Xuyên Không Ta Trở Thành Toàn Năng Phụ Thân

Chương 116: Đại tỷ, câu chuyện của ngươi nghe thật buồn a!



Mặc dù Hồ Cửu Nhi không có cách nào hoàn toàn nhúng tay vào mọi chuyện của Lục Hồ, nhưng thân là nguyên hồn đầu tiên nên nàng có thể nắm giữ rất nhiều năng lực thần hồn đặc thù.

Nhất là thông qua linh hồn cảm tri, đa phần thông tin từ người sau đều sẽ tự động phản hồi rồi bị nàng nắm giữ, thông qua đó nàng có thể biết được rất nhiều chuyện của Lục Hồ, thậm chí nếu đối phương không cố ngăn chặn nàng hoàn toàn có thể kiểm soát mọi kí ức của người sau!

Nhưng hiển nhiên nàng sẽ không bao giờ làm như vậy!

Tuy hai người đều có thể coi là một nhưng thực chất vẫn là hai cá thể riêng biệt, mỗi người đều có bí mật riêng của bản thân mình, Hồ Cửu Nhi cũng không muốn vượt quá quá giới hạn khám phá đời tư của người khác, hơn thế nữa người đó còn được coi như muội muội thân sinh của nàng.

Một lúc sau Hồ Cửu Nhi mới tỉnh thần lại, nàng cũng không để ý tới Lục Hồ mà chậm rãi tự kể tiếp, dường như lúc này không phải nàng đang nói cho đối phương nghe mà là đang tự hồi ức lại với chính bản thân mình:

"Không cách nào trở lại thức hải, thần hồn cũng mất đi năng lực tự tu bổ, ta vốn tưởng hồn lực mình sẽ nhanh chóng bị cạn kiệt rồi tan thành mây khói.

Tuy trước đó đã coi nhẹ việc sinh tử nhưng việc thần hồn phá toái vốn đã vô phương cứu chữa cũng có thể hồi phục, được khởi tử hoàn sinh đã đem ngọn lửa hi vọng một lần nữa đốt lên, nhưng chuyện này lại một lần nữa làm nó phá diệt. Lần đầu tiên trong đời ta thấy có chút không cam lòng cùng tuyệt vọng…"

Nói tới đây nàng liền hơi nghẹn ngào, Tiểu Hồ Ly để ý thấy hai mắt nàng có chút hồng hồng, dường như đang vì sự thăng trầm của cuộc đời mình mà cảm thấy tủi thân, lại dường như đang hạnh phúc vì bản thân vẫn còn tồn tại.

Lục Hồ nghĩ lại, quả thật cuộc đời của vị tỷ tỷ này nhìn như phong quang vô hạn nhưng thật ra lại tràn ngập bi ai, nàng có thể sống tới hiện giờ ngoại trừ tu vi cùng năng lực của bản thân thì đa phần đều là dựa vào vận khí to lớn chèo chống.

Cũng đâu phải ai đều giống Tiểu Hồ Ly nàng từ nhỏ tới giờ đều được phụ thân yêu thương bảo bọc, săn sóc từng chút một a!

Ngẫm lại liền cảm thấy tự hào cùng hạnh phúc!

Lục Hồ ta vì Hồ Ly nhân sinh mà kiêu ngạo!

Tiểu Hồ Ly trong lòng mang chút vui vẻ nho nhỏ, bất tri bất giác nàng liền không tự chủ khẽ ve vẩy chiếc đuôi trắng muốt sau lưng, cặp tai nhọn cũng khẽ nhấp nháy biểu thị tâm tình của bản thân lúc này phi thường tốt!

Nàng cũng không để ý tới lời kể êm dịu xen lẫn bi thương u buồn của vị đại tỷ tiện nghi kia đã dừng lại từ lúc nào, mà thay vào đó là một đôi con ngươi to tròn còn ngấn

Mà dường như con tiểu hồ ly này... không có lòng đồng cảm a!

Hồ Cửu Nhi vốn còn đang mang tâm tình bi thương nhìn thấy nàng như vậy thì liền bi thương không nổi, mạch cảm xúc u buồn cũng không cách nào tiếp tục và không muốn kể tiếp nữa.

Dù sao nếu một người nói một nghe thì tâm sự trong lòng không những không vơi đi mà có khi còn càng trầm trọng hơn a!

Hồ Cửu Nhi liếc nhìn con Tiểu Hồ Ly kia vẫn còn đang đắc chí trong lòng không khỏi thầm mắng một câu.

Thì ra ta nói từ nãy tới giờ cho ngươi nghe đều là đàn gảy tai trâu a?

Hồ Cửu Nhi tự nhiên hơi sinh khí, nàng không hiểu sao đều cùng là một thân thể nhưng tâm hồn hai người lại khác nhau tới vậy.

Nàng tự nhận bản thân cũng có phần ham chơi tinh nghịch nhưng ít ra vẫn thấu hiểu sự đời và tâm hồn cũng trưởng thành từ rất sớm.

Mà con Tiểu Hồ Ly này thì... một lời khó nói hết a!

Hồ Cửu Nhi khẽ lấy tay che mặt, biểu thị bản thân cũng có chút bất lực, không hiểu sao mình lại đem tâm sự giãi bày với một linh hồn mới hơn một tuổi, tuy thiên phú dị bẩm nhưng thực ra nó vẫn còn là một đứa trẻ chưa hoàn toàn hiểu chuyện a!

Không, cũng không thể nói nó là đứa trẻ, phải nói là quỷ tinh quái a!

Cũng không phải nàng chỉ nhìn một hành động vừa rồi của Lục Hồ rồi phán đoán tổng thể, mà là từ lúc Lục Hồ thức tỉnh nàng đã bắt đầu trông chừng, dù sao đối với cỗ thân thể này nàng đã trở thành kẻ ngoại lai, bị tước mất hoàn toàn quyền khống chế, muốn vào không được mà muốn ra cũng không xong.

Mới đầu nếu nói trong lòng nàng không mang hận là không có khả năng, dù sao đây cũng là thân thể, mạng sống của của mình, tự dưng bị cướp đi có ai mà chịu được? Tất nhiên là không rồi!

Mà hơn một năm qua đi chứng kiến Tiểu Hồ Ly này từng bước trưởng thành chấp niệm đối với thân thể cũng dần mờ nhạt, cuối cùng là từ bỏ.

Nhìn đến dáng vẻ tinh quái nghịch ngợm, nghe tiếng cười giòn khanh khách chất chứa sự thơ ngây hạnh phúc của Tiểu Hồ Ly, lại nhìn cảnh hai cha con hoà hợp khiến nàng bất tri bất giác liên tưởng đến quá khứ của mình.

Tuy không được hoàn mỹ nhưng có lẽ đây là cách mà thượng thiên bù đắp cho tuổi thơ thiếu thốn của mình đi?

Nghĩ lại thì... cuộc đời của nàng đã quá mệt mỏi, chưa từng được thư giãn một khắc nào, nàng không chỉ phải sống vì mình mà còn vì cả Yêu Tộc.

Nàng quá mệt mỏi!

Hơn nữa mộng tưởng của Yêu Tộc nàng đã giúp bọn chúng hoàn thành, nàng không còn nợ gì bọn họ.

Có lẽ... đã đến lúc nàng nên nghỉ ngơi rồi...

Dù cái giá phải trả là... tan biến!

Nhưng... đó là điều nàng mong muốn, mà những mộng tưởng, ước mơ vẫn còn dang dở chưa thực hiện được chỉ có thể nhờ con Tiểu Hồ Ly này giúp nàng hoàn thành vậy!

Mong rằng nó sẽ không làm nàng thất vọng!

Nhưng trước tiên nên giúp con Tiểu Hồ Ly này một chút sức lực a!

Hồ Cửu Nhi khẽ đưa mắt liếc nhìn khung cảnh xung quanh một lượt, trong mắt chất chứa đầy tiếc nuối cùng không bỏ.

Một lúc sau, nàng ngẩng đầu dõi mắt nhìn về phía thiên không, ánh mắt xuyên thấu qua tầng mây mù mịt nhìn rõ hình ảnh của thế giới bên ngoài.

Trong tầm mắt chính là hình ảnh một người nam tử trưởng thành không quá điển trai, vóc người cũng không to lớn nhưng lại mang cho người ta một cảm giác cực độ an toàn mỗi khi đến gần.

Người đó chính là Lục Huy!

Lúc này hắn có vẻ đang vô cùng sốt sắng đi đi lại lại liên tục không ngừng, đôi mắt cũng đăm đăm nhìn về phía trước, trong đó ánh lên vẻ sầu lo.

Hồ Cửu Nhi biết hắn có lẽ biết chuyện gì đó và đang lo lắng điều gì.

Lại nhìn một lúc Hồ Cửu Nhi mới thu hồi ánh mắt, nàng hít sâu một hơi, trong mắt ánh lên vẻ kiên định cùng quyết tuyệt.

"Lục Hồ..."

"A..."

Hồ Cửu Nhi nhẹ giọng mở miệng gọi, nhưng chưa đợi nàng nói hết câu thì con Tiểu Hồ Ly kia lại chợt cướp lời, biểu cảm còn có chút chột dạ:

"Đại tỷ tỷ a, câu chuyện của ngươi nghe thật buồn a, ta nghe cũng bị cảm động suýt khóc rồi đây này, tỷ tỷ tiếp tục kể đi!" Nói rồi nàng còn khẽ đưa tay lau lau khóe mắt giả bộ vừa đau lòng mà khóc, gương mặt cũng chuyển sang cực độ nghiêm nghị một bộ ta đây nghiêm túc lắng nghe.

Cái bộ dạng này so với nụ cười đắc ý trước đó quả thực khác biệt một trời một vực a!

Ngay sau đó Hồ Cửu Nhi còn như có như không nghe được một câu lẩm bẩm:

"May mắn, may mắn tỷ ấy không phát hiện ra!"

Vị Hồ Ly đại tỷ này trong lòng chợt dâng lên một cỗ khí, rất muốn đè cái mông con Tiểu Hồ Ly kia ra đánh thật mạnh một trận rồi nói với nàng đại tỷ ta đây thấy hết rồi a!


Truyện hay tháng 1