Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 19



Tâm trạng của Từ Tán rất phức tạp. Lam Thiên Nhiên không tin tưởng khả năng tự kiềm chế của anh, nhưng trong lúc hoạn nạn lại không vứt bỏ anh, thật không biết là nên tức giận hay là nên vui mừng?

“Từ Tán?”

Từ Tán trả lời: “Được, cậu đến đi.”

“Dừng lại bên đường.” Từ Tán nói với tài xế.

Quanh đây không có xe qua lại, nên tài xế dừng ngay ven đường.

“Sao thế?” Triệu Hồng trên ghế phó lái hỏi.

Hạng Vãng ngồi cạnh Từ Tán cũng quay sang nhìn anh: “Anh?”

“Hai người đi trước đi, tôi xuống xe chờ một người bạn.”

Đúng như Lam Thiên Nhiên đoán, Từ Tán đang trên đường đi tìm Tạ Khai Ngôn. Họ dùng cách “gian lận” để tìm ra vị trí của cậu ta. Hạng Vãng dựa vào quan hệ để nhờ người định vị di động của Tạ Khai Ngôn. Bây giờ hắn mới biết Tạ Khai Ngôn chính là bạn trai cũ của Từ Tán, rồi chẳng những không trách anh đã giấu giếm, mà còn an ủi: Có người đàn ông nào chưa từng bị cắm sừng, ý là nói về chuyện Tạ Khai Ngôn và Vương Đình có quan hệ.

Từ Tán suýt nữa thì cho hắn một trận.

“Cậu muốn xuống xe chờ người ta?” Triệu Hồng quay đầu, nhìn Từ Tán qua cặp mắt kính: “Cậu chắc chắn là bây giờ dừng lại chờ người ta?”

Tìm được Tạ Khai Ngôn thì có thể tìm ra kẻ chủ mưu bôi đen Từ Tán, vậy thì những tin tức kia cũng sẽ hoàn toàn được giải quyết. Cho nên, bây giờ còn có chuyện gì quan trọng hơn đi tìm Tạ Khai Ngôn?

Từ Tán mở cửa xe: “Người bạn này đã giúp tôi rất nhiều, vừa rồi cũng giúp tìm Tạ Khai Ngôn, bây giờ người ta nói sẽ đến, bảo tôi chờ, tôi thấy mình nên chờ.”

Hạng Vãng lập tức ủng hộ: “Vậy bọn em đi trước, anh, anh yên tâm, em sẽ không để cho thằng đó chạy đâu.”

Từ Tán đang chuẩn bị xuống xe, nghe vậy thì quay đầu lại: “Cậu đừng làm bậy, nghe lời Lão Triệu với Đại Trường đấy.”

Đại Trường là tài xế, cũng là vệ sĩ của Hạng Vãng.

Hạng Vãng lập tức xụ mặt, ngã người ra sau, nằm vật ra trên ghế, nhìn trần xe tỏ vẻ “tim tôi vốn hướng về ánh trăng, nào hay trăng tỏ rọi xuống mương”.

Từ Tán đi xuống, đứng dưới bóng cây ven đường chờ.

Xe chạy tiếp, Triệu Hồng nhìn bóng Từ Tán trong gương chiếu hậu: “Tôi vẫn không hiểu được cậu ta.”

Con người rất phức tạp, có rất nhiều mặt, đôi khi dù đã quen biết nhiều năm, cũng chỉ có thể nhìn thấy gương mặt được trưng ra với mình, rồi đến khi người kia để lộ một gương mặt khác, ta lại cảm thấy lạ lẫm.

“Tôi hiểu anh ấy.” Hạng Vãng hoạt bát trở lại: “Anh ấy rất xem trọng tình cảm, chỉ cần anh kiên định đưa ra yêu cầu, anh ấy sẽ không từ chối anh đâu.”

Triệu Hồng: “À.”

“Có điều còn phải xem địa vị của anh có sức nặng không…” Hạng Vãng đánh giá Triệu Hồng, dường như đang tính toán gì đó.

“Tôi không biết anh nặng bao nhiêu trong lòng anh ấy, dù sao thì tôi chắc chắn có đủ sức nặng rồi.” Hạng Vãng nói hết sức kiêu ngạo.

Triệu Hồng: “…”



Thời tiết rất nóng, ngay cả một cơn gió cũng nóng. Không gian như một cái lò hơi khổng lồ, Từ Tán bị hun cho toát mồ hôi, nhưng anh lại không mất kiên nhẫn, mà vẫn lặng lẽ đứng dưới bóng râm xem điện thoại, quả thực chính là tấm gương của “lòng thanh tĩnh tự nhiên sẽ thấy mát”.

Nửa tiếng đồng hồ sau Lam Thiên Nhiên mới đến.

Từ Tán lên xe, Lam Thiên Nhiên nhét cho anh hai gói khăn giấy: “Xin lỗi, để cậu phải chờ lâu như vậy.”

Từ Tán nhìn lại, một gói ướt một gói khô, đều để lau mồ hôi à?

Lam Thiên Nhiên lấy từ tủ lạnh trên xe ra một chai nước: “Uống chút đi.”

“Em cũng muốn!” Đây là giọng nữ, âm thanh vừa vang lên thì một mái đầu cũng xuất hiện từ ghế trước.

Từ Tán còn không chú ý đến ngoài tài xế thì còn một người ngồi đằng trước. Đó là một cô gái tóc ngắn rất thanh tú, cảm giác đầu tiên của Từ Tán là quen mắt, sau đó anh nhớ ra mình đã từng thấy hình chụp của cô ở nhà Lam Thiên Nhiên. Qua tấm hình có thể biết được quan hệ giữa cô và Lam Thiên Nhiên rất thân thiết.

Lam Thiên Nhiên giới thiệu: “Tống Mẫn Mẫn, nghiệp vụ quan hệ công chúng và quảng cáo thì cô ấy rành rẽ hơn, có thể cho cậu một vài ý kiến.”

Anh đưa thêm một chai nước cho Tống Mẫn Mẫn, còn vặn mở nắp chai trước rồi mới đưa.

Tống Mẫn Mẫn nhận lấy rồi cười nói: “Ý kiến gì đâu, phải nói là giao lưu học hỏi mới đúng.”

Từ Tán cười đáp lại: “Không, cô là chuyên gia, tôi phải học hỏi cô đấy, cô thấy bây giờ tôi đang rối tung rồi còn gì.”. truyen bjyx

“Đó là vì có người đang nhằm vào anh, tôi thấy anh ứng phó như vậy rất tốt rồi.” Tống Mẫn Mẫn dừng lại một lát rồi cười, hỏi: “Chuyện anh mượn tiền bạn bè còn chưa kết thúc hẳn, chắc chắn sẽ không có vấn đề chứ?”

Lam Thiên Nhiên lên tiếng, giọng nói hơi trầm: “Mẫn Mẫn.”

“Chà, xin lỗi, chúng tôi làm nghề quan hệ công chúng thì có thói quen trước khi làm gì cũng phải biết rõ ràng trước đã.” Tống Mẫn Mẫn ngại ngùng cười.

Từ Tán nhìn cô. Anh biết cô gái này sợ chuyện anh đi mượn tiền sẽ ảnh hưởng đến Lam Thiên Nhiên đã lên tiếng vì mình.

“Không có vấn đề gì, tôi mượn xong đều trả lại hết cả. Hiện giờ tôi không có nợ, mua nhà mua xe đều thanh toán một lần.”

Tống Mẫn Mẫn cảm thán: “Chu choa, giỏi thật đấy!”

Lam Thiên Nhiên bị giọng điệu phô trương này làm cho phì cười.

Từ Tán nhìn sang người vừa dễ dàng nở nụ cười này: Quả nhiên là có quan hệ không bình thường với Tống Mẫn Mẫn.

Thật ra chính Tống Mẫn Mẫn cũng đang nghĩ, quan hệ giữa Lam Thiên Nhiên và Từ Tán không bình thường. Lam Thiên Nhiên thân thiện với mọi người, nếu ai đó nhờ anh giúp đỡ, thì anh sẽ làm trong khả năng của mình, nhưng bình thường cũng chỉ là vận dụng quan hệ thôi. Anh rất hiếm khi tự mình ra trận vì một người nào đó, trừ bạn bè rất thân thiết.

Lam Thiên Nhiên nhìn lại Từ Tán: “Cậu ở đây một mình, có phải là đã cho người khác đi tìm Tạ Khai Ngôn rồi không?”

“Ừ. Cậu yên tâm, trong nhóm có một luật sư, bọn họ sẽ không làm bậy.”

Nhưng mà đã qua hơn nửa tiếng, tại sao Triệu Hồng không gọi điện cho anh nhỉ? Dù có tìm thấy người hay không thì cũng phải báo một lời chứ. Từ Táncầm điện thoại gọi vào số của Triệu Hồng, đã tắt máy, gọi sang cho Hạng Vãng, cũng tắt máy. Vậy là, có chuyện rồi?

Bọn họ vội vàng đến khu biệt thự mà Tạ Khai Ngôn đang ở. Đến ngoài cửa, Tống Mẫn Mẫn nói: “Mọi người chờ đây, tôi đi xem thử.”

Cô xuống xe tiến lại gần cổng của khu biệt thự, dừng lại trước phòng bảo vệ, tươi cười nói chuyện với bảo vệ ở trong.

Từ Tán quan sát bên ngoài qua cửa kính xe, trong lúc ánh mắt lướt đi, anh phát hiện cách cổng khu nhà không xa có một người đứng bên đường bất động. Đó là một người đàn ông có vẻ rất bình thường, đeo balô ở trước ngực.

Từ Tán nhíu mày, nhiều người sẽ đeo balô kiểu này khi ở nơi đông đúng, nhưng với địa điểm không mấy ai qua lại thì rất đáng nghi ngờ. Bằng kinh nghiệm lăn lộn trong xã hội nhiều năm của mình, anh đoán trong đó là máy chụp hình, cái balô này là loại chuyên dùng để chụp lén.

Từ Tán mở cửa xe đi xuống, bước lại gần gã đàn ông đó.

Tên kia ban đầu còn bình tĩnh thản nhiên, không nhìn đến Từ Tán, tựa như chỉ là một người qua đường đơn thuần thôi. Nhưng khi anh càng lúc càng đến gần thì gã bắt đầu mất tự nhiên, không nhịn được liếc về phía anh. Mà cái liếc này lại tình cờ là mắt chạm mắt với Từ Tán.

Cả hai người đều có được kết luận theo phản xạ: Đối phương đang nhằm vào mình, đúng là có vấn đề.