Xuyên Không Ta Trở Thành Toàn Năng Phụ Thân

Chương 117: Ta là ai?



"Thôi, dù có nói ra thì muội cũng không hiểu!" Hồ Cửu Nhi vừa nói vừa đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng Tiểu Hồ Ly.

"Nhưng mà muội nghe ta hỏi này, muội có mơ ước gì không?" Hồ Cửu Nhi dõi mắt nhìn chăm chú, mặc dù thông qua kí ức nàng đã biết được tất cả nhưng vẫn muốn nghe lời nói xác định từ miệng đối phương.

"Ước mơ sao? Có a!" Tiểu Hồ Ly nghe thấy Hồ Ly Đại Tỷ hỏi tới vấn đề này hai mắt liền phát sáng lên.

"Sau này lớn lên ta phải trở thành một con Hồ Ly lợi hại, có thể đi du lịch khắp thế giới và ăn hết mọi món ngon, sau đó đem mọi chuyện về khoe với phụ thân!" Tiểu Hồ Ly đắc ý nói.

Hồ Cửu Nhi nghe vậy liền mỉm cười hỏi lại:

"Thế muội không muốn trở thành Yêu Vương thống nhất muôn loài sao? Khi đó sẽ thụ vạn yêu kính ngưỡng, muốn gì được nấy không phải tốt hơn sao?"

"Trở thành Yêu Vương có gì tốt chứ? Phụ thân nói chức vị càng cao trách nhiệm càng nặng nề, trở thành chắc chắn Yêu Vương sẽ có nhiều cái phải lo, đâu có tự do tự tại như một thân một mình? Hơn nữa thời gian tỷ tỷ làm Yêu Vương ta cũng xem qua cũng không có gì vui vẻ. Cho nên ta mới không muốn làm Yêu Vương đâu!" Tiểu Hồ Ly chu môi đáp lời.

"Vậy ta chúc muội sau này được như những gì mình mong muốn!"

Hồ Cửu Nhi nói xong lời này trong mắt liền lộ ra ý cười.

Đáp án của Tiểu Hồ Ly để cho nàng rất hài lòng.

Cuối cùng thì... mọi mong muốn, tiếc nuối của nàng cũng có người kế thừa, vậy thì hãy để con bé tiếp bước cho những nuối tiếc này đi!

Hồ Cửu Nhi ngọc thủ khẽ nhấc, một ngón tay ngọc chậm rãi vươn ra, tuy chậm mà nhanh, chỉ trong nháy mắt đã chạm đúng mi tâm của Lục Hồ.

Một luồng ánh sáng chói mắt mà ôn hòa từ từ toả ra từ ngón tay nàng, ánh sáng từng chút từng chút một không ngừng dung nhập vào mi tâm của Lục Hồ.

Mà phía Tiểu Hồ Ly còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên cảm thấy có một luồng ánh sáng đem bản thân đều bao phủ vào trong đó.

Ở trong dòng sông ánh sáng này nàng cảm thấy bản thân như đang ngâm trong nước nóng, toàn thân vô cùng thư thái, hơn nữa còn có cảm giác như... tìm được cội nguồn!

Lục Hồ mải mê đắm chìm trong đó, theo thời gian dần trôi qua, nàng cảm giác tựa như bản thân mình vừa quên mất chuyện gì đó.

Đây là đâu? Tại sao nàng lại ở đâu? Chuyện gì đã xảy ra?

Đột nhiên, một mảnh kí ức xa lạ không hiểu thấu liền xuất hiện trong kí ức của nàng.

Hồ Ly Đại Tỷ? Tại sao tỷ ấy lại xuất hiện ở đây? Không lẽ ta vẫn còn đang xem kí ức của tỷ ấy sao?

Không đúng, đây là kí ức của ta mà!

Thế nhưng tại sao kí ức của ta lại đồng bộ với kí ức của tỷ ấy?

Vậy rốt cuộc ta là Lục Hồ hay là Hồ Ly đại tỷ Hồ Cửu Nhi?

"A a a...!"

Trong thế giới thức hải, Lục Hồ đang nằm trong lòng Hồ Cửu Nhi và không ngừng lăn lộn, trên mặt mang theo biểu cảm mê man cùng thống khổ.

Ngón tay của Hồ Cửu Nhi cũng đã rời khỏi mi tâm Lục Hồ.

Trái với dáng vẻ đầy đặn kiều diễm trước kia, bộ dáng của Hồ Cửu Nhi lúc này vô cùng thê thảm, cả thân hình nàng trong suốt như pha lê, tựa như chỉ cần chạm vào liền tiêu tán.

Thế nhưng nàng vẫn cố gắng đem Lục Hồ ôm vào trong lòng, dùng ngón tay trong suốt nhẹ nhàng vuốt ve, trong miệng cũng không ngừng nói lời động viên an ủi:

"Tiểu Hồ Ly, ta biết muội chắc chắn đang rất mê man, nhưng muội phải hiểu rằng muội vẫn là muội, không ai có thể thay thế được muội, dù có khó khăn cỡ nào muội cũng phải cố gắng vượt qua. Bởi vì muội không giống như ta... Tiểu Hồ Ly muội còn có người đáng để lưu luyến, và còn... còn có người chờ đợi muội bình an!"

"Mà ta cũng chỉ có thể giúp muội đến đây thôi!"

"Tạm biệt muội Lục Hồ... thân sinh muội muội của ta!"

"Cũng tạm biệt... phụ thân!"

Hồ Cửu Nhi đưa mắt nhìn về phương xa, tuy đối diện với cái chết nhưng nàng lại khẽ nở một nụ cười... một nụ cười tuyệt mỹ mà thê lương... một nụ cười hạnh phúc!

Bên ngoài kia, Lục Huy đang trong trạng thái vô cùng sốt sắng thì trong lòng không hiểu thấu đột nhiên cảm thấy hơi mất mát, dường như mình đã đánh mất đi thứ gì.

Hắn không hề biết sự tình về Hồ Cửu Nhi và mọi chuyện trong thức hải.

Người ta thường nói tu luyện giả tu vi cao thâm cảm ứng vô cùng nhạy bén, nhất là khi người thân hoặc bản thân xảy ra vấn đề khiến hắn tưởng rằng Tiểu Hồ Ly xảy ra chuyện gì, hại hắn hãi hùng khiếp vía một phen.

Cuối cùng sau khi nhận được lời xác nhận từ hệ thống rằng Lục Hồ vẫn an toàn thì hắn mới buông lỏng một chút.

Mà Hồ Cửu Nhi sau khi nói xong lời đó, thân thể của nàng càng trở nên hư ảo, cuối cùng...

Tách!

Thân thể nàng đột ngột vỡ ra, hóa thành điểm điểm tinh quang tuy sáng chói nhưng lại mang cho người ta cảm giác vô cùng ôn hòa.

Nó không ngừng bay lượn rồi đột ngột tụ hợp lại, vây quanh lấy hồn thể của Lục Hồ.

Khi những tinh quang kia chạm đến cơ thể của Tiểu Hồ Ly ngay lập tức liền biến mất, dung nhập vào cơ thể con bé.

Theo tinh quang dần biến mất thế giới do kí ức của Hồ Cửu Nhi tạo ra cũng trở nên hư ảo, từng gợn sóng lăn tăn trùng điệp xuất hiện, những cánh rừng xanh, đám mây hồng cũng mất đi sắc thái.

Tách!

Lại một tiếng đổ nát vang vọng.

Toàn bộ thế giới đột nhiên giống như một tấm gương vỡ, thế giới phá toái, các vết nứt không ngừng mở rộng.

Những mảnh ghép không hoàn hảo lại một lần nữa xuất hiện.

Nhưng lần này nó không cường thế dung hợp với Tiểu Hồ Ly như mảnh vỡ trong dòng sông ánh sáng kia.

Trong những mảnh vỡ này chỉ có những hình ảnh về thế giới tươi đẹp bên ngoài, không có một chút liên quan nào tới Hồ Cửu Nhi trước kia.

Thậm chí bọn chúng còn hợp thành một bức tường do sơn lâm tạo thành giúp ngăn chặn một phần những kí ức kia cường thế dung hợp, khiến cho Lục Hồ lúc này cảm thấy dễ dàng hơn không ít.

Mà lúc này trong Thức hải của Lục Hồ đột ngột xuất hiện thêm một luồng kim sắc trường hà.

Nhìn kĩ lại, dòng sông ánh sáng màu vàng này thật ra là do từng hạt từng hạt quang điểm tạo thành, chúng tuy nhỏ bé nhưng khi liên kết với nhau tạo thành một thế không cách nào phá vỡ.

Đó chính là quang điểm do linh hồn của Hồ Cửu Nhi tạo thành!

Tuy nhìn bề ngoài nó không khác dòng sông trước đó là mấy nhưng khi nhìn kĩ lại sẽ nhận ra hai bên có cách biệt cực kì to lớn.

Cái trước thì như uông dương đại hải đang nổi giận không ngừng nổi sóng trùng kích như muốn đem đối phương nuốt trọn.

Mà người tới sau thì quy mô tuy không cách nào so được với cái trước nhưng lại vô cùng ôn hòa, mảnh mai mà kiên cường.

Một bên thì không ngừng cường thế công kích muốn đem kí ức của Hồ Cửu Nhi trước đây cường thế dung nhập.

Một cái thì lại quấn quanh lấy hồn thể của Tiểu Hồ Ly đem nó bảo vệ vào bên trong, mà bản thân thì lại không ngừng đem lực lượng của mình tẩm bổ cho đối phương.

Bởi vì cả hai kim sắc trường hà đều là đồng căn đồng nguyên nên cũng không cách nào triệt tiêu lẫn nhau, chỉ có thể so ra xem bên nào không kiên trì được trước.

Đây thuần túy là một cuộc chiến tiêu hao!

Hơn 2k chương, tác 3 bộ đều phong thần, chất lượng vẫn siêu hay (có thể tham khảo cmt), thế giới quan siêu rộng, đa dạng, đầy đủ mọi yếu tố của 1 siêu phẩm, mời đọc