Xuyên Không Ta Trở Thành Toàn Năng Phụ Thân

Chương 114: Ước Mơ Và Huyễn Tưởng



Hồ Cửu Nhi khẽ ngẩng đầu lên ngước nhìn từng hàng mây trắng đang nhẹ trôi bồng bềnh, trong mắt nàng lộ ra từng tia hồi ức cùng cảm khái.

"Vốn ngay khi tự bạo yêu đan thì bản thân ta đã không còn tồn tại rồi, linh hồn cũng đã bị quay về hỗn độn, tuy ta không cách nào nhận thức mọi chuyện sau đó nhưng ta có thể cảm nhận được có người đang bảo hộ linh thể của ta, đó là điều mà trước nay ta chưa từng cảm nhận được, dù chỉ thoáng qua một chút và không cách nào nhận thức nhưng tận sâu trong linh hồn ta vẫn cảm nhận được một tia ngọt ngào ấm áp, cảm giác được bảo hộ đó khiến ta vô cùng lưu luyến, đó là lần đầu tiên trong cuộc đời ta được một người ôm ấp bảo vệ!"

Vừa kể khoé miệng Hồ Cửu Nhi vừa hé mở một nụ cười ngọt ngào.

Lục Hồ yên lặng lắng nghe, nàng cũng gật gù đồng tình.

Theo như những hình ảnh trong kí ức mà nàng vừa được xem quả thực vị tỷ tỷ này... hoặc cũng có thể nói là nàng trước khi sinh ra số phận cực kì bi thương.

Nàng không cha không mẹ, từ nhỏ đã phải một mình lăn lộn sống giữa thế giới yêu thú huyết mạch đẳng cấp phân bố vô cùng sâm nghiêm cùng bầy thú săn mồi tàn ác.

Hồ tỷ tỷ xuất thân nhỏ bé từ một tiểu hồ ly bình thường dựa vào sự nỗ lực không ngừng nghỉ cùng ý chí kiên cường lại tự lực vươn lên, giành giật từng phần tài nguyên nhỏ bé rồi thức tỉnh được huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ cao quý, trở thành Yêu Vương thống lĩnh toàn bộ Yêu Tộc.

Nàng chính là nữ võ thần bách chiến bách thắng, là tấm gương và thần tượng đáng tôn kính trong lòng toàn thể yêu tộc!

Người ngoài nhìn vào tưởng như phong quang vô hạn, là người trên vạn người nhưng mấy ai biết được đằng sau sự hào nhoáng ấy vị tỷ tỷ này đã phải bỏ ra những gì?

Lần đầu tiên cảm nhận được sự quan tâm chăm sóc quả thực sẽ để lại cho con người ta ấn tượng sâu sắc.

Nhưng nghĩ nghĩ một chút trong lòng Tiểu Hồ Ly không hiểu sao có chút không thoải mái, dường như thứ đồ quan trọng của bản thân bị người cướp mất hoặc phải đem đi san sẻ. Có lẽ do nàng nghĩ nhiều đi? Cho nàng hưởng một chút tình cảm từ phụ thân chắc cũng không sao đâu nhỉ?

Đúng vậy, Lục Hồ cơ bản có thể xác định người thần bí kia chính là phụ thân của mình.

Nàng cảm thấy đem tình yêu của phụ thân đi san sẻ chính là thua thiệt cho bản thân mình, nàng không muốn nhưng đó là việc đã xảy ra và không có cách nào thay đổi.

Nghĩ thì nghĩ nhưng Lục Hồ cũng không hề đem cảm xúc đó bộc lộ ra ngoài, thứ nhất dù thế nào thì mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi nàng cảm thấy mình vì đó mà khó chịu là vô cùng không đáng, thứ hai nàng cũng không muốn mình hóa thân thành một con hồ ly nhỏ nhen a!

Nhưng dù nàng che giấu kĩ thế nào cũng vẫn bị Hồ Cửu Nhi tinh ý phát hiện, dù sao hai người cũng vốn từ một thể mà ra, nói tâm liền tâm cũng không quá, nhưng nàng cũng không vạch trần tiểu động tác của Lục Hồ.

Nếu Lục Hồ biết chuyện mọi suy nghĩ của bản thân đều bị vị tỷ tỷ trước mặt kia nắm bắt, còn suy nghĩ của đối phương bản thân mình lại không có cách nào quan sát hay dò xét thì không biết nàng sẽ có biểu cảm như thế nào a, chắc là rất đặc sắc đi?

Hồ Cửu Nhi kín đáo quan sát trong lòng cảm thấy vô cùng thú vị, bất tri bất giác đáy lòng vốn nguội lạnh từ lâu lại dâng lên một tia ấm áp.

Môi son khẽ nhếch, nàng nở một nụ cười mỉm hoà cùng dung nhan tuyệt thế tạo thành một nét đẹp dịu dàng mà tao nhã, vừa liếc mắt nhìn tựa như đoá hoa sẽ chớm nở đẹp không sao tả xiết!

Đáy lòng vui vẻ cảm xúc cũng nhiều hơn, không để Lục Hồ phải chờ lâu Hồ Cửu Nhi liền tiếp tục câu chuyện của mình:

"Ý thức vỡ vụn, ta cũng không biết bản thân lâm vào trạng thái mơ hồ đó trong bao lâu, cho đến một ngày đột nhiên có một luồng lực lượng không hiểu thấu xâm nhập, nó không ngừng tẩm bổ, cải tạo, đem thức hải đã vỡ vụn một lần nữa chắp nối lại vô cùng hoàn chỉnh, theo đó tàn hồn của ta cũng có nơi cư ngụ không đến mức nhanh hồn phi phách tán, không chỉ vậy dưới lực lượng thần bí đó hồn thể hỗn độn một lần nữa thức tỉnh và hồi phục như bình thường."

Hồ Cửu Nhi vừa kể trong lời nói và ánh mắt đều toát lên sự khiếp sợ vô tận.

Luồng lực lượng bá đạo mà ôn hòa đó cả đời này nàng không thể nào quên.

Dược lực của Cửu cấp linh dược Dưỡng Thần Thảo nàng đã từng thử qua, cả hai đều mang công hiệu tẩm bổ thần hồn vô cùng kinh khủng nhưng Dưỡng Thần Thảo so với luồng lực lượng khủng bố kia chỉ như hạt cát trong sa mạc.

Cái trước chỉ mang công hiệu tẩm bổ, tiền đề là thức hải phải nguyên vẹn không bị tổn thương, còn cái sau thì trực tiếp cưỡng ép đem thức hải đã vỡ nát khôi phục lại nguyên vẹn.

Khác biệt trong đó không khác gì ngăn cách giữa trời và đất, có thể so sánh cùng nhau sao?

Không thể!

Không rõ là vẫn chưa từ trong hồi ức thoát ra hay muốn một chút dành thời gian cho Lục Hồ tiêu hóa tin tức vừa mới đạt được, Hồ Cửu Nhi ngừng lại một lúc rồi ngước mắt lên nhìn trời thở dài một hơi, sau đó nàng lại khôi phục lại bộ dáng bình thường.

"Sau đó thì sao? Tỷ tỷ kể tiếp đi!" Hai mắt Lục Hồ mở to không ngừng chớp động, nàng không có vẻ gì là rung động hay kinh ngạc, trái lại trong đó toát lên nồng đậm sự hiếu kì.

Trên đời này thật sự có sức mạnh như vậy sao? Theo như câu chuyện mà vị tỷ tỷ này kể chắc có liên quan lớn tới phụ thân, không biết có phải do thủ bút ngài ấy? Nếu là thật thì phụ thân cũng quá mạnh a!

Vẻ mặt Lục Hồ tràn ngập sự sùng bái!

Có một người cha vô địch thì ta đây có gì phải lo lắng? Ha ha, sau này bước ra 'giang hồ' thì Lục Hồ ta đây có thể thoải mái tung hoành đại lục a!

Nhưng nghĩ lại cũng không phải, nếu phụ thân mạnh như vậy tại sao nhiều lúc nàng cảm thấy phụ thân đột nhiên lộ ra nét mặt lo lắng cùng buồn vô cớ?

Lục Hồ khẽ lắc đầu, suy nghĩ của người lớn quá khó hiểu, với đầu óc non nớt của nàng không thể hiểu nổi phụ thân rốt cuộc đang nghĩ gì, nhưng nàng chỉ cần biết phụ thân vẫn là phụ thân đáng kính của nàng là được rồi!

Còn về luồng sức mạnh kia, nếu thật là sức mạnh của phụ thân thì càng tốt, không phải cũng chẳng sao, nàng tin chắc sau này lớn lên có một ngày mình cũng có thể nắm giúp lực lượng lớn mạnh như vậy, hơn nữa dựa vào bản sự của mình nàng cũng có thể thừa sức tung hoành khắp đại lục!

Trẻ con mà, ai cũng đã từng có một lần huyễn tưởng về cuộc sống tương lai, ước mơ đó dù là lớn hay nhỏ nhưng đó cũng là một hoài bão sớm được ấp ủ trong lòng.

Lục Hồ cũng vậy, từ khi có thể nhận thức đến nay nàng đều đang một mực cùng Lục Huy phiêu bạt, hai cha con đi qua rất nhiều nơi, có cảnh đẹp, đồ ăn ngon hai cha con cùng thưởng thức, có nguy hiểm thì phụ thân vươn mình đỉnh lấy.

Dù đã đi nhiều như vậy nhưng nàng nghe phụ thân nói rằng:

"Tiểu Hồ a, con tưởng hai cha con ta đã đi được nhiều lắm sao?"

"Không phải vậy sao phụ thân? Con nhớ chúng ta từng đi qua sơn cốc rộng lớn, mấy đại sơn nữa, như thế không phải rất nhiều rất nhiều rồi còn gì?"

"Ha ha, Tiểu Hồ Ly ngốc này, quãng đường đó cũng chỉ là một góc băng sơn của đại lục mà thôi, bản thân ta cũng muốn được tự mình dạo bước qua từng nơi, nhưng chỉ tiếc rằng... Haiz!"

Lúc đó Lục Hồ có thể nghe ra trong giọng nói của phụ thân tràn ngập sự mất mát cùng luyến tiếc, có lẽ người còn có nỗi khổ gì a!

Vào thời khắc đó nàng cũng thầm tự nhủ sau này lớn lên nhất định sẽ đi khắp mọi nơi rồi đem mọi chuyện lý thú trong giang hồ, nơi nào có cảnh đẹp hay thức ăn ngon... đều kể lại cho phụ thân nghe, chắc hắn người sẽ rất vui vẻ a!

Thông Báo: metruyenchu.com sẽ chuyển qua sử dụng tên miền mới