Xuân Trướng Hoài Kiều

Chương 5: Năm đó chơi ta sướng lắm đúng không?



"Sao vậy? Ngươi không muốn làm với ta? Còn chưa khai bao? Tên kim chủ kia của ngươi chưa từng làm ngươi sao?"

Tạ Đàn mở hai mắt khép hờ, nhìn người phía trên, khóe môi y treo lên nụ cười nhạt, diễm lệ động lòng người, lại so với băng sương còn lạnh lẽo hơn vài phần.

Y duỗi tay ôm lấy vòng eo nam nhân trước mặt, đầu ngón tay kéo đai lưng Thời Uyên, áp sát vào tai đối phương thì thầm: "Đúng vậy nha, lần đó làm tình cùng ngươi cảm giác thật sự chẳng ra gì, làm tình cùng tên nhóc con chưa trải sự đời như ngươi đúng là một lời khó nói hết, chưa được hai cái đã bắn ra, năm đó chơi ta sướng lắm đúng không? Hửm?"

Đầu lưỡi y xẹt qua vành tai mẫn cảm của Thời Uyên, tựa như đang dụ dỗ người khác phạm tội: "Cho nên, ngươi cũng không cần phí sức mà làm với ta, ta cũng đỡ phải cứ nhìn thấy ngươi là cảm thấy phiền, còn có...ưm..."

Tạ Đàn còn chưa dứt lời, đột nhiên bị Thời Uyên cúi xuống hôn lấy đôi môi, nụ hôn của hắn vừa cường thế vừa bá đạo, còn mang theo chút trừng phạt nho nhỏ, đầu lưỡi trong khoang miệng gắt gao truy đuổi, khiến khóe miệng y trào ra chút nước bọt, đôi tay Tạ Đàn cũng bấu chặt vào vai Thời Uyên lưu lại trên đỏ vài vết đỏ.

Tay Thời Uyên không ngừng vuốt ve cơ thể Tạ Đàn, thuận thế ngậm lấy vành tai y, không ngừng liếm láp nốt ruồi son trên đó: "Đúng vậy, cho nên lần này chúng ta làm lại. Để cho ca ca tốt nhìn xem tên nhóc con chưa trải sự đời kia qua mấy năm có tiến bộ chút nào hay không nhé?" Mấy chữ cuối cùng Thời Uyên nói ra có chút khàn khàn, dường như thanh âm còn mang theo chút tà khí, bàn tay không an phận vuốt ve bụng nhỏ của Tạ Đàn.

Đôi mắt Tạ Đàn khép hờ, lông mi như cánh quạt khẽ rung động, đáy mắt hiện lên chút kinh ngạc, y hoàn toàn không nghĩ đến Thời Uyên lại nói ra những lời thế này, thật sự thú vị hơn trước kia nhiều...

Thời Uyên nhìn chằm chằm đôi mắt Tạ Đàn, chậm rãi nói: "Làm sao vậy? Không muốn cho ta? Nhưng hiện tại ngươi cũng chỉ còn có cơ thể này mà thôi..."

Tạ Đàn khẽ nhếch môi, ngực nhẹ nhàng phập phồng, từng dấu vết đỏ trên cơ thể đều do Thời Uyên để lại, vô cùng ái muội, gương mặt bởi vì nhiễm tình dục mà ửng hồng, đôi mắt có chút mờ mịt, nhìn qua vừa vô tội lại vừa dụ nhân, đầu ngón tay y không an phận mà kéo kéo đai lưng Thời Uyên.

Dáng vẻ này của y tựa như xuân dược đối với Thời Uyên, vừa muốn đề thương ra trận, lại nghe thấy tiếng động bên ngoài, có người muốn phá cửa xông vào.

Ánh mắt Thời Uyên trầm xuống, hắn phản ứng cực nhanh, vươn tay ôm lấy thắt lưng Tạ Đàn kéo vào lòng, vững vàng che chắn cho y, một tay nhanh chóng lấy áo choàng vừa cởi ra lúc nãy bao lấy y, đôi tay Tạ Đàn chống lên ngực Thời Uyên, gương mặt ửng hồng.

Gã sai vặt vừa xông vào, chỉ nhìn thấy được một bóng dáng cao lớn của nam nhân, giường đệm chăn gối hỗn độn, đầu của hoa khôi chỗ bọn họ thấp thoáng sau cổ nam nhân, chiếc áo choàng kia cũng không thể che chắn hoàn toàn, nhưng cũng chỉ thấy được một ít quần áo còn đang vắt vẻo trên eo Tạ Đàn mà thôi.

Tạ Đàn bị nam nhân nghiêng người ôm vào lòng, gã sai vặt không nhìn thấy mặt của y, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen nhánh, đai lưng Thời Uyên lỏng lẻo treo trên eo, không khó để đoán ra hai người vừa làm chuyện gì trong phòng.

Tạ Đàn nghiêng nghiêng đầu, y nhìn tên sai vặt đột nhiên xông vào, lại bị nam nhân bá đạo cưỡng chế xoay đầu lại, tư thế của hai người vô cùng thân mật, khiến cho ai nhìn thấy cũng có cảm giác huyết mạch sôi trào.

Thời Uyên quay đầu nhìn người tới, hắn nhìn thẳng vào gã sai vặt, môi mỏng mím thành một đường thẳng, đáy mắt lộ ra sự lạnh nhạt tối tăm, một tay hắn ôm chặt lấy eo nhỏ của Tạ Đàn, một tay ôm lấy đầu y khiến y dính sát vào người mình, hắn nghiêng đầu, biểu tình vừa lười biếng lại vừa nguy hiểm: "Cút."