Xuyên Nhanh: Nhìn Hắn Điên Cuồng

Chương 27: Phù Thủy Hắc Ám Và Cô



Lâm Tô Ngọc vươn tay về phía Lancelot, cách hắn một khoảng.

Cô cố gắng đi tới chỗ hắn, còn Lancelot chỉ đứng yên tại chỗ.

Cơn gió như muốn thổi bay Lâm Tô Ngọc vào khu vườn, lúc cô sắp bị lôi vào đó thì Lancelot giữ chặt cô lại, rồi kéo cô vào lòng mình.

"Em không thể nói được lời nào khiến tôi vui vẻ hay sao?"

Hắn vung tay lên, bọn quái vật liền nháo nhào lui vào trong khu vườn, cánh cửa sắt màu đen tự động đóng lại, ký hiệu phong ấn trên đó lóe sáng rồi biến mất.

"Tôi...tôi nói rồi, tôi sẽ không lừa dối anh nữa." Lâm Tô Ngọc đã trải qua tình huống này biết bao lần nên cô nói dối cũng quen miệng. "Tôi nói thế với Anna chỉ để bảo toàn tính mạng mà thôi, nếu tôi chết, anh sẽ không còn được gặp tôi nữa, không phải sao? Đến lúc đó anh lại trách tôi lừa anh."

Lancelot vuốt tóc Lâm Tô Ngọc, ánh mắt dịu lại, hắn hôn lên trán cô một cái: "Chỉ cần tôi còn sống, em sẽ không chết."

Vừa mới thoát chết một lần, nghe thấy Lancelot nói như vậy, tim Lâm Tô Ngọc nhảy dựng lên.

Lancelot ôm cô vào lòng nói: "Nếu tôi chết, em cũng phải theo tôi."

Nhịp tim của Lâm Tô Ngọc lúc này đã bình thường trở lại.

"Cha ơi! Cha ơi!"

Chỗ cửa sắt vang lên tiếng khóc than, Lâm Tô Ngọc quay lại nhìn về hướng đó, chiếc váy đỏ Anna mặc đã bị xé rách, hầu như chẳng thể che đậy cơ thể, làn da trần trụi, máu thịt lẫn lộn.

Dù nhìn không ra màu của chiếc váy nhưng khắp nơi trên cơ thể Anna đều đã nhuốm màu đỏ, chỉ toàn là máu.

"Cha ơi! Thả con ra ngoài! Cha ơi!"



Anna khóc kêu thảm thiết, đối với loại người có ý định muốn hại mình, Lâm Tô Ngọc không thể thương xót được.

Nhưng mà ...

Cô ngẩng đầu nhìn Lancelot, trong đầu hiện ra hình ảnh Anna khoe khoang dấu hôn trước mặt cô ban sáng.

Lancelot nhìn về phía Anna, tay càng ôm chặt Lâm Tô Ngọc thêm nữa.

"Anna, biết sai rồi sao?"

Anna tuyệt vọng gật đầu: "Con biết sai rồi, cha ơi, xin cha thả con ra, con xin cha!"

"Anna!" Johan chạy như bay đến trước cửa sắt, nắm lấy bàn tay của Anna, quay đầu về phía Lancelot nói: "Cha! Dù sao đi nữa, Anna cũng đã ở cùng cha hơn một trăm năm nay! Nể tình ân nghĩa bao năm qua, xin cha hãy tha cho Anna lần này! Con xin cha!"

Lancelot cúi đầu nhìn Lâm Tô Ngọc tựa như món trân bảo, ánh mắt ấy khiến cô run lên nhưng vẫn phải mỉm cười với hắn.

"Nhưng cô ta lại muốn làm tổn thương người mà ta đã chờ đợi kể từ khi ta sinh ra trên thế giới này."

Hắn sờ mặt Lâm Tô Ngọc, nói với Johan: "Johan, con thích Anna đúng không?"

Johan ngẩn ra, liếc mắt nhìn Anna rồi gật đầu.

"Ta cho con một cơ hội, con đi theo nó, con đồng ý không?"

Johan và Anna đều ngây người ra, nhưng Anna đã nhanh chóng phản ứng lại, đập cửa sắt khóc than tiếp: "Cha ơi! Thả con ra ngoài đi cha! Xin cha!"



"Con đồng ý." Johan nhẹ giọng nói ra khiến cho Anna im lặng.

Lancelot búng tay một cái, một con kền kền khổng lồ từ trên trời bay xuống, quắp Johan lên cao rồi ném vào trong khu vườn.

Johan thét lên rồi rơi từ trên cao xuống.

Lancelot che mắt Lâm Tô Ngọc lại, xoay đầu cô vào trong, dịu dàng nói: "Đi thôi."

Phía sau vang lên tiếng khóc thảm thiết của Anna, nhưng không hề nghe thấy âm thanh của Johan.

Lâm Tô Ngọc không dám tưởng tượng, Johan sẽ như thế nào khi rơi từ trên cao xuống như thế.

"Hôm nay anh đi đâu vậy?" Lâm Tô Ngọc ra vẻ ung dung, lơ đãng.

"Đi ra ngoài mua lễ vật cho hôn lễ của chúng ta." Lancelot biến ra một chiếc kẹp hình vương miện, cài lên tóc Lâm Tô Ngọc, "Tặng cho em."

"Vậy là anh mới vừa trở về đúng không?"

"Ừ."

Nói cách khác, dấu hôn trên người Anna không phải do hắn làm. Lâm Tô Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm.

"Làm sao vậy?" Lancelot dừng lại, nắm cằm cô xoay qua đối diện với mình.

Không đợi Lâm Tô Ngọc mở miệng, hắn hôn lên môi cô rồi nói:

"Tôi chỉ có một mình em, cho tới bây giờ vẫn là em. Tôi sẽ không chạm vào bất cứ người phụ nữ nào khác, trước kia không, hiện tại sẽ không, về sau cũng sẽ không."