Xuân Trướng Hoài Kiều

Chương 3: "Tiểu hầu gia, ngươi thật hung dữ..."



Họa sư trong đám người thấy tình cảnh như vậy, nhắc lên cây bút trong tay, trong nháy mắt dưới đài trở nên náo nhiệt: "Tiểu mỹ nhân này xinh đẹp tuyệt trần như vậy, nếu cùng vũ cơ lúc nãy so sánh thì quả thật là vô cùng chênh lệch!"

"Đúng vậy, trách không được dì Tú luyến tiếc thả người ra, quả nhiên là cực phẩm, chcir là không biết tiểu mỹ nhân này công phu trên giường thế nào."

Dưới đài thanh âm trêu đùa vang lên không ngừng, theo âm thanh tấu nhạc của nhạc sư, Hợp Han nhẹ nhàng đứng, vạt áo bay bay.

Hợp Hoan mặc sa y mỏng trên người dần dần bắt đầu điệu múa, làn váy đỏ diễm lệ cùng da thịt trắng như bạch ngọc tạo thành sự đối lập kiều diễm, dưới ánh nến lại càng trở nên dụ hoặc.

Hợp Hoan vốn dĩ đã vô cùng xinh đẹp, một điệu múa phong tình dị vực này càng khiến y quyến rũ liêu nhân.

"Ngươi xem, cái làn da nõn nà này, so với thị thiếp trong phủ của ta còn mịn màng hơn." Một nam nhân mập mạp nhịn không được nuốt nước miếng nói, đôi mắt nhơ ngác nhìn chằm chằm Hợp Hoan trên đài, ánh mắt không thể rời khỏi.

"Đúng vậy, ta nói thật chứ." Một nam tử dưới đài lại mở miệng nói: "Nhà ta có nuôi dưỡng hai tiểu quan, cái tiểu dâm huyệt của bọn họ thao còn tuyệt hơn so với đám thị thiếp, nếu ta có thể thao mỹ nhân tuyệt vời thế này, muốn ta chết trên giường ta cũng nguyện ý."

"Nói như thế nào nhỉ, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu, hahahaha..." Phần lớn người dưới đài đều là đồ háo sắc, tựa như con sói đói mà nhìn chằm chằm gương mặt Hợp Hoan, ánh mắt đánh giá không hề che giấu, còn cùng một đám người bên cạnh chia sẻ việc khuê phòng của mình.

"Ta nghe nói, nam tử bên trong thanh lâu này, đều đã được dạy dỗ qua, bọn họ biết cách làm thế nào để nam nhân đắm chìm đến dục tiên dục tử..."

Thân thể Hợp Hoan theo tiếng nhạc mà uốn cong, làn váy tung bay giữa không trung, giống như đóa hoa xinh đẹp nở rộ giữa đêm đen, gót sen nhẹ điểm, mỗi một bước đều phát ra âm thanh va chạm của dây xích, tựa như muốn câu hồn đoạt phách con người, quả thật giống như là hồ yêu từ tranh vẽ bước ra dụ dỗ con người.

Bỗng nhiên tiếng nhạc nhỏ dần, Hợp Hoan cũng theo đó mà dừng lại điệu múa, y đứng trên bậc thang cao, bễ nghễ nhìn xuống mọi người, ánh mắt đảo qua mỗi người đều mang theo trào phúng cùng châm biếm.

Cho dù biểu tình của y vô cùng lãnh đạm, nhưng lại mang một nét mị hoặc riêng.

"Các vị khách quan muốn sao?" Hợp Hoan chậm rãi nói từng chữ, đôi mắt hồ ly hẹp dài mang theo hàn ý sâu thẳm khó phát hiện, rõ ràng là câu nghi vấn, nhưng giọng điệu lại là khẳng định.

Quạt bồ hương đang phe phẩy trong tay dì Tú ngưng lại.

Thử hỏi một bảo bối như vậy ai có thể chống đỡ, nhìn thấy các nam nhân dưới đài đều như người mất hồn, Hợp Hón càng khiêu khích hơn, ngón tay nhẹ nhàng trêu đùa mái tóc có chút loạn, lộ ra cần cổ thin dài.

Y đến trước đài, trang sức trên vòng eo theo sự di chuyển của y mà vang lên tiếng 'leng keng', người dưới đài đôi mắt lăng lăng nhìn chằm chằm đôi chân thon dài trắng nõn của y, bốn phía dường như đều nín thở.

Hợp Hoan chậm rãi nhắm hai mắt lại, vòng eo uyển chuyển càng thêm yêu mị, bọn họ nhìn thấy bảo bối câu nhân này vừa uyển chuyển nhảy múa vừa kéo xuống một sợi tua rua trên eo, sau đó không chút để ý mà ném xuống đài, dẫn tới một đám người đua nhau tranh đoạt.

Mỗi một tấc da của y, đều câu dẫn người ta phạm tội.

Hợp Hoan tùy ý câu dẫn người bên dưới, thậm chí y còn dùng tay nâng cằm một nam nhân gần mình nhất.

Dì Tú phát hiện ra điều không đúng, Hợp Hoan thường ngày có bao giờ cố ý tỏ ra quyến rũ như thế này đâu chứ? Bà đột nhiên đứng lên, bàn tay mạnh mẽ vỗ lên bàn trà, nước trong ly bị chấn động đổ ra: "Hợp Hoan! Ngươi đang muốn làm gì?"

Nam nhân dưới đài đều trừng thẳng hai mắt, hận không thể kéo người trên đài xuống, đặt y dưới thân mà hung hăng thao lộng, Hợp Hoan lại dường như hồn nhiên không biết tới, trong tiếng nhạc y nhẹ nhàng nhảy múa, uyển chuyển thân mình, dáng người mỏng manh uyển chuyển dưới ngọn đèn càng trở nên dụ hoặc.

Hợp Hoan mở đôi mắt đang mê mang hơi nước, y thấp giọng nỉ non, thanh âm tê dại đến tận xương: "Các vị còn thích..."

Các nam nhân dưới đài đồng loạt nuốt một ngụm nước miếng, điên cuồng gật đầu: "Có, thích..."

Sau đó bọn họ thấy mỹ nhân tươi cười vô cùng xinh đẹp, đuôi mắt ửng đỏ say lòng người, Hợp Hoan hơi cong eo, đặt tay mình lên xương quai xanh.

Khóe miệng y mang ý cười, thân thể thuận tiện ngã về sau, có lẽ tất cả đều sẽ kết thúc trong hôm nay, trong khoảnh khắc này, y đã ném đi toàn bộ kiêu ngạo của mình.

Vốn dĩ Hợp Hoan nghĩ mình sẽ bị các nam nhân tục tằng kia hủy hoại, lại cảm nhận được một trận gió xẹt ngang tai, sau đó y ngã vào một cái ôm dày rộng ấm áp, một thanh âm trong trẻo vang lên do ngọc va chạm, là tua rua vừa rồi y ném ra.

Y nghiêng đầu, mái tóc đen dài rơi trên vai nam tử, Hợp Hoan cũng mặc kệ người kia là ai, y nâng hai tay câu lấy cổ nam tử: "Vị công tử này, ngài thích Hợp Hoan sao?"

Y cảm nhận được sự cứng đờ của nam tử. "Tạ Đàn." Nam tử nghiến răng hô lên tên của y.

Ánh mắt Hợp Hoan lóe lên, không biết nên nói là vui sướng hay khổ sở, y rũ mắt thu hồi lại cảm xúc, sau đó nâng lên một nụ cười tươi đẹp nhìn nam nhân đang ôm mình.

Thời Uyên nhéo nhéo cằm y, bởi vì quá mức kích động, giọng điệu hắn có chút hung ác: "Tiểu hỗ đản...Biến mất 3 năm, bây giờ ngươi đang làm cái gì đây hả?"

Nam tử một thân trang phục màu lam nhạt, phát quan vấn tóc, trên người còn khoác thêm một áo khoác thêu hoa văn mãng xà mà vàng kim, cùng trang phục dị vực trên người Hợp Hoan có chút xứng đôi.

"Ồ? Thì ra là tiểu hầu gia, biên thành thời tiết oi bức còn khoác thêm áo khoác, không nóng sao?"

Hợp Hoan có chút giật mình, cố nhân nhiều năm chưa gặp, nhưng gặp lại nhau lại dưới hoàn cảnh thế này, muốn y làm thế nào để đối mặt với bạn cũ bây giờ?

Y câu môi cười khẽ, mặc cho Thời Uyên giam cầm mình chặt chẽ trong ngực, dáng vẻ lười biếng quyến rũ.

Thời Uyên nheo mắt, trong mắt hắn lóe lên nguy hiểm: "Tạ Đàn, lão tử đang hỏi ngươi đó!"

"Tiểu hầu gia đang hỏi ta sao, nhưng ta tên Hợp Hoan, không phải Tạ Đàn." Vẻ mặt y vô tội, đôi mắt hồ ly mang theo giảo hoạt tươi cười, y duỗi tay đặt lên ngực Thời Uyên, cười nói: "Ngươi tới nơi này làm gì? Tìm hoan mua vui? Vậy ta giúp ngươi nha."

Ba năm, y dường như đã quên mất tên của mình là gì, quý công tử Tạ Đàn cao cao tại thượng, mà y bất quá chỉ là một nam kỹ lưu lạc phong trần.

Nếu có thể, y chỉ hi vọng mình mãi mãi có thể mang thân phận Tạ Đàn, mà không phải giống như bây giờ, làm một nam kỹ cho vạn người giẫm đạp.

Tạ Đàn dứt lời, liền ngẩng đầu hôn Thời Uyên, Thời Uyên thật sự bất ngờ, hô hấp hắn trở nên nặng hơn, một tay ôm lấy vòng eo Tạ Đàn, đảo khách thành chủ, làm nụ hôn sâu hơn.

Họa sư dưới đài thấy thế, tay run lên, đôi mắt cũng không dám nhìn trên đài.

Vẽ? Hay là không vẽ? Đây chính là một vấn đề vô cùng quan trọng. Loại hình ảnh này....nếu để chủ tử thấy được...

Thời Uyên bá đạo công thành đoạt đất, Tạ Đàn có chút run rẩy, y muôn đẩy nam nhân này ra.

Nhưng Thời Uyên lại càng dùng sức kiềm chế người trong ngực, tựa như chỉ cần buông lỏng một chút người kia sẽ biến mất không trở về. Vóc người Thời Uyên cao lớn, hắn dùng kiện áo khoác trên người ôm trọn Tạ Đàn, giấu y vào trong ngực, mặc cho người dưới đài muốn nhìn thế nào cũng nhìn không thấy bảo bối của hắn.

Thẳng đến khi hai người hôn nhau đến không thở nổi, nụ hôn mới chậm rãi kết thúc, Thời Uyên nhìn Tạ Đàn mặt mày ửng đỏ phong tình, ánh mắt trở nên nóng rực.

Bàn tay to lớn của hắn dọc theo vòng eo mảnh khảnh dời xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại trên mông y hung hăng nhéo mấy cái: "Hôm nay ngươi muốn làm cái gì? Nếu không phải ta đúng lúc ở chỗ này nhìn thấy ngươi, hoặc là ngươi bị người khác ôm đi, ngươi định cùng những dã nam nhân kia ngủ sao?"

"Ưm hừm." Tạ Đàn cong cong khóe miệng không phát ra tiếng, tùy theo động tác của hắn, chỉ là tay Thời Uyên càng lúc càng dời xuống, Tạ Đàn nhịn không được khẽ rên rỉ.

Bàn tay Thời Uyên dừng lại trên chiếc rốn mượt mà của Tạ Đàn, chỗ đó vốn dĩ lộ ra ngoài, lòng bàn tay có chút thô ráp của của Thời Uyên chậm rãi vân vê, Tạ Đàn cả người run rẩy, kiềm nén lại tiếng rên rỉ phát ra từ cổ họng, âm thanh lại vô cùng mềm mại: "Làm càn..."

"Làm sao vậy...Vừa rồi không phải rất lẳng lơ sao..." Tiếng nói trầm thấp đầy từ tính của Thời Uyên vang lên bên tai, hắn cúi xuống, hôn lên vành tai Tạ Đàn, nhẹ nhàng liếm láp, cảm xúc lạnh lẽo mềm mại như lông chim đảo qua da thịt.

Tạ Đàn hít một hơi khí lạnh, cả người đều mềm mại như nước, hô hấp của y dần trở nên dồn dập, một tay y bắt lấy áo khoác của nam nhân, khiến đối phương cùng y trán kề trán, Tạ Đàn ghé sát vào tại nam nhân: "Ngươi muốn làm gì?"

"Ngươi nói xem?" Thời Uyên mỉm cười đầy ái muội, đầu ngón tay hắn xẹt qua cần cổ trắng nõn thon dài của Tạ Đàn, một đường tiến thẳng xuống phía dưới, dì Tú lúc này đã dẫn theo một đám người thô kệch tiến đến, lại thấy Tạ Đàn bị nam nhân trước mắt ôm chặt trong ngực, đôi tay còn bắt lấy vạt áo trước ngực của nam tử trước mặt, gương mặt ửng đỏ đầy mị hoặc.

"Tiểu tặc tới từ đâu, dám mơ ước người của Vọng Nguyệt tiên?" Tay nắm quạt bồ hương của dì Tú run rẩy, nếu Hợp Hoan bii người khác chiếm được trước, chỉ sợ quý nhân không tha cho bà ta.

Bà tuy không biết Hợp Hoan đến từ nơi nào, nhưng khi quý nhân đưa y đến nơi này, ra lệnh không cho y tiếp khách, mọi chuyện đều phải tự mình dạy dỗ y, có thể thấy được y quan trọng thế nào trong lòng quý nhân.

Thời Uyên hô hấp đã hỗn loạn, Tạ Đàn trong lòng ngực những nơi da thịt lộ ra cũng đã phiếm hồng.

Không đợi những tên kia động thủ, Thời Uyên hít sâu một hơi, ôm người trong ngực đi về phía dì Tú, trong mắt là cảm xúc mãnh liệt, hắn đưa tay lên kiềm chế cổ Tạ Đàn, giọng nói đầy áp bức: "Nếu không muốn y chết, mang ta đến phòng y."

Dì Tú căng thẳng, người trước mắt hiển nhiên là người không dễ chọc, bà nhìn Thời Uyên bóp cổ người trong ngực, dường như chỉ cần bà nói một chữ "Không", hắn thật sự sẽ lập tức vặn gãy cổ y.

Sau khi Thời Uyên được hạ nhân đưa tới Vân Tưởng các, Thời Uyên mới nới lỏng ngón tay. Người trong ngực hít mạnh mấy hơi, Thời Uyên không chút thương tiếc, đẩy Tạ Đàn ngã lên giường, cúi người hung hăng cắn lên cánh môi mềm mại.

Hàm răng hắn dường như có thể cắn rách môi mềm mại của Tạ Đàn, khóe môi Tạ Đàn trước đó vốn đã bị thương, Thời Uyên hung hăng cắn khiến máu tươi theo khóe miệng y chảy xuống.

Tạ Đàn bị đau nhíu mày, lại cố gắng nhẫn nhịn, không phát ra tiếng rên rỉ, cho đến khi trong miệng nồng nặc mùi máu tươi, Thời Uyên mới ngước mắt lên nhìn gương mặt có chút tái nhợt của Tạ Đàn, đáy mắt hắn không chút ý cười, thong thả liếm những vết máu dính lên khóe miệng y.

Đầu ngón tay chạm vào da thịt non mềm của Tạ Đàn, thân thể Tạ Đàn vô cùng mẫn cảm, khiến y liên tục run rẩy, đôi mắt Tạ Đàn ánh lên hơi nước, mở miệng nói: "Tiểu hầu gia, ngươi thật hung dữ..."

Ánh mắt Thời Uyên trong nháy mắt trở nên u ám, hắn cúi người xuống, tiếp tục ngậm lấy đôi môi anh đào nhỏ nhắn, đầu lưỡi cạy mở hàm răng đang cắn chặt tham nhập vào trong, tàn sát bừa bãi triền miên.

Đầu lưỡi của hắn liếm dọc đôi môi, miêu tả cánh môi xinh đẹp của Tạ đàn, Thời Uyên nhẹ nhàng mút, liếm láp nơi đã bị hắn cắn ra vết máu, thân thể Tạ Đàn xụi lơ nằm trong ngực hắn, y có thể nghe thấy rõ ràng tiếng hít thở thô nặng của cả hai, trong không khí dường như cũng nhiễm đầy hương vị tình dục.

Đôi tay Tạ Đàn nhẹ nhàng đẩy đẩy gương mặt Thời Uyên, trong đôi mắt vẫn còn đọng lại ánh nước, nhưng đôi đồng tử đen trầm tĩnh của y khiến người ta không thể thấy rõ cảm xúc trong đó là gì, đầu ngón tay của y mơn trớn lên đôi môi mỏng của Thời Uyên, đôi môi ấy vì dính lên vài giọt máu tươi của y mà đỏ lên: "Ngươi muốn ta, đúng không?"

Thời Uyên giương mi nhìn y: "Đương nhiên."

"Ngươi dám sao? Tiểu hầu gia."

Thời Uyên cười nhẹ một tiếng, hắn duỗi tay mở nút thắt bên eo Tạ Đàn: "Sao lại không dám? Hửm?"