Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 20: Ta muốn gả cho huynh



Theo ý kiến của Đường Đông Đông, guồng quay tơ trước mặt cô ấy đã rất tuyệt vời rồi, nhưng Kim Phi lại nói vẫn có thể cải tiến hơn nữa.

Điều này khiến tim cô đập nhanh hơn, cô ấy hỏi: "Tốc độ có thể tăng lên bao nhiêu sau khi cải tiến?"

"Cái này khó nói lắm, liên quan đến nhiều thứ lắm”.

Kim Phi không thể không tưởng tượng ra cảnh đến thăm một nhà máy dệt khi y còn đi học.

Máy dệt dài hơn 100 mét chứa đầy con thoi chạy tới chạy lui, so với con quay trước mặt thì đúng là đồ chơi của trẻ con.

Tuy nhiên, với trình độ công nghiệp hiện nay của Đại Khang, muốn chế tạo ra một chiếc máy dệt như vậy đúng là hão huyền.

Động lực, nguyên liệu sản xuất, tay nghề thủ công,… đều là vấn đề, e rằng Kim Phi có dùng cả đời này cũng không làm được.

"Liên quan đến cái gì?"

Đường Đông Đông tiếp tục truy hỏi đến ngọn nguồn.

"Chuyện này từ từ hẵng nói, ta đã trả lời rất nhiều câu hỏi cho cô, cô cũng nên trả lời câu hỏi của ta chứ?"

Kim Phi khó mà giải thích các vấn đề công nghiệp với Đường Đông Đông được, vì vậy y chuyển chủ đề: "Cô định trực tiếp bán guồng quay tơ, hay tìm người đầu tư mở xưởng?"

"Đồ tốt như vậy có ngu mới bán…”

"Cho nên, cô coi ta là đồ ngu?"

"Ây……"

Đường Đông Đông biết mình nói sai nên xấu hổ xoa xoa mũi: "Hay là chúng ta cùng nhau mở xưởng đi. Ta đảm bảo rằng huynh và Hạ Nhi tỷ tỷ có thể sống một cuộc sống giàu có”.

"Ta có guồng quay, còn cô thì nghèo đến mức không thể đóng nổi thuế. Cô lấy gì hùn vốn với ta?"

"Ta sẽ quản lý nhà xưởng".

Đường Đông Đông tự tin nói: "Ta biết sợi đay ở đâu rẻ nhất, cũng biết bán sợi tơ ở đâu kiếm được lời nhất, huynh có biết không?"

"Có vẻ như cô biết rất nhiều về ngành dệt may”.

Kim Phi lắc đầu ranh mãnh nói.

Y có thể cải thiện guồng quay tơ, nhưng y quả thực không biết gì về những điều Đường Đông Đông nói.

"Đương nhiên, nhà ta ba đời đều làm dệt mà, nếu không phải cha ta…”

Nói đến đây, Đường Đông Đông đột nhiên ngừng nói, khịt mũi, ngẩng đầu nhìn Kim Phi: "Dù sao, ta có thể hứa với huynh, giao guồng quay đó cho ta, huynh với Hạ Nhi tỷ tỷ sẽ có cuộc sống tốt đẹp”.

"Hứa lèo ai chả làm được, nói kế hoạch của cô ra xem nào”.

Khi biết Đường Đông Đông xuất thân từ một gia đình dệt may, Kim Phi ngay lập tức quan tâm.

Nhưng y không đồng ý hay từ chối ngay lập tức, mà sẽ lắng nghe suy nghĩ của Đường Đông Đông trước.

"Ban đầu, ta định mang guồng quay đến thành phố, tìm bạn cũ của cha ta để hợp tác, như thế rất nhanh có thể kiếm tiền, nhưng những người đó đều là những kẻ lõi đời, chúng ta nghèo như vậy chắc chắn sẽ bị ép giá, cho nên bỏ qua phương án này".

"Chà, nói thẳng cho ta biết cô định hợp tác với ta như thế nào”.

Kim Phi cũng không muốn bày mưu tính kế với một đám lão làng.

"Ta vừa tính toán. Tốc độ quay của loại guồng quay tơ này gấp 5 đến 6 lần so với guồng quay tơ trước đó. Hạ Nhi tỷ tỷ và ta thay phiên nhau quay tơ, tối đa là mười ngày. Với số tiền chúng ta kiếm được, chúng ta có thể mua gỗ và làm thêm một cái guồng quay nữa, sau đó ta có thể thuê hai nữ công nhân, kể cả khi trừ đi tiền lương của họ, nhiều nhất mười lăm ngày, số tiền kiếm được có thể làm một cái guồng quay tơ khác, sau đó tiếp tục thuê thêm hai nữ công nhân”.

Bằng cách này, nhiều nhất là một năm, chúng ta có thể trở thành xưởng lớn nhất ở Kim Xuyên!"

Đường Đông Đông ánh mắt sáng ngời nhìn Kim Phi: "Huynh nghĩ thế nào?"

Thành thật mà nói, Kim Phi đã động lòng.

Mô hình của Đường Đông Đông tuy đơn giản nhưng lại rất hiệu quả. Tích lũy sơ khai của hầu hết các nhà tư bản trên thế giới đều xuất phát từ điều này.

Trong giai đoạn đầu có thể tương đối khó khăn, nhưng một khi đã đi đúng hướng, thì có thể trở thành một chưởng quầy, nằm không cũng ra tiền.

Y có kỹ thuật, Đường Đông Đông có hướng đi và có kinh nghiệm quản lý phân xưởng. Hai người có thể bù đắp những thiếu sót cho nhau, việc hợp tác vô cùng hoàn hảo.

"Chia chác như nào?"

Huynh đệ phải phân chia rõ ràng, tốt nhất nên nói rõ trước, để sau này không nhầm lẫn.

Máy quay tơ là của ta, sau này cũng do ta cải tiến, giai đoạn đầu cũng cần Hạ Nhi tham gia ...

Kim Phi âm thầm tính toán kế hoạch của riêng mình trong lòng và quyết đạt được lợi ích lớn nhất.

Nhưng ai ngờ Đường Đông Đông lắc đầu nói: "Không chia!"

"Không chia? Ý của cô là?"

"Ta sẽ gả cho huynh làm vợ lẽ, như vậy không cần phải chia chác gì hết”.

"Khụ khụ!"

Kim Phi ho dữ dội vì lời nói của Đường Đông Đông.

Không phải nói phụ nữ thời phong kiến rất thận trọng sao?

Sao cô gái này lại táo tợn như vậy?

Vợ mới cưới về ngày nào cũng đòi nạp thiếp cho mình thì cũng thôi đi, nay lại lòi ra một cô nàng đòi làm thiếp.

Đại Khang cởi mở như vậy à?

Quan Hạ Nhi đứng một bên tỏ vẻ ngạc nhiên: "Đông Đông, cuối cùng muội cũng đã nghĩ thông suốt rồi à? Tốt quá rồi, đi thôi, chúng ta đến nhà bà Năm lấy đồ …”

"Đợi tí!"

Kim Phi kéo Quan Hạ Nhi và nhìn Đường Đông Đông: "Tại sao?"

Quan Hạ Nhi kết hôn với mình vì cô bị ép buộc không thể làm khác được.

Nhưng Đường Đông Đông rõ ràng đã không bị ép đến mức như vậy.

Tại sao cô ấy lại vội vàng muốn kết hôn như vậy?

Chẳng nhẽ thích y rồi?

Kim Phi vẫn chưa tự luyến đến thế.

Phải có lý do khác để Đường Đông Đông làm thế.

"Hạ Nhi tỷ nói huynh là kẻ đọc sách, không bao giờ đánh phụ nữ, và huynh cũng là một dũng sĩ đánh hổ. Huynh là người chồng thích hợp nhất trong mấy ngôi làng gần đây, ta muốn gả cho huynh không phải rất bình thường sao?"

Đường Đông Đông hỏi ngược lại.

"Ta muốn nghe sự thật”.

"Đó là sự thật”.

Đường Đông Đông nói: "Cho dù ta có thể tiết kiệm đủ thuế cho năm sau, hay không đủ đi chăng nữa, thì sớm muộn gì ta cũng vẫn phải kết hôn. Lấy huynh còn hơn lấy một người đàn ông lỗ mãng trong làng”.

"Thôi được, cô không muốn nói thì thôi”.

Kim Phi phủi mông và đi về phía cửa.

Lúc sắp tới cửa, phía sau truyền đến một tiếng thở dài, Đường Đông Đông nói: "Được rồi, ta thừa nhận, ta muốn gả cho huynh, còn có lý do khác”.

“Thế còn được”, Kim Phi quay đầu lại nói: “Nói cho ta biết, lý do là gì”.

"Ta muốn vực dậy cơ nghiệp của gia tộc và đánh bại nhà họ Chu”.

Đường Đông Đông nắm chặt tay, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Họ Chu nào?"

Kim Phi lục lại trí nhớ của chủ ký sinh và biết một người họ Chu.

Hắn cũng đến từ làng Tây Hà, sống đối diện với nhà họ Lương.

Nhưng đàn ông của gia tộc này đã chết trên chiến trường vào năm ngoái, chỉ để lại một đứa con gái mười tuổi, người đó chắc chắn không phải người họ Chu mà Đường Đông Đông nói đến.

"Kẻ buôn vải lớn nhất quận - Chu Trường Lâm!"

Đường Đông Đông gằn từng chữ một.

"Kết hôn với ta thì liên quan gì đến việc cô muốn đánh bại nhà họ Chu?"

Kim Phi càng khó hiểu hơn.

"Huynh vừa rồi nói guồng quay tơ có thể cải tiến hơn nữa, nhưng sau đó không đề cập tới nữa, ta biết huynh không tin tưởng ta”.

Guồng quay tơ là của huynh, cách ta cũng đã nói với huynh rồi, huynh hoàn toàn có thể đá đít ta rồi tự làm, như vậy thì ta chẳng được gì.

Hơn nữa, đối tác làm ăn không đồng tâm, công việc kinh doanh khó phát triển, chỉ có gả cho huynh, ta mới có được sự tín nghiệm của huynh, xưởng mới có thể phát triển với tốc độ nhanh nhất".

Đường Đông Đông cười khổ nói: "Đây là ta nghĩ vậy. Nếu huynh còn không tin thì ta cũng hết cách".

"Ta tin”.

"Cho nên, huynh đồng ý lấy ta?"

"Không!"