Xuyên Không Tới Vương Triều Đại Khang

Chương 41: Rèn sắt



“Ngài ấy đã đoán được ta sẽ hỏi huynh vấn đề này sao?”

Câu trả lời của Trương Lương khiến Kim Phi rất kinh ngạc: "Ngài ấy nói thế nào?"

"Hầu gia nói, cậu hỏi gì thì ta cứ trả lời thành thật là được”.

Trương Lương nói tiếp: “Tiểu Phi, cậu muốn biết gì thì cứ hỏi, chỉ cần ta biết và có thể nói thì ta sẽ nói cho cậu biết.

Sau khi hỏi xong, cậu sẽ biết Hầu gia khác với các quan chức khác, ngài ấy là một người tốt, ta có thể dùng đầu của mình để đảm bảo với cậu".

Nghe lời bảo đảm của Trương Lương, Kim Phi biết rằng kế hoạch hôm nay có khả năng sẽ thất bại.

Như vậy có thể thấy Trương Lương là một fan cứng của Khánh Hoài, những gì hắn nói trong sự tôn thờ mù quáng không có nhiều giá trị tham khảo, hắn chắc chắn sẽ chọn những lời nói dễ nghe.

Nhưng Kim Phi vẫn nghĩ rằng mình nên hỏi.

Ít nhất cũng phải biết Hầu gia này là người ở đâu và phạm phi chức trách chủ yếu ở nơi nào.

Những thông tin cơ bản này, Trương Lương cũng không có cách nào che đậy làm giả được.

“Hầu gia là người ở đâu có lai lịch thế nào?” Kim Phi hỏi.

"Cha của Hầu gia là Khánh Quốc công, ngài ấy nhập ngũ năm mười bốn tuổi, năm mười sáu tuổi chém lìa đầu kẻ địch nên được đề bạt làm đội trưởng năm tiểu đoàn, được thăng chức làm quan úy năm hai mươi mốt tuổi. Năm hai mươi ba tuổi, ngài ấy dẫn đầu một nghìn người cánh quân bên phải của Thiết Lâm Quân canh giữ Tùng Châu, bị hai mươi nghìn kỵ binh của Đảng Hạng vây đánh suốt ba tháng ròng rã mà không hề nhụt chí, khi viện binh đến, đội quân của ngài ấy phối hợp với quân viện binh đánh từ hai phía, tiêu diệt hết kẻ địch xâm lược”.

Khuôn mặt Trương Lương lộ ra vẻ hào hứng: "Trận chiến đó đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch của đám người Đảng Hạng. Thánh Thượng vui mừng khôn xiết, phong Hầu gia làm Bá tước huyện Kim Xuyên, sau đó bởi vì chiến công quá hiển hách lại phong làm Hầu tước của huyện Kim Xuyên”.

"Danh hiệu của ngài ấy không phải là cha truyền con nối sao?"

"Tất nhiên là không, Hầu gia là con trai thứ ba của Khánh Quốc công, nghe nói là con của vợ lẻ không thể kế thừa tước vị. Danh hiệu Hầu tước của ngài ấy có được từ chiến trường với một con dao và một cây thương”.

Nói đến đây, Trương Lương ngửa cổ lên, cứ như thể hắn đã tự mình đạt được tước vị.

Người càng giàu sang phú quý, càng trân trọng mạng sống.

Với tư cách là con trai của Khánh Quốc công, dù chỉ là con trai của vợ lẻ thì cũng đủ hưởng vinh hoa phú quý cả đời.

Nhưng Khánh Hoài lại lựa chọn nhập ngũ, còn nhận được tước vị từ trong quân đội.

Bất kể Khánh Quốc công có giúp sức đằng sau hay không, Khánh Hoài có thể đi đến bước đường này cũng đã chứng tỏ năng lực của hắn.

Có lẽ vì vậy mà Trương Lương rất ngưỡng mộ Khánh Hoài.



"Ta nghe Đông Đông nói, Hầu gia đến đây là muốn lấy guồng quay tơ, khiến cậu cảnh giác với Hầu gia, nhưng theo như ta được biết, Hầu gia lấy guồng quay tơ không phải để làm giàu cho bản thân đâu”.

Trương Lương nói: “Khi ở trong quân đội, Hầu gia cùng ăn cùng ở với các binh lính, những thứ thu được sau trận chiến cũng phân phát hết cho những người lính, còn bản thân Hầu gia không lấy bất cứ thứ gì. Biệt viện Khánh Phong của ngài ấy cũng không có bất cứ thứ gì hào hoa xa xỉ. Những người hầu trong biệt viện cũng đều là người nhà của các huynh đệ đã hy sinh nơi chiến trường.

Ngài ấy muốn lấy guồng quay tơ của cậu cũng chỉ vì muốn kiếm nhiều tiền hơn để chăm sóc cho gia đình của một số huynh đệ đã chết trận.

Nhưng có quá nhiều huynh đệ đã hy sinh, sao ngài ấy có thể chăm sóc hết được?"

Nghe Trương Lương nói vậy, sự chống đối của Kim Phi với Khánh Hoài cuối cùng cũng ít hơn một chút.

Anh biết rằng, có lẽ đây chính là mục đích của Khánh Hoài.

Nhưng không tránh khỏi việc bị ảnh hưởng bởi lời nói của Trương Lương.

Kim Phi nghĩ rằng mình hiểu con người Trương Lương, loại người như Trương Lương, cho dù có tôn thờ Khánh Hoài đi chăng nữa, cũng sẽ không làm hại mình.

Cho dù có ý đồ gì đó thì chẳng qua cũng là muốn Khánh Hoài hợp tác với mình.

Cũng giống như rất nhiều người có hai người bạn tốt, họ luôn muốn giới thiệu hai người bạn này với nhau, để hai người này cũng có thể trở thành bạn tốt của nhau.

Sau khi Trương Lương rời đi, Kim Phi gạt suy nghĩ của mình sang một bên và sắp xếp sự hiểu biết của mình về Khánh Hoài từ góc độ khách quan.

Sinh ra trong một gia đình quyền quý, có dã tâm, có năng lực, có tài thống lĩnh và chỉ huy quân đội.

Cho dù Trương Lương đã giải ngũ được vài năm nhưng vẫn một một lòng với Khánh Hoài. Bất kể Khánh Hoài thật lòng đối đãi với người khác hay chỉ giả vờ làm bộ làm tịch thì sức hấp dẫn về nhân cách của hắn cũng đã thể hiện rõ ràng.

Sau khi suy nghĩ cả nửa đêm, Kim Phi quyết định thử hợp tác với Khánh Hoài.

Người như vậy dù giả vờ làm bộ làm tịch thì cũng sẽ không ra tay với người bên cạnh y.

Bởi vì một khi hắn ra tay thì hình ảnh con người mà hắn dày công gây dựng trong nhiều năm sẽ sụp đổ trong tích tắc.

Không ai là hoàn hảo, gặp được người hợp tác như Khánh Hoài là một điều may mắn lớn, nếu sau này phát hiện có điều gì không ổn thì tìm cách rút lui là được.

Đưa ra quyết định xong, Kim Phi không suy nghĩ nhiều nữa mà nhanh chóng chìm vào giấc ngủ khi nghe tiếng dệt vải ngoài sân.

Kim Phi biết Khánh Hoài đang chờ xem thành quả nên bảo Mãn Thương tạm gác những công việc khác lại, để cùng Trương Lương xây dựng một cái lò mới.

Đã quyết định hợp tác nên Kim Phi cũng không khách sáo nữa, y thấy tiến độ của hai huynh đệ quá chậm nên thẳng thừng yêu cầu Khánh Hoài giúp đỡ.

Khánh Hoài biết rằng đây là một tín hiệu mà Kim Phi đã lựa chọn để hợp tác, vì vậy hắn không nói gì nhiều đã điều động ba người đàn ông khỏe mạnh, phụ giúp huynh đệ Trương Lương làm việc.



Khoảng sân nhỏ náo nhiệt hơn thường ngày, không chỉ có tiếng dệt vải của phụ nữ, mà còn có cả tiếng cười nói rôm rả của đàn ông.

Lò gạch bên sông đang hoạt động hết công suất, mấy ngày nay gạch do những người đàn ông làm ra đã chất thành đống.

Những năm nay, Khánh Hoài dẫn quân đánh giặc đã đi qua rất nhiều nơi nhưng đây là lần đầu tiên thấy một ngôi làng như làng Tây Hà.

Hầu hết các ngôi làng khác đều khốn khổ, ảm đạm, chỉ có làng Tây Hà giống như mặt trời mới mọc, không khí bừng bừng, hân hoan vui vẻ.

Nghe Trương Lương nói, tất cả những thay đổi này bắt đầu từ khi Kim Phi kết hôn, đến nay chưa đầy một tháng.

Chưa đầy một tháng ngắn ngủi, đã giúp một ngôi làng từng không đủ cơm no biến thành bộ dạng như bây giờ, Khánh Hoài nghĩ thế nào cũng không thể tưởng tượng được.

Nhưng cái lò gạch bốc khói nghi ngút không thể làm giả, những sợi dây bện từ guồng quay tơ cũng không thể làm giả, huynh đệ Trương Lương đang bận rộn xây bếp cũng không thể làm giả được ...

Trong lòng Khánh Hoài càng lúc càng xem trọng Kim Phi, từ đáy lòng đã đặt Kim Phi ở vị trí ngang hàng, bình thường gặp mặt nói chuyện cũng dần dần thoải mái hơn.

Sự thay đổi này khiến Kim Phi rất vui, suy cho cùng y cũng đã quá mệt mỏi khi cứ phải cố tỏ ra nho nhã khi trò chuyện.

Với sự giúp đỡ của ba người đàn ông cường tráng, tốc độ xây dựng lò tăng lên rất nhanh, chỉ mất một ngày rưỡi, lò rèn sắt kiểu mới đã xuất hiện bên cạnh bức tường cửa tiệm rèn.

Lúc này đã là ba bốn giờ chiều, Kim Phi vốn dĩ đang tính bắt đầu luyện sắt vào ngày hôm sau, nhưng Khánh Hoài lại hết sức lo lắng, đi qua đi lại trước mặt Kim Phi.

Lúc Khánh Hoài đi qua trước mặt Kim Phi lần thứ sáu, Kim Phi cuối cùng không thể chịu đựng được nữa: "Được rồi, Hầu gia đừng đi qua đi lại nữa, Mãn Thương lại đây!"

Khánh Hoài cười ha ha, chắp tay nói: "Nếu cần gì ngươi cứ việc nói”.

"Yên tâm đi, ta sẽ không khách sáo với Hầu gia đâu”.

Kim Phi dẫn theo Mãn Thương vào cửa tiệm rèn.

Ngọn lửa đã được đốt lên, Kim Phi mở chiếc hộp do lão thợ rèn để lại, lấy ra một vài miếng sắt và ném chúng vào trong, sau đó bảo Mãn Thương kéo mạnh ống thổi gió.

Đại Khang vẫn chưa bắt đầu sử dụng than đá trên diện rộng, Khánh Hoài đã dùng hết tất cả các mối quan hệ cũng không kiếm được, nên Kim Phi chỉ có thể dùng than củi.

Nhiệt tạo ra khi đốt than củi không tốt bằng than đá. Ngay cả khi Kim Phi đã lắp thêm một quạt gió tiên tiến vào lò mới và thêm bột quặng để giảm điểm nóng chảy của sắt thì lò mới vẫn không thể đạt đến điểm nóng chảy của sắt.

Kim Phi điều chỉnh tới lui, bận rộn cho đến nửa đêm, cuối cùng đã nung sắt đến trạng thái mềm.

Kim Phi biết rằng với công nghệ hiện giờ chỉ có thể làm được như vậy. Y lấy khối sắt đang mềm trong lò nung ra ngoài, rải một lớp bột quặng bằng tay trái đang bị thương, rồi dùng búa đập liên tục vào khối sắt.

Tiếng leng keng vang lên suốt đêm. Sáng hôm sau khi mặt trời mọc, cuối cùng Kim Phi cũng mở cửa tiệm rèn, trong tay cầm hai thanh đao dài.