Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 41: Tượng Tướng



Đàm Linh là ai chứ chính là nhà thiết kế hàng đầu của Việt Nam, từng đạt quán quân trong cuộc thi thiết kế thời trang tại Paris. Một năm trước trở lại trong nước, trong giới ai ai cũng biết cô ấy chuẩn bị cho ra thương hiệu của chính mình mang tên Trích Tinh.

Những tinh anh của làng mẫu, cùng với các minh tinh hạng A từng thời từng khắc tranh nhau đến xức đầu mẻ trán để được lọt vào mắt xanh của Đàm Linh. Bây giờ Alan lại nói muốn giới thiệu Niệm Tuyết thế chẳng phải bọn họ đã thành công hơn một nữa rồi sao.

"Thế nào Tiểu Tuyết em có hứng thú không."

Alan là người Việt gốc Hoa, vừa nói chuyện một chút liền trực tiếp gọi cô là Tiểu Tuyết. Cô không phản đối, vì cô biết đối với người hoa mà nói cách xưng hô đó đại diện cho sự thân mật. Mà có thể tạo dựng một mối quan hệ thân thiết với Alan đối với cô là có lời chứ không hề có hại, cô vui vẻ ngoan ngoãn gật đầu.

"Được ạ."



Thái độ của con bé này còn điềm tĩnh hơn cả Đinh Thu Trang. Không vội vả, biết điều tiết cảm xúc, cẩn trọng trầm tĩnh, rất có tố chất, Alan càng nhìn càng thuận mắt.

"Nhưng anh nói trước anh chỉ giới thiệu, còn được chọn hay không phải dựa vào bản lĩnh của em."

" Dạ cảm ơn anh, Mặc ca ca."

Alan nghe được ba tiếng này càng cười tít mắt, anh đưa tay nhéo má cô. Đã lâu lắm rồi anh không có được nghe người ta gọi tên tiếng hoa của mình nữa. Có khi anh cũng quên mất bản thân mình còn có một cái tên Dư Mặc.

Niệm Tuyết cũng không tránh né để mặt anh nghịch, mười lăm năm cô ở trong giới giải trí khắc nghiệt, cô biết ai là thật lòng, ai là đang lợi dụng. Alan chỉ gặp cô vài tiếng nhưng cô có thể thấy được anh ta thật lòng thích cô. Chính xác hơn là thưởng thức gương mặt cùng bản lĩnh của cô, có thêm một người bạn ở nơi xứ người có gì mà không tốt, cô mong còn không được.

Cô biết được tên tiếng hoa của Alan vì tron lúc hoá trang cô đã tranh thủ tra thông tin về người này. Xưa nay biết người biết ta trăm trận trăm thắng, mà thứ cô giỏi nhất chính là quan sát nắm bắt tâm tư của người khác.

Hai người vui vẻ trò chuyện bằng tiếng Trung, đã quá lâu không có ai dùng tiếng Trung nói chuyện với mình Alan như bắt được vàng.

Càng nói Alan càng có chút hoài nghi, tiếng Trung của cô bé này giỏi như vậy, ban đầu anh còn tưởng cô là con lai giống anh. Nhưng cô lại chẳng có chút quan hệ nào với người hoa, lại có thể sử dụng ngôn ngữ rành mạch như tiếng mẹ đẻ, phải biết tiếng Trung đối với người Việt mà nói còn khó hơn cả Tiếng Việt đối với người Trung như anh.

Đây chẳng lẽ là thiên tài ngôn ngữ như người đời hay nói sao. Chỉ cần nghĩ đến việc cô nhóc mới 23 tuổi trước mặt anh biết được 5 thứ tiếng Anh, Pháp, Trung, Đức, Hàn là anh cảm thấy bản thân sắp chui xuống đất rồi.

Nhìn thấy vẻ mặt của Alan cô bất giác bật cười thành tiếng. Cô vốn dĩ là người rất dễ kết bạn, càng nói chuyện cô càng thích Alan.

Hai người kết bạn zalo xong cô cùng mọi người rời đi. Đến lúc lên xe chị Trang mới nói cho cô biết về Đàm Linh.

"Lúc nảy em bình tĩnh như thế vì không biết Đàm Linh là ai đúng không?"

" Dạ."

Cô rất thành thật trả lời, chị Trang bật cười khanh khách. Chẳng trách lại có thể tâm tình bất động, mà cũng nhờ như vậy cô có thể nhìn thấy ánh mắt hài lòng và tán thưởng của Alan với cô.

"Niệm Tuyết em nói xem có phải chị nhặt được báu vật rồi không, lần đầu xuất trận đã có thể thu phục được chủ biên của tạp chí Thời Thượng, em đúng là yêu tinh mà."

"Phải phải em là yêu yêu tinh, bây giờ yêu tinh phải ngủ phàm nhân đừng quấy rầy."

"Được được ngủ đi đến nơi chị gọi em."

Đinh Thu Trang nhìn cô đang nhắm mắt dưỡng thần. Có thể lần này sẽ là bước khởi đầu vô cùng tốt đẹp đối với bọn họ. Trần Niệm Tuyết giống như một con sâu ngủ say trong kén, bây giờ trở mình phá kén thành một chú bướm xinh đẹp diễm lệ, bọn họ sẽ bay xa bay cao hơn nữa trong tương lai.

Về đến nhà Trần Tuyết ngồi trên sô pha suy nghĩ một hồi. Lý Cảnh Phong nói đúng anh chỉ cho cô tài nguyên, còn có thể khiến người khác chú ý đến mình hay không thì phải dựa vào bản thân cô.

Chuyện quay quảng cáo thì cô không hề lo lắng, cô đã bàn với Tiêu Lâm cùng chị Trang cô có thể quay xong nhưng phải đợi lúc phim Mùa Dã Quỳ lên sóng mới được tung ra. Nếu không cô chỉ sợ sẽ bị bôi đen mất.

Cái cô lo lắng nhất là buổi thử vai vào cuối tuần. Trần Tuyết ngồi trên sô pha lật từng trang kịch bản xem vô cùng chuyên chú.

"Tượng Tướng", là kịch bản kể về cuộc đời của nữ tướng Bùi Thị Xuân. Từ nhỏ bà đã không giống những thiếu nữ đương thời yểu điệu thích may vá ngâm thơ học vẽ.

Cô bé nhỏ của thôn Xuân Hoà từ lúc hai ba tuổi đã thích đánh quyền múa kiếm, 15 tuổi một thân võ nghệ phi thường vang danh cả vùng, ngoài tài võ nghệ cô nương nhà họ Bùi còn có biệt tài thuần hoá voi rừng. Nàng mỗi ngày điều ở trong rừng luyện kiếm luyện côn, chơi đùa cùng voi. Thân là nữ nhi nhưng mang chí làm anh hùng, nghe đồn anh em nhà họ Nguyễn đang chiêu mộ nhân tài, nàng một thân cải trang nam nhân lên đường muốn tòng quân.

Trên đường đi nàng cứu được Trần Quang Diệu, một chàng trai anh tuấn phi phàm đang bị hổ dữ tấn công. Từ ơn cứu mạng hai người nảy sinh tình cảm, cùng nhau đầu quân cho nhà Tây Sơn.

Cả hai trở thành những vị tướng lĩnh phò trợ vua Quang Trung lên ngôi, cùng vua kinh qua bao nhiêu trận tử chiến. Bà là người đứng đầu trong "Tây Sơn Ngũ Phụng Thư" năm người phụ nữ được ví như phượng hoàng thời Tây Sơn. Mà chồng bà lại là một trong "Tây Sơn Thất Hổ Tướng." Hai người dưới cờ Tây Sơn vào sinh ra tử bảo vệ sơn hà.

Sau khi vua đột ngột băng hà, đất nước rơi vào hỗn loạn, vợ chồng bà cùng các tướng lĩnh khác liều mình bảo vệ Phú Xuân. Nhưng cuối cùng lại phải chết thảm. Một vị tướng cả đời điều khiển tượng binh, lại bị ban hình phạt voi dày mà chết.