Xin Cho Tôi Gọi Cô Là Em Yêu

Chương 15



Tất cả mọi người đều biết, hoặc nghĩ họ biết, rằng Jason Arnott xuất thân từ một gia đình giàu có. Ông ta đã sống ở Alpine trong mười lăm năm, kể từ khi ông ta mua tòa nhà cũ của dòng họ Halliday, một lâu đài hai mươi phòng trên một đỉnh đồi có một quang cảnh tuyệt đẹp của công viên Palisades Interstate.

Jason trên năm mươi tuổi, có chiều cao trung bình, mái tóc thưa thớt màu nâu, đôi mắt ướt át và một khuôn mặt thon thon. Ông ta đi rất nhiều nơi, nói một cách mập mờ về những vụ đầu tư ở phương Đông và thích những vật đẹp. Nhà ông ta, với những tấm thảm Ba tư độc đáo, đồ đạc cổ xưa, những bức tranh đẹp và đồ trang trí mỹ thuật tinh xảo, là cả một yến tiệc cho mọi con mắt. Là một chủ nhà tuyệt vời, Jason tiếp đãi khách một cách thịnh soạn và, đáp lại, liên tục nhận những thiệp mời của nhiều người thuộc tầng lớp thượng lưu.

Thông thái và hóm hình, Jason tự cho là bà con xa với dòng họ Astor của nước Anh, mặc dầu phần đông những người quen biết ông ta đoán rằng đó chỉ là một ảo tưởng. Tuy nhiên, họ nhìn nhận ông ta sôi động, hơi bí ẩn và hoàn toàn hấp dẫn. Điều họ không hề hay biết là Jason là một tên trộm. Điều dường như không một ai từng khám phá ra là sau một thời gian vừa phải, hầu như tất cả những nhà ông ta tới thăm đều bị ăn trộm bởi một kẻ nào đó với một phương pháp tưởng chừng như không thể sai lầm bằng cách tránh né hệ thống báo động. Vấn đề khó khăn duy nhất đối với Jason là ông ta có thể mang đi những chiến lợi phẩm của mình. Đồ mỹ thuật, công trình điêu khắc, nữ trang và thảm treo tường là những loại ông ta thích nhất.Chỉ một vài lần trong đời hoạt động lâu dài ông ta đã cuỗm trọn mọi thứ trong một tòa nhà. Công việc đó đòi hỏi cả một tổ chức tỉ mỉ bao gồm việc ngụy trang và huy động những kẻ ngoài vòng pháp luật để chất đồ lên chiếc xe tải lúc này đang ở trong gara tại căn nhà bí mật của ông ta ở một nơi xa xôi thuộc Catskills.

Ở đó, ông ta còn có một căn cước khác, được những người láng giềng ở cách nhau rất xa xem như một kẻ ẩn dật không quan tâm tới việc giao tiếp. Không một ai khác hơn bà giúp việc và một người sửa chữa đồ đạc, thỉnh thoảng mới đến, đã từng được mời vào bên trong nơi ẩn dật của ông ta, và kể cả bà giúp việc cũng như người sửa chữa đều không hiểu biết một chút nào về giá trị của những vật trong nhà.

Nếu tòa nhà của ông ta ở Alpine tuyệt đẹp, thì căn nhà ở Catskills thật hoang đường, bởi vì đây là nơi Jason cất giữ những vật ông ta đã lấy trộm mà ông ta không thể sống cách xa. Mỗi món đồ là cả một kho báu. Một bức tranh của Frederic Remington chiếm cứ bức tường của phòng ăn, ngay phía trên tủ buýt phê Sheraton, trên đó lấp lánh một cái bình Peachblow.

Tất cả mọi thứ ở Alpine đã được mua với số tiền Jason có được nhờ bán các tài sản ông ta đã lấy trộm. Jason không giữ tại đó bất cứ gì khiến cho bất cứ ai có khả năng liên tưởng tới một vật đã bị mất trộm. Ông ta có thể nói một cách thoải mái và đầy tự tin: "Vâng, cái đó thật đẹp, phải không? Tôi đã mua được tại Sotheby trong một cuộc bán đấu giá năm ngoái". Hoặc là: "Tôi đã đi đến quận Bucks khi tài sản nhà Parks được đưa ra bán đấu giá". Jason đã phạm phải sai lầm duy nhất cách đây mười năm, khi bà giúp việc thường đến vào ngày thứ Sáu trong tuần ở Alpine đã làm đổ những đồ đựng trong ví của bà ta. Trong lúc nhặt những giấy tờ, bà ta đã bỏ sót một mảnh giấy ghi mã số khóa cửa của bốn ngôi nhà ở Alpine. Jason đã chép các mã số này, để lại mảnh giấy trước khi bà ta biết. Sau đó, không thể cưỡng lại sự cám dỗ, ông ta đã ăn trộm bốn ngôi nhà: Ellot, Ashton, Donnatelli. Và Reardon. Jason vẫn còn rùng mình với ký ức về cuộc tẩu thoát trong đường tơ kẽ tóc đêm khủng khiếp đó.

Nhưng chuyện đó cách đây đã nhiều năm rồi, và Skip Reardon đang an toàn trong tù, mọi cách kháng án của anh ta đã cạn kiệt.

Đêm nay, cuộc chiêu đãi đang náo nhiệt, Jason mỉm cười nhận những lời khen không ngớt của Alice Bartlett Kinellen.

- Tôi hy vọng Bob sẽ có thể đến. - Jason nói với cô.

- Ồ, anh ấy sẽ đến thôi. Anh ấy biết tốt hơn không nên làm tôi thất vọng.

Alice là một phụ nữ tóc vàng giống Grace Kelly. Tiếc thay, cô không có được nét duyên dáng cũng như sự nồng nhiệt của bà hoàng quá cố đó. Alice Kinellen lạnh lùng như một khối băng. Và vừa chán ngắt vừa tự chủ, Jason nghĩ. Kinellen làm sao chịu đựng được cô ta?

- Anh ấy đang ăn tối với Jimmy Weeks. – Alice thổ lộ trong lúc cô nhấm nháp champagne. - Anh ấy ngập tới đây trong vụ án đó. - Cô vừa nói vừa đưa bàn tay qua cổ.

- Chà, tôi nghĩ Jimmy cũng vậy. – Jason nói với vẻ thành thực. – Tôi rất mến ông ấy.

Nhưng ông ta biết Jimmy sẽ không đến. Weeks đã không hề tham dự một cuộc chiêu đãi nào của ông ta từ nhiều năm nay. Thực ra, ông ta đã giữ một một khoảng cách khá xa với Alpine sau cái chết của Suzanne Reardon. Cách đây mười một năm, Jimmy Weeks đã gặp Suzanne trong một cuộc chiêu đãi tại nhà của Jason Arnott.