Xuyên Không, May Mắn Ta Chỉ Là Vai Phụ

Chương 103: Chương </span></span>103



Thiên Uyên nhíu mày, chỉ thiếu một chút xíu nữa thôi, hắn đã chết dưới nàng.

Vậy mà có thể trốn thoát, Thiên Uyên vẻ mắt hơi nhíu mày, Gia Mã nhìn thấy vậy liền biết chắc.

Lần này nàng ta sẽ dùng toàn lực ứng đấu với hắn, hắn không còn cách nào khác đành dùng đến nó thôi.

Hắn dùng linh khí điều động, từ trong nhẫn trữ vậy bay ra một cây kiếm, là một thanh Huyền giai vũ khí khác.

Hắn nắm chặt kiếm, song kiếm hắn nhìn nàng phía, nhấn mạnh chân xuống đất, đưa hai tay xuống dưới đất.

Kiếm cầm ra sau, là từ thế chuẩn bị, hắn co người ngồi xuống, nhìn về phía trước nàng rồi hét to: "Song Kiếm Nhất Thức."

Hắn liền biến mất, vì tốc độ quá nhanh, lúc hắn bước chân cũng xuất hiện một làn gió, đẩy những bụi bẩn lên cao.

Giấu chân hắn cũng in khắc dưới tạo nên một dấu chân bằng đất, hắn lao nhanh tới, Thiên Uyên nhìn về phía hắn, vậy mà chưa dùng đến công pháp mạnh nhất.

Lần này cũng là muốn một sống một còn, nàng liền nắm chặt tay bay lên trời cao, Gia Mã thấy vậy hắn cúi người phía trước, chạy nhanh đi theo.

Hắn cầm kiếm hai tay, lao nhanh lên trời, xa xa có thể thấy được một cỗ linh khí màu đỏ bay lên, còn theo sau cách không xa, cũng một mũi tên màu xanh linh khí đâm theo lên trời.

Gia Mã hắn tích tụ linh khí trên kiếm đã quá mạnh mẽ, hắn tay không ngừng run rẩy bước trên không lao nhanh đến phía Thiên Uyên.

Thiên Uyên lên cao nhìn xuống, thấy hắn theo sau, nàng liên đưa chân lên cao, theo sau một cỗ linh khí tự tập trên chân nàng.

Nàng xoay người, cùng lúc đó Gia Mã cũng nhanh chạy tới, hắn đưa kiếm trước mắt, đưa ra sau lưng chém ra trước.

Thiên Uyên cũng một cước đá xuống, hai bên công kích va chạm vào nhau, linh khí hai bên va chạm vào nhau.

Một sức gió bay ra ngoài, vùng trời xanh mây xanh đều bị gió cuốn đi, Ngạo Tông lúc này một vị chưởng lão đang đi tuần tra, hắn không cảm nhận được nhưng mà nhìn ra xa thất hai đạo linh khí va chạm với nhau.

Liền cảm nhận được linh khí quen thuộc của Gia Mã, hắn liền bay nhanh về phía đó, trên trời cao lúc này.

Gia Mã liên tục dùng song kiếm chém về phía đạo kiếm, nhưng mà không hề làm tổn thương đến đôi chân nàng, mà chưa thể ngăn cản cỗ linh khí.

Hắn đã đánh vỡ mấy lần cỗ linh khí nhưng mà tại sao, nàng ta liên tục khôi phục? Thiên Uyên thấy đối phương không thể phá vỡ cước của nàng.

Nàng liền nói, thanh âm nhẹ nhàng, làm người ta say mê vang lên: "Vô Vị." Gia Mã nghe vậy hắn liền cảm thán, giọng nói này cũng quá hay đi.

Nhưng mà hắn không thể chìm đắm trong đó, bởi vì Thiên Uyên đã đánh mạnh hắn xuống dưới, hắn thân thể bay từ trên cao xuống.

Hắn không cam lòng, đã dùng đến công pháp như vậy, nàng ta chưa hề dùng đến công pháp nào, mà nghiền ép hắn như vậy, hắn thật sự không cam lòng.

Nếu hắn biết được ý đồ của Thiên Uyên, hắn sẽ sốc ah, nàng định giải quyết hắn nhanh gọn, nhưng mà thấy hắn vậy mà né tránh được quyền của nàng.

Nàng muốn chơi đùa, xem cách chiến đấu của đối phương rồi tự sáng tạo ra cách chiến đấu của riêng mình.

Gia Mã bị đánh bay xuống đất, một tiếng bùng vang lên, xung quanh hắn cũng tạo thành một lỗ lõm đất.

Hắn đưa tay lên lau vết máu, thụ thương cực kỳ nặng nhọc, hắn cảm thấy thân thể của mình không hề lay chuyển như đã mất đi rất nhiều máu vậy.

Hắn cũng không hiểu rõ, lúc này Thiên Uyên trên cao cũng bay xuống dưới, tạo nên một mũi tên từ trên cao lao xuống.

Nhờ tác dụng rơi nên nàng tốc độ càng nhanh thêm, Gia Mã thấy vậy liền cười khổ nói: " Ha Ha ta Gia Mã hôm nay liền phải chết ở đây."

"Chết không đáng tiếc, nhưng ta cũng hơi thương nhớ những ngày tháng du lịch hồng trần."

Hắn dứt lời liền nhắm mắt, chết không đáng sợ, đáng sợ nhất là lòng người, hắn ngấm câu này từ một vị cao nhân.

Đã dạy cho hắn song kiếm, Thiên Uyên từ trên cao gần đến, nàng liền cười một quyền đánh xuống.

Gia Mã hắn nhắm mắt tưởng rằng bản thân đã chết, khi mở mắt thì thấy một lão già đứng trước mặt hắn đỡ lấy công kích.

Rồi bị đánh bay ra xa, lão già không khỏi cảm thán kiến nói: "Cô nương, lực tay của ngươi rất mạnh."

Thiên Uyên liền nghiêng đầu, Gia Mã thấy vậy liền lui lại tránh ra xa nàng, tiến gần đến bên cạnh lão già.

Gia Mã liền nói: "Đa tạ Đại chưởng lão." lão già cười cười không nói gì, nhưng chưa kịp đáp lại hắn thì, đại chưởng lão đã ho khan.

Máu cũng chảy ra, Gia Mã kiền tiến tới đỡ lấy, Đại Chưởng Lão hắn tên đại từ mới mấy ngày trước đột phá Nguyên Khí cảnh thất giai đại viên mãn.

Đại Từ liền nói: "Gia Mã ngươi lui trước việc còn lại để ta." Gia Mã muốn nói lại thôi, đang muốn phi hành rời đi.

Thiên Uyên liền dùng một ít lực lượng, Thánh Thể Khí toát ra, nói: "Ta cho ngươi đi?"

Làm Gia Mã cảm nhận được hắn liền bị đè ép quỳ xuống đất, Đại Từ liền giúp hắn một ít, giảm đỡ linh khí đè ép nói: "Không chạy được vậy cùng lên." Gia Mã gật đầu.