

Anh cầm theo một cái máy tính bảng và một cái laptop ra: “Dùng cái này đi, màn hình lớn hơn dễ đọc.”

“Tôi có.” Lam Thiên Nhiên cũng mang theo túi. Anh lấy máy tính bảng của mình ra, mở nắp đậy, màn hình sáng lên, hình nền là cảnh non nước khá quen mắt.

Từ Tán hỏi: “Cái này chụp ở núi Phúc Vân à?”

“Ừ, chụp trong Sơn Thủy Điền Viên.”

Lam Thiên Nhiên mở Weibo trên máy tính bảng, nhanh chóng kiểm tra tình hình hiện tại.

Sau khi Đại học Minh chính thức lên tiếng, ngôn luận của cư dân mạng chuyển hướng, không còn bàn tán vấn đề đạo đức của Từ Tán nữa, mà chuyển sang bàn chuyện “thôi học có đáng không”. Bây giờ Từ Tán chỉ mở được một công ty bình thường, nếu năm đó anh không bỏ học, thì chắc là thành tích phải cao hơn rồi nhỉ?

Quân đoàn seeding ra sức lôi kéo chủ đề, nhưng không mấy thành công. Đề tài này đã mất kiểm soát.

Tình hình tạm thời ổn định, vậy là có thể nghỉ ngơi rồi.

“Đói không? Ăn chút khô bò?” Từ Tán đưa cho Lam Thiên Nhiên một túi giấy màu nâu.

“Cảm ơn.” Lam Thiên Nhiên nhận cái túi, tay bất ngờ trĩu xuống, anh ngạc nhiên nhìn lại.

Bên trong không phải là loại khô bò cắt miếng vuông được đóng gói nhỏ bình thường, mà là loại que dài tách rồi, dài khoảng 20cm, độ dày bằng hai cái bút chập lại, bỏ trong túi giấy lớn trông như một đống cành cây khô. Túi này ước chừng nặng đến 1kg.

Lam Thiên Nhiên nhìn Từ Tán, thấy người kia đang cầm một que thịt bò khá lớn mà gặm ngon lành.

“Thử đi, ăn được lắm.” Từ Tán nói.

Lam Thiên Nhiên cầm một que lên, nắm chặt rồi dùng răng xé một sợi xuống dọc theo thớ thịt bò, nhai chậm rãi. Thịt bò khô rất cứng, vì không còn sót lại bao nhiêu nước bên trong, nhưng mùi vị thì rất khá thật.

“Nhà bác của cậu làm à?” Lam Thiên Nhiên hỏi.

Từ Tán ngây ra, đáp: “Đúng, vẫn là nhà bác.”

Cha của Từ Tán có một người chị và một người em trai. Người bác này lấy chồng ở tận trên cao nguyên, năm nào bà cũng gửi cho Từ Tán các thứ đặc sản như thịt khô này nọ.

Lam Thiên Nhiên đã từng ăn thịt khô này một lần, là vào thời cấp ba.



Lam Thiên Nhiên vừa chuyển đến Nam Am, không ở quen trong ký túc xá bốn người, cứ đến tối là không ngủ được. Một ngày nọ, cậu nằm mãi trên giường cũng chán, bèn lén rời khỏi phòng, đi xuyên qua hành lang, cậu nhìn thấy trên ban công chung có người đang đứng.

Người nọ đứng dựa vào lan can, trong bóng đêm chỉ còn lại một bóng nghiêng mờ nhạt.

“Ăn khô bò không?” Người đó hỏi.

Lam Thiên Nhiên do dự lại gần: “Cậu quen tôi?”

Sau khi chuyển trường đến Nam Am, các bạn học chỉ tò mò về Lam Thiên Nhiên vào ngày đầu tiên, rồi sau đó hầu như không có ai chủ động đến gần cậu.

Người kia đưa túi giấy trong tay sang phía cậu, nhìn lên mặt cậu rồi nói: “Cậu trên Lam Thiên Nhiên, tuần trước vừa chuyển đến lớp tôi mà.”

“Ừ.” Lam Thiên Nhiên lấy một que khô bò trông như cành cây khô, cầm trong tay: “Cảm ơn. Cậu tên gì?”

“…” Người kia nhìn cậu một lúc mới đáp: “Từ Tán, cùng lớp với cậu, ngồi ở hàng sau chéo một bên đấy.”

“À, chào cậu.” Lam Thiên Nhiên không thể hòa đồng với bạn bè là vì cậu rất vụng về trong việc giao tiếp với người khác.

Tối hôm đó hai cậu trai gặm rất nhiều khô bò, cũng nói rất nhiều chuyện, ví dụ như khô bò này từ đâu đến.

Khô bò rất cứng, hàm răng vật lộn với nó quá lâu, dẫn đến sáng hôm sau Lam Thiên Nhiên luôn thấy hàm của mình mỏi nhừ, vô cùng khó chịu, vậy nên giờ nghỉ mới nằm lên bàn thư giãn.

Các học sinh trong lớp chạy qua chạy lại đùa giỡn, không hiểu sao mà bọn họ cứ đụng trúng bàn học của cậu. Mãi vài năm sau, Lam Thiên Nhiên mới chợt nhận ra đó thật ra là một loại bạo lực học đường mức độ nhẹ.

“Mấy đứa mày không có xương hả? Nghiêng nghiêng ngả ngả.” Gần đó có người lên tiếng.

Giọng nói này rất quen, Lam Thiên Nhiên nhìn ra phía sau của dãy bên cạnh, thấy Từ Tán đang dùng sách đập vào lưng một học sinh.

“Đúng đó, thì không có xương mà…” Nhóm học sinh cười ha ha đáp lời,  rồi vừa vui cười vừa cùng nhau chạy ra ngoài chơi.

Lam Thiên Nhiên nhìn Từ Tán, cảm thấy cậu rất tài giỏi, nhẹ nhàng vậy thôi mà có thể làm cho những bạn học đang đùa giỡn kia phải rời khỏi lớp học.



Sau này, Lam Thiên Nhiên hiểu được cách cư xử giữa người với người rồi thì mới nhận ra, có lẽ khi ấy Từ Tán đang giúp mình.

Khi Lam Thiên Nhiên gặm được một que khô bò trên tay, điện thoại reo.

Vương Đình gọi đến, gã rất hào hứng: “Tôi biết tại sao cậu lại hỏi tôi có làm gì Từ Tán không rồi, bây giờ nó nổi ầm ầm trên mạng, tin xấu bay đầy trời, quát tuyệt vời!”

Lam Thiên Nhiên: “Anh vui cái gì? Chuyện cậu ấy đánh nhau phải nghỉ học cũng có dính dáng đến anh, gia đình anh có thể sẽ vì vậy mà lộ diện trên mạng, anh cho rằng cư dân mạng sẽ nói gia đình anh thế nào?”

Chắc sẽ mắng cho thúi đầu.

Nhà họ Vương từng phạm pháp, tuy chưa có ai ngồi tù nhưng chắc chắn mọi người sẽ nghĩ rằng bọn họ dùng đặc quyền. Hơn nữa nhà họ Vương sau đó còn chạy ra nước ngoài, điều này cũng là một chủ đề để mắng chửi.

Vương Đình rụt đầu: “Tôi biết rồi…”

Gã không chỉ không được thêm dầu vào lửa, mà còn phải giúp Từ Tán hạ nhiệt, tránh cho lửa thiêu càng lúc càng lớn rồi lan đến cả gã, cháy luôn cả gia đình. Tuy bây giờ cả nhà gã đã có quốc tịch nước ngoài, nhưng gần đây đang có ý định đầu tư vào các mối làm ăn trong nước, sau này nói không chừng sẽ về nước phát triển, cho nên phải thận trọng bảo vệ danh tiếng trong nước của gia đình, ít nhất là không được để người khác bới móc ra lịch sử đen.

Từ Tán nhìn Lam Thiên Nhiên, thầm nghĩ, lẽ nào thật sự không phải do Vương Đình? Thậm chí cũng không liên quan đến nhà họ Vương?

Không phải chứ.



Vương Đình gọi điện cho Tôn Triết, hỏi: “Trên mạng đang lan truyền tin xấu của Từ Tán, mày thấy chưa?”

Tôn Triết đang ngồi trước máy tính xem các trang web liên quan, nhưng gã lại nói: “Thật không? Anh chờ chút, để em xem thử.”

Gã cố ý gõ bàn phím vài cái, rồi mới nói: “Thấy rồi, chuyện này tốt đấy chứ! Không ngờ nó cũng có ngày này!”

Gã cười rất sảng khoái, cười rất sung sướng.

Vương Đình nóng lên: “Tốt cái đếch gì! Có không ít người biết chuyện nó nghỉ học liên quan đến tao, không được để cho bọn dân mạng thấp kém đó bới móc ra tao hay nhà tao, mày tìm cách cho bọn nó ngậm miệng lại đi!”

Nụ cười trên mặt Tôn Triết dần dần biến mất, mây đen kéo đến tầng tầng lớp lớp, nhưng giọng điệu của gã vẫn thoải mái như thường: “Em biết rồi, em làm liền đây. Ài, thằng Từ Tán này có lợi rồi.”

Vương Đình thở dài: “Đúng thế, tao cũng chẳng muốn góp tay giúp nó, nhưng hết cách rồi.”

Sau cuộc gọi, Tôn Triết đặt điện thoại xuống, tay chống cằm, nhìn màn hình máy tính với vẻ mặt âm u.

Gã không làm bất cứ điều gì, nhưng độ chú ý của sự kiện Từ Tán đánh nhau nghỉ học vẫn tiếp tục hạ xuống.

Đây là công lao của Lam Thiên Nhiên. Nhưng Vương Đình vẫn tưởng rằng Tôn Triết đã làm gì đó, gã thấy rất hài lòng: Thằng đàn em này đáng tin thật.

Thế nhưng gã không nghĩ đến việc Tôn Triết từ lâu đã không còn là tay sai của mình nữa.



Đêm xuống, mọi người đều đã mệt, người hoạt động trên mạng cũng ít dần.

Lam Thiên Nhiên nói: “Tạm thời không sao, tôi về trước đây.”

“Trễ lắm rồi, đừng về nữa, ngủ tạm ở đây một đêm đi.”

Lam Thiên Nhiên suy nghĩ rồi đáp: “Cũng được.”

Nhà của Từ Tán rất rộng, trừ phòng ngủ chính còn có hai phòng dành cho khách, nội thất thì đầy đủ nhưng trên giường lại trống trơn.

“Cậu ngủ phòng tôi đi, đêm nay tôi không ngủ, phải canh chừng trên mạng.”

“Không cần, sô pha là được rồi.”

Từ Tán không ngủ, chưa hẳn là vì canh chừng động thái trên mạng, mà chỉ là anh không ngủ được. Có thể là vì lòng nhiều tâm sự, cũng có thể là vì Lam Thiên Nhiên đang ngủ trên sô pha của mình.

Bốn giờ sáng, Từ Tán nhẹ nhàng ra phòng khách.

Dưới ánh sáng mờ nhạt, Từ Tán thấy Lam Thiên Nhiên nằm ngửa trên sô pha rất yên tĩnh, hơi thở đều đặn chậm rãi, có vẻ như ngủ rất say. Chiếc chăn đã trượt xuống khỏi sô pha quá một nửa, dồn lại trên mặt đất, chỉ còn một góc nhỏ vẫn đắp trên bụng người kia.

Từ Tán do dự một lúc, cuối cùng vẫn không lại gần chỉnh chăn, làm như vậy có thể đánh thức người khác. Anh nhìn một vòng, đặc biệt chú ý đến rèm cửa để chắc chắn đã được kéo kín vào. Anh chợt nghĩ rèm cửa nhà mình có màu khá nhạt, nên hiệu quả che nắng vào ban ngày không tốt lắm.

Lam Thiên Nhiên từng nói sẽ không ngủ được ở nơi quá sáng…

Bây giờ hết cách rồi, sau này có lẽ phải thay rèm cửa.

Sáng sớm, bầu trời dần được nhuộm trắng, nắng bên ngoài bắt đầu chiếu xuyên qua rèm cửa vào phòng khách. Thời gian dần trôi, phòng khách dần sáng lên.

Lúc hơn sáu giờ thì Lam Thiên Nhiên mở mắt ra. Từ Tán thấy anh ngồi dậy khỏi sô pha, giống hệt một chiếc máy tính vừa khởi động. Anh ngồi đó ngơ ngác một lúc mới tỉnh hẳn, đánh giá xung quanh rồi nhìn thấy Từ Tán bên cạnh bàn, hỏi: “Tình hình trên mạng sao rồi?”

Từ Tán hơi ngạc nhiên khi câu đầu tiên lại là thế này.

“Còn chưa xuất hiện thêm tin xấu mới, có thể do mấy công ty kia chưa đi làm, nên chưa bắt đầu hoạt động gì.”

Lam Thiên Nhiên nhìn đồng hồ, nói: “Tôi gọi tài xế đến đón tôi.”

Từ Tán lên tiếng: “Tôi đưa cậu về.”

Lam Thiên Nhiên lắc đầu: “Không cần.”

Từ Tán cũng không ép, chỉ hỏi: “Cậu ăn mì không?”

Lam Thiên Nhiên ngơ ngác: “Hả?”

“Ăn sáng, mì có được không?” Từ Tán lục ra một cái thùng cỡ trung trong đống thùng chất chồng ngoài sảnh: “Đồng nghiệp giới thiệu, có vẻ rất hot đấy.”

“À, được.”

Từ Tán lấy dao trên bàn trà để mở thùng.

Lam Thiên Nhiên đi rửa mặt.

Trong lúc nấu mì, Từ Tán đi đến trước cửa nhà vệ sinh, thấy Lam Thiên Nhiên đang đánh răng: “Nếu cậu cần tắm, để tôi tìm bộ quần áo khác cho cậu.”

Lam Thiên Nhiên dừng động tác, đáp: “Không cần, tôi sẽ về nhà một chuyến.”

Sau đó anh mới lên công ty, cũng tức là Hằng Thịnh, có lẽ hôm nay sẽ rất bận, còn nhiều cuộc họp phải tham dự.

“Ừ.” Từ Tán về nhà bếp tiếp tục nấu mì.

Món mì cũng tạm được, nguyên liệu đầy đủ, xem như là phiên bản sang chảnh của món mì ăn liền.

Lúc ăn, Từ Tán hỏi: “Hôm nay có thể ký hợp đồng theo dự kiến không? Tôi có cần sang Hằng Thịnh không?”

Theo kế hoạch, hôm nay Hằng Thịnh sẽ ký hợp đồng đầu tư với Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng. Nhưng bây giờ cá nhân Từ Tán đang vướng phải rắc rối, anh lại là ông chủ của Vô Cùng, đa số cổ phần của công ty nằm trong tay anh, cho nên phiền toái của anh cũng chính là của Vô Cùng. Có lẽ Hằng Thịnh sẽ lại do dự trước việc có hợp tác với anh không.

Lam Thiên Nhiên không đáp, chỉ nói: “Tôi sẽ gọi cho cậu sau.”